Tiếp theo là cho Nhạc Linh Chi và vợ chồng Thẩm Chí Cường vợ ghi lời khai.
Từ vì sao bọn họ muốn tới kinh thành, đến dọc theo đường đi gặp được chuyện nguy hiểm, toàn bộ nói một lần, khẩu cung của ba người khớp với nhau.
Tiếp theo thẩm vấn những người tụ tập ẩu đả, có hai người chịu không nổi đại hình hầu hạ, rất nhanh cung khai, hai đám người ẩu đả sinh sự, là bọn họ được dùng tiền mua để làm bộ, nhiệm vụ của hai đám bọn họ là giết Nhạc Linh Chi trong lúc hỗn loạn.
Hai nam nhân phóng hỏa và hạ độc cũng cung khai, bọn họ là lưu manh trên giang hồ, bị người ta dùng tiền mua, người chủ mưu chân chính là ai, bọn họ không biết.
Cuối cùng Tạ Dũng mới thẩm vấn Vương Nhị: “Vì sao ngươi muốn giết Linh Chi cô nương?”
Khi Vương Nhị ở trên lưng ngựa, đã chịu qua khổ hình của Lục Hổ, thủ đoạn tra tấn người của hắn, không thấy máu không thấy thương, nhưng sẽ cảm thấy toàn thân trên dưới, đều như bị thứ gì hung hăng cắn xé, cái cảm giác này, trừ khi thân thể là làm bằng sắt, bằng không không người nào có thể thừa nhận.
Những gì Vương Nhị biết đã cung khai ra toàn bộ.
Hiện tại hắn ta tâm như tro tàn, Đại Lý Tự Khanh hỏi chuyện, hắn ta lại cung khai một lần.
Hắn ta là một trong những tay đấm tâm phúc bên cạnh Lâm Thiếu Nam, lần trước Lâm Thiếu Nam về quê, hắn ta không có theo về, lúc này, Lâm Thiếu Nam giao cho hắn ta một nhiệm vụ đặc biệt, đến nông thôn đón thân thích của ông ta.
Nhưng nửa đường phải phối hợp với người của ông ta, làm Nhạc Linh Chi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, không cho nàng sống đến được kinh thành.
Bởi vì ông ngoại bà ngoại Nhạc Linh Chi, nghe được Nhạc Linh Chi thành một người câm, lại hôn phối với một thiếu niên nghèo rớt mồng tơi ở nông thôn, bọn họ đặc biệt áy náy với đứa cháu ngoại gái này, nên vịn lý do bà ngoại nàng bệnh nặng, bảo nàng tới kinh thành, thật ra là chuẩn bị cho nàng cửa hàng thôn trang để bồi thường.
Lâm Thiếu Nam không muốn gia sản bị phân chia, lại biết tâm ý cha mẹ đã quyết, ông ta liền nghĩ tới cách ngoan độc này.
Vì không để cho cha mẹ ông ta hoài nghi, Lâm Thiếu Nam dặn dò Vương Nhị mãi, chỉ có thể chế tạo chuyện chết ngoài ý muốn, hoặc là thoạt nhìn giống như bị người ta trả thù.
Lâm Thiếu Nam còn hứa hẹn với hắn ta, sau khi thành công sẽ cho hắn ta một khoản bạc lớn làm thù lao.
Trước đó vài lần kế hoạch đều bị người ta đánh vỡ, ở vùng ngoại ô kinh thành, hắn nhận được chỉ thị của Lâm Thiếu Nam, muốn hắn ta phối hợp làm cho Nhạc Linh Chi bị người loạn đao chém chết, nhưng lại gặp được thủ hạ của Âu Dương tướng quân.
Hắn ta nhất thời bị ma quỷ ám ảnh, liền muốn nhân hỗn loạn giết Nhạc Linh Chi báo cáo kết quả công tác, không nghĩ tới bị thủ hạ của Âu Dương tướng quân nhìn thấu ngay tại chỗ.
