Thấy Nhạc Linh Chi nghịch bình sứ nhỏ trên tay, Cố Tranh không nhịn được lại hỏi nàng: “Bên trong thật sự là thuốc độc sao?”

Nhạc Linh Chi gật đầu, nàng vừa mới mới ra xem một chút, màu trắng, không vị, có lẽ là phấn độc cao cấp, ăn vào liền ngã xuống.

“Huynh… Nghe thấy toàn bộ rồi sao?”

Cố Tranh gật đầu, đối với tiểu tức phụ, hắn không cần giấu diếm.

“Hiện tại huynh nên tin rằng, bọn họ là nhằm vào ta, lúc trước hai tên hắc y kia cũng chỉ để giết ta, hai nhị đệ của huynh, rất có khả năng là ông chủ sòng bạc, cho nên, không có ai muốn hại nhà huynh, người bọn họ muốn hại là ta.”

Nhạc Linh Chi muốn để cho hắn thả lỏng thần kinh căng thẳng một chút.

Cố Tranh không quá đồng tình.

“Nam nhân đó muốn nàng ta hạ động trong thức ăn của chúng na, là muốn độc chết tất cả chúng ta, không chỉ nhằm vào nàng.”

“Hơn nữa, từ việc hắn ta cho Vương Tiểu Phượng uống thuốc độc, càng giống như là nhằm vào ta, nếu Vương Tiểu Vượng thành công ỷ vào nhà ta không đi, sau đó phát độc, ta càng giống người hạ độc nàng ta, càng dễ dàng chọc vào thưa kiện.”

Nhạc Linh Chi không nói nên lời đối với sự cố chấp của Cố Tranh.

Thật sự không hiểu, tại sao hắn luôn nhận định rằng những người đó đến để hại nhà hắn.

Cố Tranh đã trải qua kiếp trước, suy nghĩ chắc chắn phức tạp hơn nàng.

Tóm lại hiện tại hắn nhận định rằng, có người muốn hại nhà hắn, cũng có người muốn hại Linh Chi.

Người hại nhà hắn có thể có liên quan đến thân thế của hắn, người hại Linh Chi cũng có thể có liên quan đến thân thế của nàng.

Đột nhiên hắn ôm Nhạc Linh Chi vào trong lòng, kiên định cam đoan: “Bất luận là nhằm vào ai, nàng cũng đừng hoang mang, có ta ở đây, không có ai có thể làm hại chúng ta!”

Đôi mắt nào của hắn nhìn thấy nàng hoảng?

Nhưng, đột nhiên ở trong vòng tay ấm áp của thiếu niên, đầu tiên Nhạc Linh Chi sửng sốt, thử đẩy hắn ra lại bị ôm chặt hơn, làm cho mặt nàng đỏ lên, nàng còn cảm nhận được nhịp tim của mình đập nhanh hơn.

Đúng là gặp quỷ rồi, đây cũng không tính là trêu chọc, tại sao nàng lại như không phản kháng được!

Một lúc lâu sau, Cố Tranh mới buông nàng ra, phát hiện nàng đỏ mặt, trong lòng hắn cảm thấy kỳ lạ, sao tiểu tức phụ lại thẹn thùng rồi?

Hắn không làm gì cả, chẳng qua chỉ là ôm nàng một chút thôi.

Hắn lại không phải là lần đầu tiên ôm nàng.

Hơn nữa, hắn còn từng cõng nàng, cũng không thấy nàng xấu hổ.

*

Sáng hôm sau, Lâm Thị đến, thấy Nhạc Linh Chi liền quỳ xuống đất một cái bộp, vội vàng dập đầu hai lần: “Cảm ơn Linh Chi cô nương, ngươi đã cứu Tiểu Phượng một mạng, đại ân đại đức vĩnh viễn ghi nhớ trong lòng! Đêm qua sau khi Tiểu Phượng uống thuốc của ngươi, đã có thể rời giường, cũng có thể ăn thức ăn rồi.”

