Thôn Thượng Hoà là nhà bà ngoại mẹ Lâm Lan Trân của nguyên chủ, cũng là nơi nàng lớn lên rồi xuất giá, cách trấn Song Thạch cũng không xa.

Người bên cạnh Lâm Thiếu Nam đến thôn Thượng Hoà, chắc chắn là đến nhà bà ngoại mẹ nguyên chủ.

Bên cạnh Âu Dương tướng quân có mười thân vệ lấy tên Hổ Mệnh, hai vị này này một vị xếp thứ sáu, một vị xếp thứ ba, tên phân biệt là Tam Hổ và Lục Hổ.

Cố Tranh sắp xếp cho bọn họ ở phòng khách.

Sáng hôm sau, biểu đệ của Lâm Lân Trân mẹ nguyên chủ là Thẩm Chí Cường và vợ hắn Xảo Nhi, còn có một nam nhân lạ mặt ngồi xe ngựa tìm đến nhà Cố Tranh.

Thẩm Chí Cường khoảng ba mươi tuổi, thật thà chất phác, Nhạc Linh Chi có ký ức của nguyên chủ, sau khi mẹ nguyên chủ mất, hắn và vợ hắn còn mang theo lễ vật đến thôn Linh Sơn để thăm nguyên chủ, hai vợ chồng hắn là thật tâm đối xử tốt với nguyên chủ.

Nguyên chủ thân thiết gọi bọn họ là biểu cữu và biểu cữu ma.

Nhạc Linh Chi cũng tòng thiện như lưu, gọi biểu cữu và biểu cữu ma.

Vợ chồng Thẩm Chí Cường gặp Nhạc Linh Chi, hỏi tình hình gần đây của nàng trước, tận tai nghe được nàng có thể nói chuyện lần nữa, trong lòng cả thấy vui mừng cho nàng.

Sau đó bọn họ nói mục đích đến đây.

Bà ngoại Thẩm Thị của Nhạc Linh Chi ở kinh thành, cũng chính là mẹ của Lâm Thiếu Nam, dì ruột của Thẩm Chí Cường, hiện tại bị bệnh nặng, có thể không còn nhiều thời gian, trước khi chết muốn gặp người của nhà mẹ đẻ, và cháu ngoại mà bà ấy cảm thấy có lỗi nhất cũng không yên tâm nhiều nhất là Nhạc Linh Chi.

Lâm Thiếu Nam hiếu thuận lập tức nhận thư rồi phái người về thôn quê, đón bọn họ đến kinh thành.

Nhà Lâm Chí Cường có già có trẻ, cha mẹ hắn tuổi tác đã cao, không chịu được đường đi dài, chỉ có thể là bọn họ làm đại diện cho hậu bối.

Thẩm Chí Cường còn tỏ ý: “Chuyện cháu không chịu đi theo cữu cữu của cháu đến kinh thành, ta đã nghe cữu cữu cháu nói rồi, cháu yên tâm, lúc biểu cữu trở về nhất định sẽ đưa cháu về cùng.”

Biểu cữu ma cũng lôi kéo Nhạc Linh Chi khuyên nhủ nàng: “Linh Chi ngoan, Linh Chi hiểu chuyện nhất, chúng ta cùng đi, đảm bảo sẽ cùng nhau trở về, đi gặp bà ngoại chưa từng gặp mặt, hoàn thành tâm nguyện của lão nhân gia được không?”

Nam nhân từ kinh thành đến cũng vội vàng giải thích: “Linh Chi tiểu thư, tên ta là Vương Nhị, Lâm lão bản sợ ngươi hiểu lầm, nên đặc biệt muốn ta nói với ngươi, ông ấy sẽ tôn trọng lựa chọn của ngươi, sẽ không vì ngươi đến kinh thành mà cưỡng ép ngươi ở lại.”

Thẩm Chí Cường cũng cam đoan một lần nữa, nhất định sẽ đưa cô trở về.

