“Nói.” Nhạc Linh Chi cố gắng nói ngắn gọn.

Lưu Thị do dự một lúc, bà ta muốn mở miệng đòi bạc, lấy bạc đổi bí mật, rất nên.

Nhạc Linh Chi rất chán ghét bộ dạng tham lam của Lưu Thị, không muốn để ý đến bà ta.

Lúc này Lưu Thị mới bỏ ý định mở miệng đòi bạc, quên đi, trước tiên cứ tạo mối quan hệ tốt với nha đầu chết tiệt này rồi lại nói, sau này lại nghĩ cách chiếm tiện nghi.

Bà ta nhỏ giọng nói với vẻ thần bí: “Chuyện này đứng để cho quá nhiều người biết.”

Nhạc Linh Chi liền đưa bà ta vào góc.

Lưu Thị càng nhỏ giọng hơn: “Ta phát hiện hình như người cậu ruột kia của ngươi có vấn đề!”

Nhạc Linh Chi nhìn về phía Lưu Thị, suy đoán nội dung bà ta muốn nói.

“Không phải ngày đó hắn nói muốn trở về kinh thành sao? Kết quả lại không về, một ngày trước khi Vương Tiểu Phượng làm ra chuyện kia, trong thôn chúng ta có người đã từng gặp hắn trên trấn, chính là ngày hôm qua, huynh đệ nhà mẹ ta cũng chí là tam cữu của ngươi, lại gặp hắn trên huyện, không phải là hoa mắt mà thật sự là hắn, khi hắn đến nhà, đúng lúc tam cữu của ngươi cũng ở đây, sẽ không nhận nhầm người đâu.”

“Hơn nữa, hắn không phải là một mình, bên cạnh hắn còn có một nam nhân có khuôn mặt vô cảm, tam cữu ngươi nói, vừa nhìn nam nhân đó đã biết hắn là nhân vật lợi hại biết võ công, chắc là hộ vệ!”

Nhạc Linh Chi cau mày, quả nhiên Lâm Thiếu Nam có vấn đề.

Lưu Thị lại nói tiếp: “Lần đó ta và Nhạc nhị thúc muốn đưa ngươi về nhà, việc muốn sính lễ với Cố Tranh cũng là việc hắn bảo ta làm như vậy, hắn nói sau khi việc thành, có thể cho ta năm mươi lượng bạc.”

“Trước đây không quan tâm, bây giờ lại tìm mọi cách, thà tốn bạc cũng phải đưa ngươi đến kinh thành, rất có khả năng là có dã tâm, nói không chừng sẽ bán ngươi đến một nơi nào đó! Dù sao thì ngươi quá xinh đẹp.”

“Ta có suy nghĩ, chuyện của Vương Tiểu Phượng cũng rất có khả năng là do hắn sai khiến.”

Nhạc Linh Chi có chút kinh ngạc về suy đoán của Lưu Thị, nữ nhân này cũng không ngốc!

Đương nhiên là nàng cũng hiểu, tại sao Lưu Thị lại muốn nói những chuyện này với nàng.

Chẳng qua là biết nàng có thể kiếm rất nhiều tiền nên muốn lấy lòng nàng, thuận tiện sau này chiếm tiện nghi.

Hừ! Chuyện nguyên chủ có khả năng bị bà ta độc cho câm, vẫn chưa tính toán với bà ta xong!

Mũ xanh trên đầu cha của nguyên chủ cũng còn đội rất chắc.

Loại người như Lưu Thị, bất luận có lấy lòng nàng như thế nào, nàng cũng không muốn cho bà ta thể diện.

Nhạc Linh Chi lạnh lùng nói: “Những việc này… Ta… sớm…Đã biết!”

Lưu Thị sững sờ, nhưng rất nhanh liền nói mấy lời tốt đẹp.