Nhạc Linh Chi không kéo bà ta đứng dậy, mà tránh đi quỳ lạy của bà ta, lạnh nhạt nói: “Nàng ta vẫn chưa… Khỏi hoàn toàn, vẫn phải…Uống thuốc.”

Lâm Thị vội vàng bỏ dậy khỏi mặt đất: “Linh Chi cô nương, còn phải uống thuốc gì? Cần bao nhiêu tiền? Cho dù có nhiều tiền hơn nữa ta cũng đồng ý bỏ ra.”

Nhạc Linh Chi đưa phương thuốc đã viết từ tối hôm qua cho bà ta.

“Một ngày… Một lần, uống đủ… Mười ngày.”

Lâm Thị cầm phương thuốc vội vàng chạy về nhà.

Một lúc sau, bắt hai con gà trống thiến lớn.

“Linh Chi cô nương, nhà ta không có tiền, ta đưa cho ngươi hai con gà trước, sau khi gom được tiền, sẽ lập tức mang đến đây!”

Nói xong bà ta lại chạy về nhà, ba ta phải nhanh chóng lên trấn bán trứng gà và gà, sau đó bốc thuốc.

Tiểu Phượng bệnh rồi, mời mấy đại phu, bạc cũng đã dùng đến bốn năm mươi lượng, dùng một lượng lớn thuốc tốt, nhưng Tiểu Phượng vẫn đến quỷ môn quan.

Vốn tưởng rằng Tiểu Phượng không qua được đêm nay, không ngờ một viên thuốc của tiểu nha đầu này lại có thể kéo Tiểu Phượng từ quỷ môn quan về.

Quan trọng nhất là, Tiểu Phượng từ quỷ môn quan trở về, thấu đáo triệt để, có dũng khí sống tiếp lần nữa.

Lâm Thị hỏi cũng không hỏi Nhạc Linh Chi khám bệnh hết bao nhiêu tiền, bất luận bao nhiêu tiền, bà ta đều nguyện ý trả.

Nam nhân và con trai nhà bà ta cũng có ý tương tự.

Lâm Thị vừa định ra cửa, Cố Vũ chạy đến nói với bà ta: “Đại tẩu ta nói, không cần đưa thêm tiền chẩn bệnh nữa, hai con gà là đủ rồi, còn có, mỗi một gói thuốc có thể sắc hai lần, ba chén nước sắc còn một chén, sáng tối uống một lần, uống khi bụng đói, nhớ kỹ!”

Lâm Thị gật đầu liên tục: “Biết rồi, nhớ kỹ rồi, nói với đại tẩu ngươi, tiền chẩn bệnh bọn ta nhất định sẽ đưa, không đưa bọn ta sẽ áy náy trong lòng!”

Nói xong bà ta không ngừng rơi nước mắt, hối hận muốn chết vì chuyện mình đã làm lúc trước.

Đến buổi chiều, dân làng đang bàn tán.

“Nghe nói chưa? Vương Tiểu Phượng vốn bị bệnh sắp chết, kết qủa sau khi uống một viên thuốc của vợ Cố Tranh, liền cải tử hoàn sinh!”

“Thật sao? Sau khi Vương Tiểu Phượng sinh bệnh, ta nhìn thấy mấy đại phu đến nhà nàng ta, mua về một đống gói thuốc, nghe nói không có một chút hiệu quả nào, nằm chờ chết rồi, hôm qua ta còn nhìn thấy mẹ nàng ta đang lén khóc.”

“Thật đấy! Đây là do chính miệng mẹ nàng ta nói! Còn nói là vợ Cố Tranh đã kê một phương thuốc, uống ngay trong mười ngày là có thể khỏi hoàn toàn, mấu chốt là phương thuốc kia không đắt, tổng cộng mới có một lượng bạc, các đại phu các kê thuốc, một gói cũng phải từ một lượng bạc trở lên!”

“Nghe nói tiền chẩn bệnh cũng rất rẻ, nói là cho hai con gà trống thiến, liền không chịu nhận tiền nữa.”

