Lâm Thiếu Bắc mất tiếng không thể biện bạch, Vương Nhị nhận tội đổi khẩu cung, Lâm Thiếu Nam cơ bản có thể thoát tội.
Lâm Phong còn tỏ vẻ, cửa hàng thôn trang nhà ông ta không phải một hai nơi, mà là có mấy chục chỗ, ý tưởng đưa cửa hàng thôn trang cho cháu ngoại gái để bồi thường, vốn dĩ chính là Lâm Thiếu Nam đưa ra.
Lời khai ban đầu của Vương Nhị, động cơ Lâm Thiếu Nam muốn giết Nhạc Linh Chi, căn bản là giả dối hư ảo.
Đến cuối cùng, đương nhiên là Lâm Thiếu Nam vô tội được thả.
Tuy rằng Tam Hổ Lục Hổ cảm thấy chuyện này kỳ quặc, nhưng cha người ta tự mình đưa nhi tử tới quy án, lại có nhân chứng, bọn họ cũng không dám nói gì.
Chỉ có thể tiếp tục tìm chứng cứ.
Vốn là một bản án mưu sát cháu ngoại gái ruột, hiện tại lại biến thành, bản án trạch đấu huynh đệ tay chân tương tàn.
Chính mắt thấy được chuyện nhà có tiền xảy ra chuyện xấu xa, ngay cả Thẩm Chí Cường cũng cảm thấy, lần này tới kinh thành thật là mười phần sai!
Thân thích như vậy, nên kính nhi viễn chi!
Kéo Lâm Phong đến cạnh Nhạc Linh Chi, Lâm Thiếu Nam có chút kích động: “Cha, con bé chính là Linh Chi, con không lừa ngài chứ, nó lớn lên thật là đẹp mắt!”
Lâm Phong giống như ngây dại, nàng lớn lên, thật đúng là xinh đẹp!
Nhạc Linh Chi bình tĩnh đối diện với ông ta, nàng không bỏ lỡ sát khí chợt loé qua trong mắt Lâm Phong.
Thật ra tướng mạo Lâm Phong có chút hung dữ, mặc dù trên mặt có ý cười, vẫn làm người ta cảm thấy ông ta không tốt, Xảo Nhi cũng không dám đứng gần, rụt lại phía sau nam nhân của mình.
Lâm Thiếu Nam nhắc nhở Nhạc Linh Chi: “Linh Chi, mau gọi ông ngoại! Ông ấy là ông ngoại ruột của con!”
Nhạc Linh Chi đột nhiên nhận ra có chút không gọi ra miệng được.
Có phải ông ngoại ruột hay không còn không biết.
Chỉ là sát khí trong mắt ông ta thôi, đã nói lên ông ta muốn nàng chết!
Đến tột cùng vì sao lại muốn giết nàng, hẳn là một bí mật lớn.
Bí mật này rất ít người biết, nói không chừng chỉ có ông ta và Lâm Thiếu Nam biết.
Cho nên, vừa rồi ông ta tình nguyện bỏ tiểu nhi, cũng muốn bảo vệ con trai cả ra.
Lâm Phong thấy Nhạc Linh Chi không chịu gọi ông ta, cũng không bắt buộc, nói: “Về nhà trước đi!”
“Chờ đã!”
Một giọng nói uy nghiêm truyền tới.
Âu Dương tướng quân mặc thường phục, mang theo hai gã tùy tùng tiến vào.
Nhìn thấy Nhạc Linh Chi, Âu Dương tướng quân sang sảng mà cười: “Linh Chi nha đầu, sợ hãi không?”
Nhạc Linh Chi lắc đầu: “Không có.”
Dọc theo đường đi, tuy rằng nàng biết có nguy hiểm, nhưng bản thân nàng đã có chuẩn bị vạn toàn, lại biết có Tam Hổ Lục Hổ che chở, sao nàng có thể bị dọa chứ?
“Không có là tốt!”
Hình như tâm tình Âu Dương tướng quân rất tốt.