“Linh Chi à! Trước đây a nương có rất nhiều chỗ làm không đúng, tất cả đều là vì nghèo, a nương cũng rất bất đắc dĩ, bây giờ ngươi có vận khí rất tốt rồi, cuộc sống sẽ càng ngày càng tốt hơn, hy vọng ngươi xem xét ở bản lĩnh của ngươi là do ông nội ngươi dạy cho ngươi, ngươi đừng quên cha của ngươi.”

“Cha ngươi là con trai duy nhất của ông nội ngươi, ông nội ngươi linh thiêng ở trên trời, chắc chắn sẽ không muốn nhìn thấy cha ngươi có bệnh mà không có tiền mời đại phu, lân trước chuyện xà hàm thạch, là do a nương ép ông ấy nói như vậy, ngươi muốn hận thì cứ hận một mình a nương, đừng trách cha ngươi…”

Nhạc Linh Chi không thể nhịn được nữa: “Đủ… Rồi!”

Lúc này Lưu Thị mới ngượng ngập rời đi.

*

Buổi tối, Lâm Thị mẹ của Vương Tiểu Phượng đến tìm Nhạc Linh Chi với đôi mắt sưng đỏ.

“Tiểu Phượng nói, muốn nói với ngươi vài câu.”

Nhạc Linh Chi từ chối: “Không có… Hứng thú.”

Lâm Thị khó chịu khịt mũi: “Có thể Tiểu Phượng sẽ không qua được đêm nay…”

Hả? Không phải chứ?

“Là thật, con bé… Con bé nói nó bị người khác hạ dược!”

Nhạc Linh Chi nghe thấy lời này, lập tức thay đổi chủ ý.

“Đi thôi.”

Cố Tranh không yên tâm, cũng đi theo.

Đến nhà Vương Tiểu Phượng, nhìn thấy Vương Đại Sơn và cha hắn ta đang canh giữ ở ngoài cửa phòng Vương Tiểu Phượng, hai mắt đỏ hồng, rõ ràng là đã khóc.

Nhìn thấy Nhạc Linh Chi và Cố Tranh, Vương Đại Sơn và cha hắn ta không thể hiện ra vẻ nhiệt tình, một người thì quay mặt ra chỗ khác, một người thì cúi đầu.

Nếu không phải là Nhạc Linh Chi, Vương Tiểu Phượng sẽ không làm ra chuyện điên cuồng như vậy.

Bọn họ không đến mức mắng Nhạc Linh Chi, nhưng lúc này cũng không thể thích được, dù sao Vương Tiểu Phượng cũng sắp chết rồi.

Trước khi chết lại cứ khăng khăng muốn gặp tiểu cô nương này, cũng không biết nàng ta nghĩ như thế nào.

Phòng nhà cô nương Cố Tranh không tiện vào, hắn chỉ có thể ở lại phòng khách.

Nhạc Linh Chi dùng ánh mắt nói cho hắn biết: Đừng lo lắng, ta sẽ không bị bọn họ tính toán đâu.

Nhìn thấy Vương Tiểu Phượng, Nhạc Linh Chi kinh hãi, quả thật đúng như Lâm Thị nói, mới năm sáu ngày, Vương Tiểu Phượng đã bệnh đến mức không thành dạng người nữa, cả người chỉ còn chút hơi tàn.

Lâm Thị đang lau nước mắt: “Ta đã đưa nàng đến đây rồi, con có chuyện gì muốn nói với nàng?”

Vương Tiểu Phượng yếu ớt mở miệng: “A nương người ra ngoài trước đi, thuận tiện đóng cửa phòng lại.”

Lời nàng ta và Nhạc Linh Chi nói, không muốn để cho người trong nhà biết.

Nhạc Linh Chi vẫn luôn nhìn Vương Tiểu Phượng, khẽ cau mày, bộ dạng của nàng ta đúng là đã bị hạ độc.

Những người sai khiến nàng ta, sao lại phải tàn nhẫn như vậy?