Lời khai cuối cùng của Vương Nhị, là bị buộc thừa nhận, không thừa nhận thì phải thừa nhận khổ hình, Lục Hổ còn thả lời nói, khổ hình bên trong Đại Lý Tự, so với hắn thì chỉ có hơn chứ không kém.
Dù sao đều là chết, còn không bằng ngoan ngoãn cung khai, khỏi bị khổ về da thịt.
Vợ chồng Thẩm Chí Cường nghe xong Vương Nhị cung khai, vẻ mặt tức giận, thật hối hận lúc trước đã đồng loạt khuyên bảo Nhạc Linh Chi tới kinh thành, kết quả thiếu chút nữa hại tánh mạng của nàng.
Lâm Thiếu Nam cũng thật không phải con người, mạng cháu ngoại gái ruột cũng dám hại, hơn nữa, ngay cả vợ chồng bọn họ cũng muốn hại, quả thực không bằng cầm thú!
Ngược lại vẻ mặt Nhạc Linh Chi bình tĩnh.
Nàng cảm thấy lời khai của Vương Nhị không phải chân tướng.
Lâm Thiếu Nam năm lần bảy lượt muốn nàng chết, lần nào cũng là khoản lớn, đây là phải tiêu phí bao nhiêu nhân lực vật lực?
Số tiền này cũng bỏ được tiêu phí, vậy còn không bỏ được một hai gian cửa hàng ư?
Căn cứ địa chỉ Vương Nhị báo ra, người Đại Lý Tự suốt đêm đến Lâm phủ bắt Lâm Thiếu Nam gặp mặt đối chất.
Lâm Thiếu Nam lại hô to oan uổng, thề thốt phủ nhận không phải ông ta sai sử bọn Vương Nhị.
Ông ta còn chất vấn Vương Nhị: “Có phải ngươi bị ai sai sử, cố ý tới hãm hại ta hay không?”
Vương Nhị nghiến răng nghiến lợi: “Chính là ngươi sai sử ta! Chính là ngươi hại ta thành như vậy!”
Lâm Thiếu Nam cười lạnh: “Vu khống, ngươi có chứng cứ không?”
Vương Nhị trợn mắt há hốc mồm, Lâm Thiếu Nam chỉ nói riêng với mình hắn ta, không có người thứ ba ở đó, tuy rằng cho hắn ta ngân phiếu trước, nhưng chỉ có ngân phiếu không đủ tạo thành chứng cứ.
Những người phối hợp với hắn ta để hành động, một người hắn ta cũng không quen biết.
Vầy thảm rồi, nếu Lâm Thiếu Nam kiên quyết không thừa nhận, vậy có phải hắn ta còn phải bị đại hình hầu hạ hay không?
Mấu chốt là hắn ta nên khai ai ra, không khai ra chỉ sợ sẽ bị tra tấn đến chết.
Vương Nhị nghĩ đến đây, hận không thể ăn thịt Lâm Thiếu Nam: “Đại thiếu gia, ta là thủ hạ tâm phúc của ngươi, đây là chứng cứ!”
Lâm Thiếu Nam cười lạnh lần thứ hai: “Thủ hạ tâm phúc? Ngươi không khỏi quá đề cao chính mình! Ngươi chẳng qua chỉ là một người hầu của Lâm gia! Hơn nữa, ngay từ đầu chủ tử của ngươi cũng không phải ta!”
Vương Nhị lập tức hiểu ý Lâm Thiếu Nam muốn giá họa cho tam thiếu gia, chủ tử ban đầu của hắn ta là tam thiếu Lâm Thiếu Bắc, tam thiếu là thiếp thị sinh, đãi ngộ và quyền lợi đều xa xa không bằng đại thiếu gia Lâm Thiếu Nam con vợ cả.
Khi Lâm Thiếu Nam cố ý thu hắn ta đến bên cạnh, hắn ta đã không chút do dự vứt bỏ tam thiếu.
Thì ra đại thiếu gia đã sớm chuẩn bị xong kế kim thiền thoát xác!
Lúc này, cha Lâm Thiếu Nam Lâm Phong, tự mình mang theo thứ tam tử Lâm Thiếu Bắc, cùng với mấy nhân chứng, đến Đại Lý Tự đầu thú.
