Bây giờ mặc dù có cây đại thụ Âu Dương tướng quân che chở, những người đó không dám ra tay nữa, nhưng cũng không thể bảo đảm hoàn toàn sẽ không có chuyện ngoài ý muốn.

Cố Tranh không thể bảo vệ đệ muội mọi lúc, các đệ muội cũng không thể không ra khỏi nhà làm việc.

Cách duy nhất là nâng cao giá trị võ lực của mỗi người.

Luyện thành nội lực không phải là chuyện một sớm một chiều, ở điểm nâng cao giá trị võ lực, nếu muốn đi đường tắc, vậy phải dùng ám khí, dùng ám khí có độc.

Cố Tranh hỏi Nhạc Linh Chi: “Nàng có thể chế độc chứ?”

Nàng ngay cả độc cũng có thể giải, vậy chế độc chắc chắn không cần phải nói.

Nhạc Linh Chi gật đầu: “Có thể.”

Sau đó lại hỏi hắn: “Huynh muốn độc… Để làm gì?”

Cố Tranh nói ra suy nghĩ trong lòng với nàng.

Mặc dù Nhạc Linh Chi cảm thấy rất kỳ lạ với sự cố chấp của Cố Tranh, hắn vẫn luôn cho rằng có người muốn hại nhà hắn, nhưng ngộ nhỡ giống như suy đoán của Cố Tranh, phòng ngừa chu đáo, cũng không hẳn là không thể.

Cung may, đệ muội của Cố Tranh đều không phải là người tâm thuật bất chính, chỉ cần cảnh cáo bọn họ trước, độc này chỉ có thể đối phó với kẻ xấu, không thể dùng tùy tiện trên người bình thường.

Cố Tranh mua những dược liệu Nhạc Linh Chi muốn về, Nhạc Linh Chi luyện chế vài loại độc.

Phấn độc, độc ám khí còn có độc hoàn, mỗi cái đều có tác dụng riêng.

Mỗi ngày tiếp theo, lớp học võ thuật của bọn họ có thêm một khóa học: Phát ám khí.

Thủ pháp phát ám khí của Cố Tranh khiến cho Nhạc Linh Chi thán phục, vừa nhanh vừa chuẩn, có thể dùng một viên đá nhỏ bắn trúng mục tiêu chỉ to như hạt đậu phộng ở nơi cách mười mấy mét.

Tuy nhiên, thế mạnh của hắn là phi dao, có thể phát ra liên tiếp ba dao, có thể đâm trúng ruồi đang bay cách mười mấy mét, chém nó thành hai phần.

Cố Tranh có một con dao ngắn sắc bén, vừa nhìn là biết không phải phàm phẩm, là của Tăng gia gia hắn để lại, mặc dù hắn thường xuyên mang theo bên người, nhưng rất trân quý, dưới tình huống bình thường thì không để lộ ra ngoài, cũng sẽ không dễ dàng sử dụng.

Như lần đối phó với hắc y nhân, hắn không nỡ dùng mà coi trường kiếm như phi dao ném ra ngoài.

Bí mật trên người Cố Tranh càng ngày càng nhiều, Nhạc Linh Chi tò mò hỏi: “Tổ tiên… Nhà huynh, rốt cuộc là… Làm gì vậy?”

Ở ẩn ở thôn Cố gia, trải qua mấy thế hệ, vẫn có thể bồi dưỡng ra nhân vật như Cố Tranh, tuổi còn nhỏ nhưng trầm ổn nội liễm, văn võ song toàn.

Cố Tranh lắc đầu: “Ta không biết, ta đã từng hỏi ông nội, ông nội nói không muốn nhớ lại những chuyện trước kia, để cho chúng vĩnh viễn qua đi, ông nội chỉ hy vọng các con giống đơn giản, vui vẻ.”

