Vừa đắp gói thuốc cho Cố Linh xong, ở cửa liền có mấy dân làng đi vào, hai nữ một nam, bọn họ đến tìm Nhạc Linh Chi để chữa bệnh.
Nhạc Linh Chi không bất ngờ chút nào, nàng đã cứu Vương Tiểu Phượng, biết chuyện này sẽ truyền ra ngoài.
Trước đây người trong thôn không tin nàng biết chữa bệnh, cho rằng nàng cứu Cố Minh là vì có xà hàm thạch, biết chữa bệnh giun đũa cũng là vì ông nội nàng lưu lại phương thuốc.
Còn về việc trị chân cho Cố Linh, bọn họ cũng cho rằng, phải tận mắt nhìn thấy cậu đứng lên mới tin được.
Hiện tại Vương Tiểu Phượng làm quảng cáo sống cho nàng, người trong thôn sẽ tìm nàng để chữa bệnh, cũng không kỳ lạ chút nào.
Nhạc Linh Chi làm động tác tay: “Mọi người… Ngồi trước đi, theo… Thứ tự.”
Mọi người đều hiểu ý của nàng.
Nhưng Cố Vũ vẫn giải thích một lần: “Ý của đại tẩu ta là, đến trước thì được khám trước, người đến sau thì đợi một lát.”
Người phụ nữ ho dữ dội kia là nàng dâu của Cố Vạn Tam trong thôn, mọi người đều gọi nàng ta là Vạn Tam tức phụ, nàng ta vội vàng nói: “Tôi là người vào nhà trước, khám cho tôi trước đi.”
Nhạc Linh Chi ra hiệu cho nàng ta ngồi lên ghế.
Sau khi Vạn Tam tức phụ ho một hồi, mới nói triệu chứng của mình cho Nhạc Linh Chi.
“Ta đến Hoà Xuân Đường trên trấn khám qua đại phu, cũng đã uống thuốc, nhưng không thấy khỏi.”
Nói xong nàng ta lấy phương thuốc của đại phu ở Xuân Hoà Đường kê đưa cho Nhạc Linh Chi xem.
Nhạc Linh Chi nhìn lướt qua, mặc dù những chữ kia rất ẩu, nhưng là đại phu đông y, những tên thuốc quen thuộc vẫn có thể hiểu.
Vạn Tam tức phụ bị viêm phổi.
Lúc đầu có thể không nghiêm trọng như vậy, đại phu của Xuân Hoà Đường dùng thuốc tương đối cẩn thận, kê đơn thuốc khá ôn hòa, theo lời Vạn Tam tức phụ nói, sau khi nàng ta uống ba gói thuốc, liền không tiếp tục uống nữa, kết quả càng nghiêm trọng hơn.
Nhạc Linh Chi viết ba loại dược liệu xuống giấy.
Tử Chu mười lăm gam, Tử Kim Ngưu mười lăm gam, Tần Bì chín gam.
Nàng chỉ vào Tử Chu và Tử Kim Ngưu: “Hai cái này… Bọn ta có.”
Nàng lại chỉ vào Tần Bì: “Cái này… Đến hiệu thuốc mua… Năm phần.”
“Sắc nước uống… Một ngày… Một lần, năm ngày… Một liệu trình.”
Tử Chu và Tử Kim Ngưu, lúc trước khi Nhạc Linh Chi lên núi hái về rất nhiều, đặc biệt là lá Tử Chu, có công dụng rộng, nàng đã đem một phần đi sấy khô rồi mài thành bột để dùng.
Cố Vũ lập tức chạy vào phòng thuốc để lấy thuốc.
Cậu nhìn thấy trên mảnh giấy để lá Tử Chu viết:
Tử Chu Thảo vị đắng tính bình không độc, hoạt huyết chỉ huyết là công hiệu chính của nó, ngoài ra, nó còn có thể thanh nhiệt giải độc, bình thường dùng cho bệnh xuất huyết và ngoại thương xuất huyết, và mụn nhọt sưng đâu, là thuốc thường được dùng để chữa bệnh viêm đường hô hấp trên.
