Để ép Nhạc Linh Chi rời khỏi nhà Cố Tranh, Lâm Thiếu Nam còn nghĩ tới cách nhận sính lễ với giá cao, chỉ là cuối cùng Lưu thị lại sợ bỏ mất.

Ông ta cũng muốn ở lại nhà Cố Tranh, lại lo lắng huynh muội Cố Tranh phản kháng lại.

Sau đó cơ hội tới, ông ta cố ý để người ta nói chuyện xà hàm thạch rất đáng tiền nói cho Lưu thị.

Quả nhiên Lưu thị đã lừa Nhạc Linh Chi và Cố Tranh đến thôn Linh Sơn.

Sau đó Cố Tranh cùng Nhạc Linh Chi đi cả đêm, Lâm Thiếu Nam thấy lần này chắc chắn có thể ra tay được, sau khi giết bọn họ liền hủy chứng cứ đi, người khác chỉ có thể nghi ngờ Lưu thị và Nhạc nhị thúc làm, chứ không hề nghi ngờ ông ta.

Nào ngờ, hai tử sĩ cũng không phải đối thủ của Cố Tranh, ông ta chỉ đành vẩy bột hủy xác lên xác hai bảo tiêu, để xác của bọn họ biến mất không để lại dấu vết.

Chỉ còn lại một bảo tiêu với ông ta, ông ta càng không dám đến tập kích nhà Cố Tranh.

Sau khi huynh đệ Cố Tranh cứu Âu Dương tướng quân xong, ông ta sợ tới mức ăn không ngon ngủ không yên.

Về sau nghĩ ra cách làm nhục Vương Tiểu Phượng, kết quả lại thất bại, ông ta chỉ đành trở về kinh thành kiếm viện binh trước.

Sau khi về nhà thương lượng với cha ông ta xong, hai cha con nhất trí cho rằng, chắc chắn Âu Dương tướng quân đã sắp xếp người ở bên cạnh Cố Tranh, phái người đến nhà Cố Tranh giết Nhạc Linh Chi chính là chui đầu vô lưới.

Cha ông ta liền nghĩ ra cách bảo mẫu thân giả vờ bị bệnh lừa gạt Nhạc Linh Chi vào kinh.

Kết quả Nhạc Linh Chi lại được phúc tinh chiếu rọi, bình an đến kinh thành, hơn nữa, người của Âu Dương tướng quân đã nhúng tay vào chuyện này, cái tên Vương Nhị ngu xuẩn kia cũng bị bại lộ.

Tiếp đó, chắc chắn Đại Lý Tự sẽ sai người tới tìm ông ta để đối chất, may mà ông ta đã nghĩ ra đối sách ổn thỏa rồi.

Vương Nhị là người hầu trước kia của tam đệ, chuyện lần này vừa lúc giá họa lên tam đệ, một công đôi việc, vừa có thể thoát tội cho chính mình, vừa có loại bỏ một cây đinh trong mắt.

Ai bảo cha ông ta rất chiều tam đệ chứ!

Hừ, lần này ông ta không sợ cha ông ta không đồng ý, bởi vì không giữ ông ta, ông ta liền nói hết bí mật ra!

Mặt Lâm Phong liền trầm xuống, nghĩ sang cách khác.

Lâm Thiếu Nam khẽ hỏi ông ta: “Cha tức giận như vậy, là vì thương xót tam đệ, hay là vì không thể ăn nói với Tiền di nương?”

“Đồ nghịch tử này! Có phải ngươi muốn ta tức chết không!”

Lâm Phong tức đến mức muốn đánh ông ta, con trai ruột của mình, sao không đau lòng được?

Lâm Thiếu Nam cười châm chọc: “Có phải cha không biết đâu là quan trọng đâu là cần thiết không, bây giờ, không phải chúng ta phải nghĩ cách giết chết tiểu nha đầu kia, để thành chết không đối chứng sao?”

Lâm Phong kìm nén kích thích muốn đánh Lâm Thiếu Nam lại: “Sao ngươi biết ta không phân biệt được đâu là quan trọng đâu là cần thiết? Sao ngươi biết được bây giờ ta không nghĩ cách!”

Lâm Thiếu Nam lại tiếp tục khiêu khích cha ông ta: “Vậy cha nghĩ ra cách chưa?”

Lâm Phong hừ một tiếng không nói lời nào.

Muốn tránh bị phủ tướng quân sờ vào, cách nào là tốt nhất!

Lâm Thiếu Nam nhỏ giọng nói một câu ở bên tai cha ông ta.

Nghe con trai nói xong, sắc mặt Lâm Phong đã nhẹ nhàng hẳn.

Tuy người con trai này khá độc ác không để ý tình thân, nhưng đúng là đầu óc thì giỏi hơn mấy người con trai khác.

Lâm Thiếu Nam thấy cha ông ta chấp nhận cách của mình, ông ta liền đắc ý, ông ta luôn là người con trai thông minh nhất, quan trọng nhất trong cảm nhận của cha ông ta.

Ông ta lại giả vờ an ủi Lâm Phong: “Cha không cần lo lắng cho tam đệ, tội danh lần này tam đệ mắc phải, cũng có thể là tội không đáng chết, quan trọng là có cha đồng ý ra mặt, thì chắc chắn có thể bảo vệ được tam đệ, đến lúc đó có thể để tam đệ thừa nhận, đệ ấy chỉ giả vờ mưu sát tiểu nha đầu, mục đích là muốn đổ tội danh này lên trên đầu đại ca, cũng không phải muốn mạng nhỏ của nàng thật.”

“Ngoài ra lại nộp một phần tiền phạt, như vậy, chắc chắn tam đệ có thể được thả ra, cùng lắm chỉ bị cấm thi cử, đường làm quan bị chặt đứt mà thôi.”