Lâm Thiếu Bắc vẫn là thiếu niên 15-16 tuổi, một kẻ ăn chơi trác táng rất bình thường, ngày thường chỉ biết ăn nhậu chơi bời, đương nhiên, ỷ vào trong nhà có tiền, chuyện xấu cũng làm không ít.
Hắn bị cha mang đến Đại Lý Tự, ngay từ đầu còn ngây thơ mờ mịt không biết gì, hắn đã bị cha từ bỏ, sắp chịu tội thay đại ca Lâm Thiếu Nam.
Lâm Phong kéo nhi tử quỳ rạp xuống đất: “Đại nhân, hiện đã điều tra rõ, việc này là tiểu nhi bị ác phó Vương Nhị xui khiến, cố ý làm ra để hãm hại đại ca nó, hiện tại, ta đã đưa nhân chứng đến, cũng đưa tiểu nhi đến tiếp nhận trừng phạt!”
Lâm Thiếu Bắc kinh hoảng, giờ mới biết mục đích cha dẫn hắn tới nơi này.
Hắn biện bạch, lại đột nhiên nhận ra không nói nên lời.
Hắn đã hiểu, cha hắn vì để hắn chịu tội thay đại ca, trước khi đến đã cho hắn uống ly trà kia, vậy mà có thể làm mất tiếng!
Hắn muốn biện bạch cũng không biện bạch được.
“A a a…”
( Cha, con cái gì cũng không làm a! Con không bị ai xui khiến, càng không có hãm hại đại ca! )
Lâm Phong hung hăng trừng mắt nhìn nhi tử một chút: “Ngươi không cần ra vẻ đáng thương nữa! Sợ sự tình bại lộ nên trước đó đã uống thuốc khiến mất tiếng! Đại phu nói rồi ngươi chỉ là tạm thời mất tiếng, qua mấy ngày là tốt rồi!”
Sau đó ông ta lại vô cùng đau đớn: “Cha biết dụng ý của ngươi, ngươi cho rằng vặn ngã đại ca, cơ nghiệp của Lâm gia có thể đến trong tay ngươi! Thật là ý nghĩ viển vông! Ngươi thấy cha ngày thường quá chiều ngươi, vậy mà không màng tình huynh đệ thủ túc.”
“Ngươi hại đại ca ngươi không ít, ngươi còn hại cháu ngoại gái ruột của ngươi!”
Lâm Thiếu Bắc rơi lệ đầy mặt: “A a a…”
( Cha! Con cũng là con ruột của cha! Vì sao cha phải đối xử với con như vậy! )
( Trước nay con chưa từng nghĩ tới muốn chiếm gia sản, con biết thân phận của mình! Con đã giữ tròn bổn phận, vì sao đại ca còn không chịu buông tha con! )
Lòng Lâm Phong cũng có chút đau, dù sao cũng là thân sinh nhi tử, nhưng ông ta tiếp tục vô cùng đau đớn giáo huấn hắn: “Ngươi tốt nhất nên thành thành thật thật nhận tội! Miễn cho da thịt chịu khổ!”
Xoay người, ánh mắt Lâm Phong như muốn nuốt Vương Nhị xuống: "Tiện phó lớn mật! Vậy mà dám xúi giục tam thiếu làm ra chuyện ngoan độc thế này, ngươi nên chịu thiên đao vạn quả!”
Vương Nhị rùng mình một cái.
Hắn ta biết Lâm lão gia là kẻ tàn nhẫn, còn tàn nhẫn hơn Lâm Thiếu Nam, vừa rồi ánh mắt của ông ta tựa như đang nói với hắn ta, nếu hắn ta không cung khai theo lời ông ta nói, vậy người nhà hắn ta cũng không cần sống nữa.
Vương Nhị suy trước nghĩ sau, cuối cùng vẫn quyết định thỏa hiệp, hắn ta không đành lòng phụ mẫu huynh đệ của mình bị Lâm lão gia giết chết.
Vương Nhị rất nhanh đã đổi khẩu cung, chỉ chứng hết thảy là tam thiếu sai sử.