“Tổ tiên của ta tột cùng là làm gì, có kẻ thù như thế nào, có lẽ Tăng gia gia đã nói với ông nội rồi, nhưng ông nội không nói cho cha biết, có thể ông nội cho rằng, trên đời này không còn ai biết bọn ta ở ẩn ở thôn Cố gia, nhưng sự thật thì không phải như thế.”

“Bọn ta có ý định ở ẩn mãi mãi, thế nhưng có người không muốn để cho bọn ta như ý.”

Nhạc Linh Chi thầm nghĩ, đây là thể là nguyên nhân Cố Tranh vẫn luôn cho rằng có người muốn hại nhà hắn.”

Nhưng nàng không rõ một chuyện, nếu là kẻ thù, phát hiện sự tồn tại của bọn Cố Tranh, thì càng phải giải quyết triệt để một lần, mà không phải là đối phó với từng người, để cho bọn hắn có phòng bị, cho nên nói, vẫn là Cố Tranh nghĩ nhiều rồi.

Cố Tranh không giải thích nữa.

Bởi vì có rất nhiều thứ, hắn nghĩ cũng không rõ.

May mắn là, tiểu tức phụ có thể giúp hắn rất nhiều.

Nhận thức của tiểu tức phụ cực cao, thiên phú cũng rất cao, bất luận là học chữ hay là học võ công, đều khiến cho hắn phải nhìn với cặp mắt khác xưa, nàng là cô gái thông minh hắn từng gặp, chỉ đứng sau hắn.

Hắn và nàng, quả nhiên là một đôi do tạo hoá gây dựng.

Thời gian trôi qua rất nhanh, rất nhanh một tháng đã trôi qua, Vương quản sự của Hoà Xuân Đường đưa tiền lời tháng đầu tiên đến, đủ hai ngàn lượng ngân phiếu.

Vương quản sự còn giải thích: “Tiền lời tháng đầu tiên khá ít, phân xưởng ở một số nơi mới bắt đầu làm, tháng thứ hai bắt đầu sẽ nhiều hơn một chút.”

Nhạc Linh Chi tỏ ý đã hiểu.

Nhạc Linh Chi tay cầm ngân phiếu, cảm giác bản thân có chút phiêu.

Bạc dễ kiếm như vậy, cuộc sống sau này không cần quá tươi đẹp.

Qua một tháng bình an, Nhạc Linh Chi gần như quên mất chuyện có người muốn nàng chết.

Một ngày này, Trần viện trưởng của học viện Song Thạch gửi thư đến, bảo Cố Tranh đi một chuyến.

Sau khi Cố Tranh trở về, tâm trạng phức tạp.

Hắn gặp người của Âu Dương tướng quân để lại ở nhà Trần viện trưởng, trong một tháng này, bọn họ truy tìm dấu vết theo tất cả các manh mối một lần nữa, chuyện Cố Minh bị người ta thả rắn cắn, vẫn không có chút sơ hở nào.

Cũng không phát hiện có người nào muốn hại nhà Cố Tranh.

Ngược lại tra ra được, cữu cữu Lâm Thiếu Nam của Nhạc Linh Chi có vấn đề.

Một nam nhân làm ăn nhỏ ở kinh thành trở về thôn quê một chuyến, lại mang theo ba hộ vệ bên người, hơn nữa, lúc về kinh, chỉ còn lại một hộ vệ bên người, hai người còn lại biến mất một cách vô cớ.

Người phụ nữ dụ dỗ Vương Tiểu Phượng ở trên trấn rất có khả năng là nam hộ vệ bên cạnh Lâm Thiếu Nam cải trang thành nữ, bởi vì có người từng thấy Lâm Thiếu Nam xuất hiện trên trấn.

Người đàn ông hạ độc Vương Tiểu Phượng, ép Vượng Tiểu Phượng làm việc, rất có thể cũng là hộ vệ bên cạnh Lâm Thiếu Nam.

Bởi vậy có thể thấy, Lâm Thiếu Nam đón Nhạc Linh Chi đi kinh thành, chắc chắn là có âm mưu quỷ kế gì đó.