“Ôi! Lòng dạ vợ Cố Tranh tốt thật! Hai mẹ con Lâm Thị làm ra chuyện như vậy, nàng vẫn ra tay cứu Vương Tiểu Phương, thật sự rất khâm phục!”

“Bây giờ ngươi mới biết lòng dạ vợ Cố Tranh tốt sao? Từ việc chia lợn rừng lần đó ta đã biết rồi, tuổi người ta còn nhỏ, nhưng rất độ lượng.”

“Mấu chốt là nàng không chỉ tốt bụng, y thuật cũng rất cao minh, bệnh mà các đại phu trên trấn không chữa được, nàng cũng có thể chữa, tiền chẩn bệnh lại thu rất ít!”

“Khụ khụ khụ… Ngươi nói như vậy, ta muốn đi tìm nàng để khám bệnh ngay, khụ khụ khụ… Gần đây ta ho rất dữ dội, lên trấn khám một vài lần về cũng không khỏi.”

“Đi mau, đi mau đi, ho khan cũng không thể kéo dài, nếu kéo dài thành bệnh lao thì phiền phức lắm, hahaha.”

“Cái mỏ quạ của ngươi! Miệng chó không thể khạc ra ngà voi!”

“Hahaha, đùa với ngươi một chút đã giận thành như vậy rồi, cũng không họ vợ Cố Tranh một chút, rất độ lượng!”

*

Buổi chiều, Nhạc Linh Chi châm cứu cho Cố Linh, Cố Tranh và Cố Vũ ở bên cạnh quan sát.

Giữa mùa hè tháng bảy, thời tiết nóng bực, Cố Oánh lấy quạt bồ quạt cho Nhạc Linh Chi, trên trán Nhạc Linh Chi vẫn ra ít mồ hôi, Cố Tranh lấy khăn ra lau mồ hôi cho nàng rất tự nhiên.

Vốn lau mồ hôi cũng không có gì, nhưng Nhạc Linh Chi nghĩ đến cái ôm ấm áp của hắn tối qua, nàng chỉ cảm thấy lòng như bị hưu đâm vào.

Nhạc Linh Chi khinh thường chính mình, kiếp trước là cây sắt khó nở hoa, kiếp này lại là, chỉ với một động tác bình thường của người ta đã bị phá công, nói ra sẽ khiến cho người ta cười rớt răng.

Xem ra, đời này của nàng, rất có khả năng sẽ rơi vào tay tiểu tử này.

Sau khi châm cứu cho Cố Linh xong, Cố Vũ vội vàng đắp gói thuốc hấp nóng lên đầu gối tam ca, sau đó quấn băng ở trên, động tác chuẩn mực thành thạo.

Nhạc Linh Chi thầm gật đầu, tiểu đồ đệ này rất giỏi, chăm chỉ học tập, hơn nữa còn thông minh, dạy một chút là hiểu ngay.

Hơn nửa tháng, bắp chân Cố Linh vốn đã teo lại, bây giờ đã bắt đầu tăng cơ, bởi vì tâm trạng tốt, khẩu vị cũng tăng lên rất nhiều, toàn thân thêm một lớp thịt, mặt mũi càng tuấn tú hơn, có chút thư hùng khó phân biệt.

Thật ra, năm huynh muội Cố Tranh, ngoài Cố Minh có vóc dáng tương đối tráng kiện anh vũ ra, ai cũng đều thiên về kiểu thanh tú thoát tục.

Đặc biệt là Cố Tranh, ngay từ đầu Nhạc Linh Chi đã cảm thấy mặt mũi hắn có chút giống mẹ hắn, nhưng thực ra không phải, sau khi nhìn bức chân dung của Tăng gia gia của hắn , nàng mới biết hắn giống Tăng gia gia của hắn nhất, bất luận là thân hình hay là thận vận, đều giống một trăm phần trăm.

Cố Linh và Cố Oánh mới giống mẹ hơn một chút.

Cố Vũ khá giống Cố Tranh, nhưng so với Tăng gia gia trên bức họa, lại kém xa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play