Xe ngựa đến Lâm phủ, Xảo Nhi lòng bất an đi theo sát Thẩm Chí Cường xuống xe ngựa.

Ở trong xe ngựa Thẩm Chí Cường đã khuyên Xảo Nhi: “Nàng không phải sợ như thế, chúng ta cũng không động tới gia sản của bọn họ, bọn họ sẽ không làm hại chúng ta, ta đồng ý với nàng, gặp mặt cô cô xong, chúng ta liền về nhà luôn.”

Nhưng Xảo Nhi vẫn sợ.

Lâm phủ là một tòa nhà lớn bốn cửa ra vào, có tiền viện và hậu viện.

Thẩm Chí Cường thầm châm chọc, kinh thành tấc đất tấc vàng, vẫn có thể có được một tòa như này, có thể thấy được bọn họ là người rất giàu có.

Buồn cười một cái là, Thẩm gia giúp bọn họ nuôi con gái, tiền nuôi dưỡng lại ít đến đáng thương, cho dù biểu tỷ xuất giá hay sinh con, cũng không thấy bọn họ cho ngân lượng.

Lại cố ý gọi Linh Chi tới kinh thành, nói là bồi thường cho nàng cửa hàng ở thôn trang, hắn ta thấy thế nào cũng thấy là đang nói dối.

Ài, người nhà họ Lâm quá phức tạp, người trong thành quá đáng sợ, hắn ta với nương tử nên nhanh chóng quay về thôi!

Lâm Thiếu Nam nói với bọn họ: “Các người về phòng nghỉ ngơi trước đi, mẫu thân ta đã ngủ rồi, chuyện gặp mặt để mai rồi nói sau.”

“Được, cảm ơn biểu ca.”

Thẩm Chí Cường dẫn nương tử vào phòng khách đã chuẩn bị cho bọn họ.

Nhạc Linh Chi đến phủ tướng quân, cũng đã khuya.

Âu Dương tướng quân không muốn ảnh hưởng đến người khác, liền đưa nàng về chỗ ông ấy và nương tử mình ở.

Âu Dương lão phu nhân đã gọi đầu bếp chuẩn bị đồ ăn sẵn sàng.

Thấy Nhạc Linh Chi, bà ngây ra một lúc lâu.

Quá giống, thật sự rất giống tiểu cô tử trước đây!

Điều khác thường của lão phu nhân, Nhạc Linh Chi cũng chú ý tới, nàng nhớ tới lúc mới gặp Âu Dương tướng quân, Âu Dương tướng quân cũng có vẻ mặt như vậy.

Khi đó sắc mặt của Âu Dương tướng quân chỉ lóe lên, Âu Dương lão phu nhân thể hiện quá rõ ràng rồi.

Trong này chắc chắn có chuyện gì đó.

“Cứ ăn trước đã!”

Âu Dương tướng quân bảo ba người ngồi xuống.

Nhạc Linh Chi cũng đã đói bụng, đã muộn như vậy còn chưa ăn bữa chiều, chỉ mới ăn chút đồ ăn vặt.

Thật ra Âu Dương phu nhân không đói bụng mấy, bà chỉ ngồi ở bên cạnh, nhìn một già một trẻ ăn ngấu nghiến, bà rất vui vẻ.

Lúc ăn gần xong, Âu Dương lão phu nhân bắt đầu hỏi Nhạc Linh Chi mấy câu.

“Nghe nói mẫu thân ngươi sinh ra ở kinh thành?”

Nhạc Linh Chi gật gật đầu: “Ừm.”

“Ngươi còn nhớ dáng vẻ của mẫu thân không?”

Nhạc Linh Chi lắc đầu: “Không nhớ rõ… Lúc ba tuổi… mẫu thân ta… đã chết, khi ấy… bà đã bị hủy dung rồi.”

Lão phu nhân dừng lại một chút, không nhịn được hỏi tiếp: “Dáng vẻ mẫu thân ngươi trước lúc đó thế nào, không nhớ rõ chút nào sao?”

Nhạc Linh Chi khó hiểu nhìn bà: “Phải… Người trong thôn… Đều nói như vậy.”

Hỏi nhiều như vậy, đừng nói là thấy nàng giống với người nào đó đấy chứ?

Lão phu nhân đột nhiên hơi ngượng ngùng: “Có phải bà nội hỏi ngươi nhiều quá không?”

“Bà nội?”

Nhạc Linh Chi kinh ngạc nhìn lão phu nhân.

Bà cảm thấy nàng trông giống với con trai hay con gái của bà sao?

Lão phu nhân thuận miệng nói vậy, lúc này có hơi ngượng ngùng.

Âu Dương tướng quân cười ha ha: “Nha đầu Linh Chi, với tuổi của ngươi, tầm bằng mấy đứa cháu trai cháu gái chúng ta thôi, có khi còn nhỏ hơn, gọi bà nội cũng phải.”

Nhạc Linh Chi nói đùa: “Vậy thì… Trèo cao rồi.”

Lão phu nhân cười mắng nàng: “Xem nha đầu ngươi nói kia, nói cái gì vậy? Nhà các ngươi cứu tướng quân, cũng không cần báo đáp, phủ tướng quân đã coi các ngươi như người một nhà rồi, nếu ngươi bằng lòng gọi ta một tiếng bà nội, ta đây vui còn không kịp đấy.”

Lời nói này rất chân thật, trong ánh mắt cũng có mong chờ.

Nhạc Linh Chi ngoan ngoãn gọi một tiếng bà nội, lão phu nhân vui vẻ: “Ngoan!”

Xoay người lệnh cho nha hoàn mang một chiếc vòng ngọc phỉ thúy tới.

“Đây là quà gặp mặt bà nội cho ngươi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play