Có thể là đã tới nơi hiểm yếu, phía trước có người kêu gọi: “Đường bị đá chặn rồi, không qua được, mọi người đều tới hỗ trợ đi!”
“Xuy! Xuy!” Xe ngựa ngừng lại, xa phu nhảy xuống.
Nhạc Linh Chi nhớ kỹ nội dung trên tờ giấy, cũng muốn xuống xe ngựa.
Vương Nhị ngăn nàng lại: “Ngươi là một tiểu hài tử, không giúp được gì, ngồi ở trong xe ngựa đi, đừng thêm phiền.”
Nhạc Linh Chi nói: “Biểu cữu… Biểu mợ… là người lớn, có thể giúp, ta một mình… ở trên xe ngựa… nhàm chán.”
Nói xong liền nhảy xuống xe ngựa.
Vợ chồng Thẩm Chí Cường cũng xuống dưới, bọn họ nhìn thấy trên đường núi có một tảng đá lớn, chắn ở ngay giữa đường, tảng đá này không có bốn năm người lớn đẩy, chỉ sợ không đẩy nổi.
Bên kia đường có một chiếc xe ngựa, bọn họ bên này còn có hai nam nhân cưỡi ngựa.
Người đẩy tảng đá này cũng đủ nhiều.
Xảo Nhi thấy Nhạc Linh Chi vòng qua tảng đá qua nơi hiểm yếu, nàng ấy cũng đi theo phía sau nàng đi qua.
Chỗ hiểm yếu này đúng là nguy hiểm, mặt đường vô cùng hẹp, hơn nữa còn có một vòng cung lớn, nhìn là có thể sợ tới mức tim đập bịch bịch, vẫn là qua đó trước đi!
Sắc mặt Vương Nhị có chút khó coi.
Vốn dĩ bọn họ muốn thiết kế, khi xe ngựa qua chỗ hiểm yếu, mất khống chế ngã xuống vách núi, hắn ta và xa phu nhảy xuống xe ngựa nhặt về một mạng, sau đó lại xuống dưới vách núi đi cứu người.
Nếu Nhạc Linh Chi không chết, thì làm nàng chết, nếu vợ chồng Thẩm Chí Cường không chết, thì vừa lúc cứu trở về để bọn họ làm chứng, đây là một chuyện ngoài ý muốn.
Nhưng hiện tại, kế hoạch của họ lại thất bại.
Có đôi khi Vương Nhị rất không hiểu đại thiếu gia, nếu muốn Nhạc Linh Chi chết, có rất nhiều loại phương pháp, vì sao nhất định phải chế tạo chuyện ngoài ý muốn?
Lúc trước hắn ta cho rằng nhiệm vụ này rất dễ hoàn thành, kết quả là ba loại phương pháp đều thất bại.
Tảng đá này vừa thấy chính là người ta đưa tới nơi này, cũng không biết có phải tiểu nha đầu này có quý nhân âm thầm tương trợ hay không.
Qua đoạn đường núi này là đến vùng ngoại ô kinh thành rồi, nếu đại thiếu gia không có chỉ thị khác, hắn ta cũng chỉ có thể mang Nhạc Linh Chi về Lâm phủ.
Thôi, không nghĩ nữa, hết thảy chờ đại thiếu gia chỉ thị.
Sau khi tảng đá được đẩy ra, xe ngựa tiếp tục đi về phía trước, rất nhanh đã vượt qua đường núi.
Nhạc Linh Chi biết trước sau đều có người che chở, cũng không phải lo lắng lắm, nhân cơ hội còn ngủ gật.
Vương Nhị nhìn nàng, tâm can đều đau.
Không hoàn thành nhiệm vụ, hắn ta sẽ không lấy được tiền thêm vào.
Tới vùng ngoại ô kinh thành, trời đã bắt đầu tối, Vương Nhị nói không nghỉ ở khách điếm nữa, muốn vào thành trong đêm.