Đại Lý Tự Khanh Tạ Dũng rời khỏi vị trí tiến lên chào đón: “Tướng quân đại giá quang lâm, hạ quan không tiếp đón từ xa, còn mong tướng quân thứ tội…”
Âu Dương tướng quân vung tay lên: “Tiểu tử ngươi đừng cho ta mấy câu sáo rỗng chua lè này, không bằng trước tiên nói cho ta bản án thẩm đến đâu rồi?”
Tạ Dũng biết tính tình Âu Dương tướng quân, hắn hơi hơi mỉm cười báo lại: “Phạm nhân đã cung khai toàn bộ, nhưng có chút chi tiết còn cần cân nhắc lại lần nữa, khả năng phải qua một thời gian nữa, mới có thể kết án.”
Đôi mắt Lâm Thiếu Bắc đang bị nha dịch kéo đi tỏa sáng, lại qua một thời gian nữa mới có thể kết án, vậy có thể hắn còn có cơ hội sống.
Phụ tử Lâm Thiếu Nam nghe xong, trong lòng lộp bộp một chút.
Việc này có Âu Dương tướng quân nhúng tay, rất rất không ổn a!
Sau đó Tạ Dũng nói lại giản lược nội dung thẩm án một lần.
“Được, vậy chờ ngươi kết án!”
Âu Dương tướng quân không tiếp tục hỏi, ông chuyển hướng sang Lâm Phong, ánh mắt lạnh xuống.
“Linh Chi cô nương là tiểu tức phụ của ân nhân cứu mạng bản tướng quân, lại bởi vì nội đấu nhà các ngươi, thiếu chút nữa mất đi tính mạng! Con trai không dạy, lỗi của cha, ngươi có biết tội?”
Lâm Phong cúi đầu xuống, bộ dáng hèn mọn: “Tiểu nhân đã biết tội, tiểu nhân đã chủ động đưa tiểu nhi quy án, nên phán quyết như thế nào, tiểu nhân không hề dị nghị."
Âu Dương tướng quân không muốn nói chuyện với cùng Lâm Phong nữa, hỏi thẳng Nhạc Linh Chi: "Nha đầu Linh Chi, đêm nay đến phủ tướng quân trước được không? Ngày mai thúc phụ nghỉ, để ông ta tới phủ tướng quân gặp ngươi đi."
Nhạc Linh Chi còn chưa nói chuyện, Lâm Phong đã ngăn lại vội nói trước: "Tướng quân đại nhân, không dám giấu diếm, bởi vì mẫu thân bệnh nặng, muốn gặp mặt cháu gái một lần, cho nên tiểu nhân mới sai người đón Linh Chi lên kinh, hiện tại mẫu thân đang trông ngóng ở nhà, không bằng để Linh Chi về nhà tiểu nhân gặp bà ấy trước, sáng sớm ngày mai sẽ đưa nàng đến phủ tướng quân có được không?"
Âu Dương tướng quân lạnh lùng liếc nhìn Lâm Phong một cái: "Không được! Ngươi vừa mới đưa con trai ngươi vào tù, không chắc thị thiếp trong nhà có làm loạn hay không, chỉ sợ trong nhà ngươi đã như gà bay chó sủa, nếu Linh Chi lại bị ai đó trả thù, cũng rất có thể làm được, cho nên, đêm nay nàng tới phủ tướng quân!"
Lâm Phong còn muốn nói tiếp, Âu Dương tướng quân đã coi như không thấy, nhìn về phía Nhạc Linh Chi: "Ý của ngươi thế nào?"
"Ta muốn gặp nhị thúc."
Đương nhiên Nhạc Linh Chi sẽ chọn đến phủ tướng quân ở.
Tuy nàng đã chuẩn bị sẵn sàng, nhưng nếu có ám chiêu nàng sẽ không kịp phòng bị.
Ví như bọn họ dùng tạo hỏa hoạn, khóa cửa phòng nhằm tạo thành có chuyện ngoài ý muốn cũng rất phiền toái, nàng không thể không ngủ cả đêm được, người của phủ tướng quân cũng không tiện canh chừng nàng cả đêm được.