Nhạc Linh Chi quay đầu nhìn Cố Tranh: “Vậy ta sẽ… Đi một chuyến nhé?”

Cố Tranh gật đầu với tâm trạng phức tạp: “Nếu nàng muốn đi, vậy cứ đi đi.”

Đây là những gì bọn họ đã thương lượng.

Lâm Thiếu Nam lại giở trò, Nhạc Linh Chi quyết định sẽ không chùn bước.

Nhạc Linh Chi thấy Cố Tranh vẫn không yên lòng, liền sáp đến bên tai hắn nghịch ngợm cam đoan: “Đừng lo lắng, ta chắc chắn có thể trở về!”

Đến kinh thành mà thôi, không có gì đáng sợ hết, không gian của nàng có nhiều vũ khí phòng thân như vậy, sẽ không bị người khác hại đến tính mạng một cách dễ dàng.

Huống hồ, nàng còn có Tam Hổ và Lục Hổ bảo vệ trong âm thầm.

Nàng cũng muốn biết, rốt cuộc là vì nguyên nhân gì, Lâm Thiếu Nam nàng không đến kinh thành không được, hoặc là nói không giết nàng không được.

Vương Nhị nói: Vậy thì không nên chậm trễ nữa, bây giờ xuất phát ngay.”

Gấp như vậy sao?

Nhưng không sao cả, chuyện cần chú ý, tối hôm qua Cố Tranh đã dặn dò nàng vài lần rồi, đã sớm ghi nhớ trong đầu, ấm áp trong lòng.

Đồ Nhạc Linh Chi cần mang theo không nhiều, chỉ có hai bộ y phục để thay mà thôi.

Mắt Cố Oánh đỏ bừng, cô bé kéo bọc đồ của Nhạc Linh Chi, lo lắng hỏi: “Linh Chi tỷ, tỷ nhất định sẽ trở về đúng không?”

Nhạc Linh Chi gật đầu: “Nhất định… Sẽ về.”

Cố Oáng không yên tâm, vươn ngón tay móc ngoéo với nàng rồi mới lưu luyến buông bọc đồ ra.

Cố Vũ cũng đặc biệt không muốn Nhạc Linh Chi rời đi, ngộ nhỡ nàng thật sự không trở về thì làm sao bây giờ?

Cậu vừa mới tìm được mục tiêu của cuộc sống, đang lúc học y học hăng say, nếu bị gián đoạn, phỏng chừng cậu sẽ thương tâm thật lâu thật lâu.

Nhưng cậu là con trai, cậu phải học trầm ổn nội liễm giống như đại ca, cảm xúc không thể lộ ra ngoài như muội muội.

Cậu nhìn đại ca một chút, đại ca ngoài mặt không nhìn ra được gì, nhưng cậu biết nội tâm đại ca khẳng định không dễ chịu.

Hừm, hy vọng đại tẩu không nuốt lời, nhất định phải trở về, tiếp tục mang đến tiếng cười nói vui vẻ cho nhà bọn họ.

Bình tĩnh nhất lại là Cố Linh.

Cậu còn cười nói với Nhạc Linh Chi: "Ta đã nói với Vương lão bản rồi, ngày mốt ta sẽ đi thương hành báo danh, Vương lão bản đang muốn đi kinh thành bàn chuyện làm ăn, nói không chừng ông sẽ dẫn ta đi, chúng ta có thể gặp mặt ở kinh thành."

Cậu thậm chí còn xin địa chỉ của Vương nhị.

Nhạc Linh Chi đáp lại một nụ cười thật lớn: "Vậy thì... Gặp nhau ở kinh thành.”

Người trong thôn biết Nhạc Linh Chi muốn đi kinh thành, rối rít bỏ việc trong tay xuống tiễn đưa.

Bọn họ cũng không nỡ để Nhạc Linh Chi rời đi, đều lo lắng nàng một đi không trở về.