Nhưng, điều tra bên kinh thành, tạm thời không phát hiện Lâm Thiếu Nam có vấn đề gì.

Ý của Âu Dương tướng quân vẫn là đề nghị Nhạc Linh Chi đi kinh thành một chuyến, dụ Lâm Thiếu Nam ra xem rốt cuộc ông ta muốn làm gì, để tránh nghi kỵ mãi.

Để Nhạc Linh Chi đi kinh thành một mình, Cố Tranh chắc chắn không yên tâm, nhưng hắn lại không thể để đệ đệ và muội muội đi cùng nàng.

Điều này khiến hắn rất khó xử.

Người do Âu Dương tướng quân để lại nhìn ra sự băn khoăn của hắn, nói với hắn, nếu Nhạc Linh Chi quyết định đi kinh thành, bọn họ sẽ hộ tống toàn bộ hành trình, đảm bảo sẽ không để xảy ra bất kỳ chuyện gì.

Cố Tranh nói với Nhạc Linh Chi ý của Âu Dương tướng quân

Nhạc Linh Chi suy nghĩ một lúc, quyết định vẫn nên yên lặng đợi chuyển biến, Lâm Thiếu Nam không có hành động gì, nàng cũng không chủ động tìm đến cửa.

Nếu ông ta lại giở trò bịp bợm, vậy nàng cũng sẽ không lùi bước nữa.

*

Chân của Cố Linh, sau khi chữa trị khoảng chừng một tháng đã có thể đứng dậy đi bọ, ngày có thể đi bộ, Cố Linh phấn khích như một đứa trẻ ba tuổi.

Vương lão bản nhận được thư của Cố Linh, quả nhiên đến thăm cậu, nhìn thấy Cố Linh đã có thể đi được, ông bật cười haha: “Quá tốt rồi! Đại tậu nhà ngươi đúng là thần y!”

Cố Linh tỏ ý, nghĩ ngơi vài ngày nữa là cậu có thể về đội.

Cố Tranh không có ý kiến phản đối, chỉ là dặn dò đi dặn dò lại Cố Linh phải chú ý, hơn nữa còn ám thị cậu, trước đây cậu bị người ta đánh gãy chân rất có thể là giống với nhị ca, bị người ca tính kế.

Cố Linh theo Vương lão bản vào Nam ra Bắc, tất nhiên cũng biết giang hồ hiểm ác, nhưng cũng biết không thể sống dưới sự bảo vệ của đại ca cả đời.

Cậu bảo đảm với đại ca: “Đại ca yên tâm, sau khi trả qua chuyện lần trước, ta nhất định sẽ học thông minh, đại tẩu còn dạy bọn ta trong ba mươi sáu kế chuồn là thượng sách, võ công của ta cho dù đánh không lại người ta, hì hì, thì chạy trốn vẫn là không có vấn đề gì.”

Hắn đã từng mất đi lòng tin đối với việc sống tiếp, cho dù biết con đường phía trước có thể có người đang đợi để hại hắn, nhưng hắn vẫn nghênh ngang đầy ý chí với tương lai.

Vốn Nhạc Linh Chi muốn yên lặng chờ đợi chuyển biến, không ngờ Lâm Thiếu Nam lại có hành động nhanh như vậy.

Buổi tối hôm đó, bọn Cố Tranh thấy, hai tuỳ tùng theo sát bên người Âu Dương tướng quân đột nhiên đến từ kinh thành.

Bọn họ nói phụng mình của tướng quân, đặc biệt bảo vệ cho Linh Chi cô nương.

Bởi vì bọn họ phát hiện, một hộ vệ bên người Lâm Thiếu Nam đột nhiên đến huyện Thanh Bình.

Bọn họ vẫn luôn theo sau tên hộ vệ đó, phát hiện hắn ta đến thôn Thượng Hoà.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play