Trên cái giá đặt Tử Kim Ngưu viết: Tử Kim Ngưu có tác dụng chỉ khái hoá đờm, khử phong giải độc hoạt huyết chỉ thống, chủ trị viêm phế quản, viêm phổi, viêm phổi ở trẻ em, lao phổi, viêm gan.
Nhạc Linh Chi phân hai loại thuốc thành năm phần. dặn dò Vạn Tam tức phụ, sau khi mua Tần Bì thì cho vào cùng sắc nước uống, một ngày một lần là được, uống liên tục năm ngày.
Tiền thuốc và tiền khám, Nhạc Linh Chi lấy tổng cộng bốn mươi văn tiền.
Quả thực rất rẻ! Vạn Tam tức phụ phấn khởi chạy về nhà, nàng ta bảo Cố Vạn Tam nhanh chóng lên trấn mua thuốc.
Còn lại một nam một nữ là hai vợ chồng, rất trẻ, khoảng hơn hai mươi tuổi, người nam đưa vợ đến.
Nhạc Linh Chi hỏi triệu chứng của người nữ, người nữ vò tay áo ngượng ngùng nói ra miệng.
Bệnh mà nữ nhân thường khó nói thường là bệnh phụ khoa.
Nhạc Linh Chi hiểu ý liền đưa nàng ta đến phòng thuốc.
Nghe triệu chứng nàng ta miêu tả, quả nhiên là bệnh phụ khoa, hạ thân bị viêm.
Người nữ trong rất lo lắng: “Ngươi có thể chữa khỏi bệnh này không?”
Nếu không thể chữa, nàng ta cũng ngại lên trấn tìm nam đại phu chữa trị.
Nhạc Linh Chi gật đầu: “Có thể… Buổi tối… Đến lấy thuốc.”
Nữ nhân kia kéo nam nhân của nàng ta rời khỏi với vẻ bán tín bán nghi.
Tiểu cô nương bất quá chỉ mới mười tuổi, có khi kinh nguyện cũng vẫn chưa đến, loại bệnh này nàng có thể chữa thật sao?
Tiếp đó lại có một cặp mẹ con đến, đều là người cùng thôn.
Nữ khoảng hơn ba mươi tuổi, cậu bé khoảng mười hai tuổi, ngửa đầu, mũi nhét bông vải, bông vải đã thấm đầy máu tươi.
Nữ nhân khuôn mặt lo lắng: “Haizz, Tiểu Trư nhà tôi không động cũng chảy máu cam, cũng không biết xảy ra vấn đề gì ở đâu, người xem xem có thể chữa không?”
Sau khi Nhạc Linh Chi kiểm tra xong thì gật đầu: “Có thể.”
Nàng bảo Cố Vũ lấy bột lá Tử Chu đã nghiền trước đó ra, sau đó dùng giấy trắng bọc lại thành mười hai gói nhỏ, mỗi gói ba gam, dặn dò nàng ta dùng mật ong hòa với nước để uống, một ngày ba gói, uống liên tục bốn ngày.
Sắc mặt của người nữ có chút lúng túng: “Nhà tôi không có mật ong.”
Nhà nông bình thường, ngay cả đường cũng là thứ xa xỉ, chứ đừng nói là mật ong.
Nhạc Linh Chi liền lấy một cái chén, rót một ít mật ông từ trong bình ra cho nàng ta, thuận tiện thêm một ít nước Linh Tuyền.
Cơ thể cậu bé không có vấn đề gì khác, chỉ là có chút hư.
Lần này Nhạc Linh Chi lấy một trăm văn tiền, bởi vì mật ong rất đắt.