Nhưng vào lúc này, có hai đám người cầm binh khí đánh nhau ở trên quan đạo phía trước.
Tuy xe ngựa đã ngừng lại, nhưng mà, hai đám người đang ẩu đả vậy mà vọt tới bên cạnh xe ngựa.
Hai con ngựa bị loạn đao chém chết, xa phu bỏ xe ngựa chạy mất.
Hai đám người vây quanh xe ngựa làm công sự che chắn, ngươi tới ta đi, đao nào cũng chém vào trên vách xe bằng gỗ.
Vương Nhị cầm côn sắt trong tay, nhanh chóng mở cửa xe ngựa ra: “Nhanh nhanh nhanh! Các ngươi mau ra đây! Nhưng đừng để bị bọn họ loạn đao chém chết!”
Nhạc Linh Chi đoạt đầu tiên, thăm dò ra bên ngoài xem.
Lòng Vương Nhị mừng thầm, chỉ cần Nhạc Linh Chi là người thứ nhất xuống dưới, hắn ta có thể bảo đảm nàng sẽ bị loạn đao chém chết!
Nhưng nào tưởng tượng được, Nhạc Linh Chi lấy thuốc bột ra, giơ tay quăng ra ngoài, thuốc bột tản ra, những nam nhân chờ chém giết Nhạc Linh Chi, một đám kêu thảm che mắt lại.
Nhạc Linh Chi nhân cơ hội nhảy xuống xe ngựa, ngay sau đó là vợ chồng Thẩm Chí Cường, Xảo Nhi sợ tới mức mặt không còn chút máu, toàn bộ hành trình ôm chặt cánh tay nam nhân nhà mình, nhìn cũng không dám nhìn những nam nhân đang đánh nhau đó.
Vương Nhị đen mặt, nhìn như che chở bọn họ rời đi, thật ra chỉ là che chở vợ chồng Thẩm Chí Cường, Nhạc Linh Chi bên kia lộ ra một lỗ hổng rất lớn.
Hắn ta mặc niệm trong lòng: Nhanh a! Nhanh a! Nhanh tới đây chém chết nàng!
Lúc này, có hai con ngựa vọt lại đây, hai cái roi ngựa đồng thời bay ra ngoài, những nam nhân xông tới huy đao chém lung tung đó, từng người bị roi ngựa cuốn nặng nề ngã xuống, kêu thảm thiết liên tục.
Hai người nhảy xuống lưng ngựa, trong đó một người kinh hỉ hỏi: “Linh Chi cô nương, sao lại là ngươi?”
Hắn đúng là Lục Hổ.
Nhạc Linh Chi biết muốn diễn kịch, cũng rất kinh hỉ đáp lại: “Lục Hổ đại ca… Thì ra là các huynh!”
Tam Hổ vừa dùng roi ngựa giáo huấn những nam nhân đó, vừa quát hỏi: “Các ngươi là người nào, vì sao lại đánh nhau sinh sự ở đây?”
Mặt Vương Nhị đen như đáy nồi, hắn ta nghe ra giọng này, hai nam nhân này, chính là người dọc theo đường đi phá hủy kế hoạch của bọn họ đúng lúc!
Kế hoạch lần này lại muốn thất bại.
Vương Nhị cho rằng, nhiều nhất hắn chỉ là không phối hợp hoàn thành nhiệm vụ, cuối cùng bị đại thiếu gia thoá mạ một trận, nào biết, Lục Hổ vốn dĩ chuẩn bị đi giáo huấn những nam nhân đó, lại đột nhiên xoay người tập kích hắn ta.
Hắn ta phòng vệ theo bản năng, hai người lao vào đánh nhau, một đoản đao “Loảng xoảng” một tiếng rơi xuống mặt đất, Vương Nhị cũng bị Lục Hổ chế phục.
Lục Hổ nghiến răng nghiến lợi mắng: “Hay cho ngươi cái đồ vương bát đản! Lão tử mới vừa xoay người, ngươi liền muốn lấy đoản đao giết Linh Chi cô nương?”