Âu Dương tướng quân như có chuyện muốn nói với nàng.
Chuyện Lâm gia muốn giết nàng, Âu Dương tướng quân rất để ý, nàng cũng muốn biết lý do.
"Được!"
Âu Dương tướng quân liền đưa Nhạc Linh Chi đi.
Rõ ràng Xảo Nhi cũng muốn đi theo, nàng ấy cảm thấy ở cùng với Nhạc Linh Chi mới an toàn, nàng ấy cảm thấy người nhà họ Lâm rất đáng sợ.
Thẩm Chí Cường nhanh chóng kéo nương tử lại.
Hai cha con Lâm Phong nhẫn nhịn, thế lực phủ tướng quân như vậy, bọn họ không dám chống đối, mặc dù bản thân có lý, bọn họ cũng biết đêm nay không thể đưa Nhạc Linh Chi về.
Trông bọn họ rất bình tĩnh.
Đưa vợ chồng Thẩm Chí Cường lên xe ngựa xong, sau đó cha con bọn họ lên một chiếc xe ngựa khác.
Trong xe ngựa, Lâm Phong tức giận mắng một câu: "Một đám phế vật, việc nhỏ như vậy cũng không làm xong!"
Một đám phế vật, đương nhiên cũng bao gồm cả Lâm Thiếu Nam.
Lâm Thiếu Nam lạnh lùng nói: "Phụ thân! Ta đã nói rồi, người của phủ tướng quân chắc chắn sẽ nhúng tay vào chuyện này, cha lại không tin! Bây giờ sự thật như vậy, cũng không thể trách bọn họ không thể hoàn thành nhiệm vụ!"
Ánh mắt Lâm Phong giống như dao găm bắn về phía Lâm Thiếu Nam: "Bản thân không có tài cán gì! Không cần lấy cớ cho chính mình! Ta hỏi ngươi, ban đầu không có ai bên cạnh nàng, vì sao hai tử sĩ bảo tiêu nổi danh ngươi dẫn theo, lại không giết chết nàng?"
Lâm Thiếu Nam phản bác lại ông ta: "Còn không phải bởi vì cha nói, muốn tạo ra ngoài ý muốn, không để người ta nhìn ra là hiện trường mưu sát! Ta đã giải thích với cha rất nhiều lần rồi! Lúc ấy ta đã đẩy nàng xuống sườn núi, trán nàng bị đụng chảy máu, máu chảy không ngừng còn hôn mê rồi, mắt thấy không thể nghi ngờ là đã chết rồi, nhưng mạng nàng lớn, vừa đúng lúc nàng được vị hôn phu của nàng cứu!"
"Nếu lúc ấy muốn giết chết nàng, nhất định phải giết cả hôn phu của nàng, còn cả năm sáu người đến tìm nàng nữa! Ta không muốn chuyện này quá lớn, mới buông tha cho nàng!"
Trên thực tế Lâm Thiếu Nam đã nói dối cha ông ta.
Lúc bọn họ đẩy Nhạc Linh Chi xuống sườn núi, cũng đã xác nhận nàng đã chết, bọn họ mới rời khỏi
Nhưng không biết vì sao, người đã chết rồi, lại sống lại, còn cứu cả vị hôn phu của nàng.
Lúc ấy ông ta cảm thấy chắc chắn chỉ là lời đồn, nhưng chính mắt ông ta thấy nàng còn sống, ông ta lại hận không thể tát mình 12 cái! Vì sao lúc trước không kiểm tra cẩn thận chứ?
Ông ta đã hỏi thăm, năm huynh muội nhà Cố Tranh đều tập võ, vì để an toàn, ông ta chỉ lừa Nhạc Linh Chi vào kinh, không nghĩ tới nàng dầu muối cũng không ăn, mặc kệ ông ta nói cái gì cũng không chịu rời khỏi nhà Cố Tranh.