Sau khi hai mẹ con rời đi, Cố Vũ cảm thấy rất ngạc nhiên: “Lá Tử Chu có thể thấy ở khắp nơi, tác dụng lớn như vậy, ba bệnh nhân thì đã có hai người dùng được.
Nhạc Linh Chi cười: “Sai… Ba… Bệnh nhân… Đều có thể dùng nó.”
Thật trùng hợp, vừa vặn chứng bệnh của ba bệnh nhân này đều có thể dùng lá Tử Chu.
Chỉ cần phối hợp tốt, mỗi loại thảo dược đều không chỉ có một công hiệu, đây chính là sự uyên thâm của Đông Y.
Nhạc Linh Chi và Cố Vũ, dùng bột lá Tử Chu làm nguyên liệu chính, chế tạo ra bảy viên thuyên tắc to bằng ngón tay cái.
Tử Chu Thảo kỵ khí, cũng có tác dụng tiêu trừ rất tốt, nó có thể dùng để chữa viêm XX ở nữ, khi chữa trị có thể dùng mười lăm phần trăm dung dịch Tử Chu Thảo, bôi lên chỗ bị bệnh, cũng có thể dùng để thuyên tắc bằng thuốc đông y làm tử Tử Chu Thảo, mỗi ngày một lần, dùng liên tục bảy ngày là được.
*
Liên tiếp mấy ngày, lúc nào cũng có người tìm Nhạc Linh Chi khám bệnh.
Mặc dù Cố Tranh không đến học viện, nhưng mỗi ngày đều kiên trì đọc sách.
Cố Oánh ngoại trừ lo việc nhà, thời gian rảnh đều thắt dây, hoặc là dạy các cô gái trong thôn thắt.
Từ sau khi Nhạc Linh Chi đến, Cố Vũ cũng không ra ngoài nhổ rau rừng nữa, mỗi ngày đều đi theo Nhạc Linh Chi để học kỹ năng.
Cả nhà hầu như không ra ngoài.
Nhà Cố Tranh vốn có không ít ruộng đất, ban đầu là nhờ người cày cấy, sau đó kinh tế trong nhà đi xuống, ruộng đất phải bán dần dần để duy trì chi phí trong nhà, đến đời Cố Tranh, chỉ còn lại mấy ruộng đất, chỉ để tự nhà mình cày cấy.
Cha Cố Tranh bị bệnh nửa năm, ngay cả mấy mẫu ruộng cuối cùng cũng bán ra ngoài, nhà hắn không còn ruộng đất nữa, chỉ còn lại hậu viện này với nhà cũ khí phái rộng một ngàn mét vuông.
Sau khi Cố Linh bị người ta đánh gãy chân, không có tiền chữa trị, chỗ có thể mượn đều mượn qua, mượn nhà thôn trưởng hai mươi lượng, khi đó, có người còn hỏi Cố Tranh, có bán nhà cũ hay không?
Cố Tranh một mực từ chối: “Có chết đói cũng không bán nhà cũ!”
Nhà cũ là do một tay Tăng gia gia dựng nên, không đến vạn bất đắc dĩ, đánh chết cũng không bán.
Nhạc Linh Chi lại dạy Cố Vũ cách xoa bóp khác, có thể giúp Cố Linh đứng dậy được nhanh chóng.
Thử mấy lần đã có thể đứng lên, Cố Linh cười hì hì: “Ta cảm thấy chân của ta, không cần đến hai tháng là có thể khỏi bệnh! Ta muốn viết thư cho Vương lão bản, nói với ông ấy tin tức này!”
Cố Tranh nhìn bộ dạng hưng phấn của Cố Linh, trong lòng rất lo lắng.
Chuyện có người muốn hại nhà bọn hắn, hắn chỉ nói với nhị đệ, ngộ nhỡ sau khi tam đệ khỏi bệnh, lại chạy khắp nơi với Vương lão bản, lại bị những người đó hại thì phải làm sao?