Vương Nhị ngốc ra: “Ngươi hiểu lầm, ta không có…”
Nói còn chưa dứt lời, một chân Lục Hổ đạp lên ngực hắn ta, lại dùng một chút lực, Vương Nhị liền nghẹn đến mức mặt thành màu gan heo, rốt cuộc nói không nên lời.
Lục Hổ khom lưng nhặt đoản đao lên: “Nhân chứng vật chứng đều đủ, còn muốn giảo biện?”
Những nam nhân đó thấy vậy, nhanh chóng chạy trốn tứ tán.
Lục Hổ lớn tiếng gọi Tam Hổ: “Huynh đệ, bắt bọn họ lại, đừng để cho bọn họ chạy, bọn họ là một đám, cố ý ẩu đả sinh sự ở chỗ này, vốn là muốn giết Linh Chi cô nương!”
Nhạc Linh Chi cười thầm, không nghĩ rằng thủ hạ của Âu Dương tướng quân cũng sẽ dùng ám chiêu.
Dọc theo đường đi không bắt được sơ hở của Vương Nhị, vậy mạnh mẽ chụp cho hắn một cái tội danh.
Những người đó không biết vì sao Lâm Thiếu Nam muốn giết nàng, khẳng định Vương Nhị biết.
Vợ chồng Thẩm Chí Cường bởi vì sợ hãi, lại ở trong tối, căn bản là không thấy rõ ràng đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, nhìn thấy Vương Nhị bị Lục Hổ đạp trên đất, Thẩm Chí Cường kinh hoảng hỏi: “Đây rốt cuộc là chuyện như thế nào?”
Nhạc Linh Chi chỉ vào Vương Nhị hơi sợ hãi giải thích: “Hắn ta vừa nãy… cầm đao đâm ta, cũng may… Lục Hổ đại ca phát hiện… đã cứu ta một mạng!”
Thật ra Thẩm Chí Cường đã nghe được Lục Hổ nói, nhưng hắn vẫn không tin mà truy vấn một câu: “Hắn… Vì sao lại muốn giết ngươi?”
Nhạc Linh Chi lắc đầu: “Ta không biết… Đợi lát nữa quan phủ tới… có lẽ sẽ biết.”
Tam Hổ đã chế phục toàn bộ nam nhân chưa kịp đào tẩu, điểm huyệt vị.
Lúc này, lại có năm sáu người cưỡi ngựa tới, là cùng nhóm với Tam Hổ Lục Hổ.
Bọn họ thuê xe ngựa lần nữa, mang theo những nam nhân bị chế phục suốt đêm vào thành.
Vợ chồng Thẩm Chí Cường kinh hồn chưa định, nghĩ trăm lần cũng không ra, không phải nói những người tới giết Nhạc Linh Chi, là muốn trả thù Cố Tranh sao? Sao lại biến thành Vương Nhị muốn giết nàng?
Bọn họ vào thành, trực tiếp đến Đại Lý Tự, phạm nhân liên can cũng đồng loạt đưa tới.
Nghe nói án tử liên quan đến người phủ tướng quân, Đại Lý Tự Khanh Tạ Dũng, nhanh chóng chạy từ trong nhà đến Đại Lý Tự phá án.
Tam Hổ Lục Hổ nói lại tình huống một lần, nói bọn họ làm việc ở vùng ngoại ô kinh thành, nhìn thấy hai đám người đang cầm binh khí đánh nhau, liền tiến lên ngăn bọn họ lại, không nghĩ tới ngoài ý muốn cứu được Linh Chi cô nương.
Bọn họ đặc biệt giải thích, vị hôn phu của Linh Chi cô nương, đó là thiếu niên lang đã cứu Âu Dương tướng quân, bọn họ đã đi qua nhà Cố Tranh, cho nên nhận ra nàng.