Thời gian một tháng này, trong thôn có người bị bệnh, cũng không cần đi trấn nữa, ở chỗ Nhạc Linh Chi, thường chỉ dùng giá mấy cân gạo, liền có thể chữa khỏi bệnh mà ở trên trấn phải tốn mấy lượng bạc.

Tiểu cô nương tuy nhỏ, nhưng y thuật cao minh, cho tới bây giờ, trong thôn không có bệnh nào nàng không trị được.

Trong khoảng thời gian này, Nhạc Linh Chi còn bảo Cố Vũ dạy miễn phí người trong thôn nhận biết dược liệu, chỉ cần không sợ khổ, thời gian nông nhàn lên núi đào dược liệu, liền có một khoản thu nhập không nhỏ, so với đi ra ngoài làm việc lặt vặt, không biết tốt hơn bao nhiêu lần.

Vốn tưởng rằng nàng là quỷ xui xẻo, chỉ cần đến gần nàng đều có thể xui xẻo lây, không ngờ rằng nàng là tiểu tiên nữ mang vận may đến cho bọn họ.

Tiểu tiên nữ như vậy, ai cũng không nỡ để nàng rời đi.

Con dâu Vạn Tam uống thuốc năm ngày thì khỏi viêm phổi, vội vàng đến nhà gom đậu phộng khô muối vừa mới phơi xong, đưa cho Nhạc Linh Chi, nói là trên đường lên kinh có thể làm đồ ăn vặt.

Nữ tử có nhi tử chảy máu mũi được chữa khỏi, cũng tặng "Ô Can" trân quý.

"Ô can" này là khoai lang chất lượng cao được trồng từ bùn cát, trải qua ba hấp ba phơi năm sáu công đoạn mới chế ra, màu đen nhánh, hương vị thơm mềm.

Những thôn dân khác cũng tặng một ít đồ, nói là để Nhạc Linh Chi mang đi hiếu thuận ông bà ngoại.

A nương Lâm thị của Vương Tiểu Phượng tặng càng nhiều đồ ăn, đều là đồ ăn vặt tự chế của nhà nông.

Nhạc Linh Chi chỉ mang theo "đậu phộng khô mặn" và "ô can".

Trước khi đi, nàng giao cho Cố Tranh một tấm ngân phiếu nghìn lượng, giữ lại cho mình một tấm.

Vương Tiểu Phượng thấy Nhạc Linh Chi sắp lên xe ngựa, nhịn không được kéo nàng sang một bên, nhỏ giọng nhắc nhở nàng: "Ta không biết suy đoán của ta có đúng không, ta luôn cảm thấy cữu cữu ngươi có vấn đề, nữ nhân ngày đó cho ta bạc ở chợ trên trấn hẳn là nam nhân giả trang, hơn nữa hắn trang điểm, còn là giọng kinh thành."

"Người đàn ông cho ta ăn độc dược kia cũng là giọng kinh thành, cũng trang điểm, ta cảm thấy bọn họ là cùng một người."

"Địa phương nhỏ như chúng ta, người từ kinh thành tới rất ít, hơn nữa, ngày đó ở chợ trên trấn, hình như ta nhìn thấy cữu cữu ngươi."

"Ta chỉ muốn nói như vậy, nếu ngươi nghe được, thì cân nhắc đừng đi kinh thành! Nếu như ngươi nhất định phải đi, thì cẩn thận một chút, đừng đem mạng ném ở kinh thành không trở về được!"

Vương Tiểu Phượng nói xong, thấy mọi người nhìn chằm chằm nàng ta, có chút không được tự nhiên, xoay người cúi đầu rời đi.

Nhạc Linh Chi nói hai chữ: "Cảm ơn!"

Dân làng đều cảm thấy kỳ quái, loại người thối nát như Vương Tiểu Phượng, còn đáng để Nhạc Linh Chi nói cảm ơn?

Vương Nhị thấy Nhạc Linh Chi lên xe ngựa, yên tâm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play