Sau khi Lâm Thị ra ngoài, Vương Tiểu Phượng yếu ớt nói: “Tìm ngươi đến, là muốn nói với ngươi… Ngươi sẽ hại chết… Cố Tranh ca ca!”

Nhạc Linh Chi không nói chuyện, đợi câu tiếp của nàng ta.

Bộ dạng của nàng ta, thở khó khăn không ra hơi, nói chuyện liên tục là điều không thể.

Ngừng một lát, Vương Tiểu Phượng mới tiếp tục nói: “Ta cũng không ngốc… Nữ nhân xa lạ đó dạy ta làm như vậy… Ta lúc nào cũng nghe theo nàng ta!”

“Ta không ngờ, đến buổi tối… Một người đàn ông xông vào phòng ta một cách im hơi lặng tiếng, ép ta uống một viên thuốc độc… Hắn ta nói nếu không làm theo lời hắn ta nói… Ta sẽ không sống quá mười ngày!”

“Hắn ta đưa cho ta một bình thuốc độc… Nếu ta không muốn tự huỷ hoại thân thể… ta phải hạ độc vào thức ăn của các ngươi… Sau khi việc thành… Hắn ta sẽ đưa cho ta thuốc giải.”

“Hắn ta uy hiếp ta không được nói cho bất kỳ người nào… Nếu không sẽ giết cả nhà ta, ta không muốn tự tay hại chết các ngươi… Nên mới ngu ngốc dùng cách tự huỷ hoại thân thể này.”

“Mục đích của bọn hắn là muốn ngươi phải chết! Ngươi tiếp tục ở lại Cố gia, chỉ sẽ hại cả nhà Cố Tranh!”

Phải mất một lúc lâu, Vương Tiểu Phượng mới có thể nói xong những lời muốn nói.

Nàng ta lấy một cái bình sứ nhỏ ở dưới gối ra.

“Đây là bột độc mà người đàn ông kia đưa cho ta, ta bỏ một chút vào nước, cho mấy con gà con nhà ta ăn… Bọn chúng chết ngay lập tức!”

“Ta sắp chết rồi… Ta không oán hận bất kỳ người nào, chỉ hận bản thân làm việc không tính đến hậu quả! Nếu ta thận trọng một chút, cũng sẽ không bị người khác biết được là ta thích Cố Tranh, cũng sẽ không bị người khác tìm đến cửa!”

“Ta thích Cố Tranh… Thật ra vẫn chưa đến mức bất chấp hiểm nguy!”

Vào khoảnh khắc sắp chết, nàng ta mới biết, so với thích Cố Tranh, nàng ta càng nguyện ý sống thật tốt.

Hiện tại hối hận thì cũng vô dụng.

Nàng ta sắp chết rồi, chết cũng tốt, sẽ không liên luỵ đến người nhà nữa.

Sắc mặt Vương Tiểu Phượng như tro tàn, nàng ta nói: “Ngươi đi đi…”

Nhạc Linh Chi lấy một viên thuốc ra: “Muốn… không?”

Nàng quyết định cứu Vương Tiểu Phương một mạng.

Nói thật, tội của Vương Tiểu Phượng không đến mức phải chết.

Cả nhà Lâm Thị cũng không tính là người có tội ác tày trời.

Tôn chỉ của nàng khi học y là cứu sống và chăm sóc người bị thương.

Vương Tiểu Phượng cười thảm thương: “Tiễn ta lên đường trước sao?”

Nhạc Linh Chi buông viên thuốc xuống: “Có thể bảo vệ ngươi… Tối nay… Không chết!”

Nói xong nàng liền rời khỏi phòng, kéo Cố Tranh về nhà.

Vương Tiểu Phượng và Nhạc Linh Chi nói gì, người nhà nàng ta không nghe được, nhưng Cố Tranh lại nghe được toàn bộ.

Vào nhà, Cố Tranh hỏi nàng: “Nàng có thể cứu nàng ta?”

Nhạc Linh Chi gật đầu: “Có thể cứu.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play