Cố Tranh rất dễ thương lượng đồng ý với Nhạc Linh Chi, nhưng lại yêu cầu nàng cần phải học võ công.
Lý do của hắn là, có võ công trong người, càng có thể bảo đảm người thân của mình an toàn, hơn nữa hắn nhận ra thân thể Nhạc Linh Chi nhẹ như yến, là một hạt giống tốt để học võ.
Nhạc Linh Chi có chút 囧, hắn đây là làm thầy của nàng rồi, còn phải làm sư phụ nàng hả?
(Thông thường không phải võ công bí tịch không truyền cho người ngoài sao?)
Cố Tranh nói: “Nàng không phải người ngoài.”
Được rồi, coi như nàng chưa nói gì.
Ngẫm lại hắn nói cũng có đạo lý, tuy rằng trong không gian của nàng có các loại vũ khí, nhưng có võ công bàng thân, không thể nghi ngờ sẽ càng tốt hơn.
Học võ công không đơn giản như học viết chữ, chỉ là bắt đầu đứng tấn thôi, đã khổ không nói nổi, liên tục nửa canh giờ, eo mỏi chân tê.
Bình thường Cố Tranh sẽ theo ý Nhạc Linh Chi, nhưng làm võ giáo đầu, lại giống như đổi một người khác, nghiêm khắc lại vô tình.
Mỗi buổi sáng, trong tay hắn đều cầm một cái gậy, đi lại giữa Cố Vũ Cố Oánh và Nhạc Linh Chi, kiểm tra xem tư thế đứng tấn của ai không đúng.
Nhạc Linh Chi là cô nương lớn như vậy, vì sợ bị Cố Tranh đét mông, chỉ phải nghiêm túc, không chút cẩu thả mà đứng tấn cho đúng.
Cũng may nàng có nước linh tuyền để dưỡng, nước linh tuyền có thể thay đổi thể chất của một người, học võ công đương nhiên là làm ít công to.
Trong khoảng thời gian này, tuy Nhạc Linh Chi không nấu cơm, nhưng mỗi ngày nàng đều vào phòng bếp, không phải thêm nước linh tuyền vào cơm, thì là thêm vào đồ ăn đang nấu, thể chất cả nhà đều dần thay đổi.
Cố Tranh phát hiện khác thường trước tiên, sau đó là Cố Vũ Cố Oánh, bọn họ ngạc nhiên nói với đại ca, trong khoảng thời gian này, nội lực của bọn họ tiến bộ vượt bậc.
Cố Tranh giải thích vì gần đây thức ăn ngon, dinh dưỡng cũng tăng theo.
*
Giữa trưa hôm nay, bọn người Nhạc Linh Chi đang ăn cơm, A Hùng vội vã chạy tới.
“Tức phụ của Cố Tranh, mẹ kế ngươi mang theo năm nam nhân, cầm gậy gộc, hùng hổ tới kìa!”
Cố Oánh nghe xong, nhanh chóng muốn đi đóng đại môn.
Nhạc Linh Chi ngăn cô bé lại: “Không cần… đóng!”
Nếu Lưu thị dám đến la lối khóc lóc, nàng sẽ không khách khí với bà ta nữa!
Nhưng mà, thật ngoài ý muốn, đoàn người Lưu thị lập tức đến nhà Vương Tiểu Phượng.
Tới cửa, Lưu thị chửi ầm lên: “Lâm thị ngươi tiện nhân này! Sinh ra một tiện khuê nữ! Chuyên làm chuyện hạ tiện! Làm lại không dám nhận! Hất chậu phân lên đầu ta! Các ngươi mau lăn ra đây cho ta, nói cho rõ ràng coi!”
Đang giữa trưa, đại bộ phận thôn dân đều ở nhà, rất nhanh, nhà Vương Tiểu Phượng có không ít người vây quanh.
Vương Đại Sơn nhặt một cái côn sắt thô cầm trong tay, sắc mặt xanh mét mà đứng ở cửa nhà mình.
Nương thân và muội muội hắn ta có thế nào đi nữa, hắn ta cũng không có khả năng để cho người khác khinh tới cửa.
Lưu thị tiếp tục mắng: “Các ngươi hai cái tiện nhân là có rắp tâm gì hả? Chính mình làm chuyện bỉ ổi, vì sao phải vu khống là ta sai khiến? Làm mẹ kế của người ta, vốn dĩ đã xấu hổ, lại bị các ngươi vu khống như thế, bảo ta còn làm người như thế nào?”
“Người trong thôn chúng ta, không rõ chân tướng, người nào cũng nhổ nước miếng vào ta, ta đi đến nơi nào, nơi đó đều có người chỉ chỉ trỏ trỏ ta!”
Nam nhân bên cạnh Lưu thị, Nhạc Linh Chi có chút ký ức, hẳn là người nhà mẹ đẻ Lưu thị.
Cha Vương Đại Sơn Vương Tiểu Nghĩa cũng ra tới, đứng ở cạnh nhi tử, quát hỏi Lưu thị: “Hiện tại ngươi muốn thế nào, có phải muốn đánh nhau hay không!”
Lưu thị cất cao âm điệu: “Ta muốn hai tiện nữ nhân trong nhà ngươi, ra ngoài nói rõ ràng cho mọi người nghe, ta cũng không sai sử bọn họ làm chuyện đó! Ta có thể thề! Nếu là ta làm, sẽ không chết tử tế được! Ngươi bảo bọn họ ra đây, có dám thề với trời không, rằng các nàng không nói dối!”
Bị người ngoài thôn khi dễ đến cửa nhà, người trong thôn thì đều đang xem náo nhiệt, Vương Tiểu Nghĩa đè nặng lửa giận: “Nếu bọn họ không ra thì sao!”
“Vậy đừng trách ta vô tình! Linh Chi nhà ta thiện tâm không báo quan, ta tới báo!”
Nghe thấy Lưu Thị muốn báo quan, Lâm Thị - mẹ của Vương Tiểu Phượng lao ra từ trong nhà, cuống cuồng giải thích.
“Mẹ Linh Chi! Cũng không tính là bọn ta vu oan cho bà, khuê nữ ta nói, chính xác là có một nữ nhân nói với khuê nữ ta như vậy, muốn nói vu oan thì cũng là nữ nhân kia vu oan cho bà!”
Lưu Thị nhổ nước bọt về phía Lâm Thị: “Phụt!”
“Nói ra cũng không ai tin! Người ta kêu các ngươi ăn phân các ngươi cũng ăn sao? Rõ ràng là các ngươi vừa ý tiền của con rể nhà ta, ma xui quỷ khiến làm ra chuyện này, lại còn muốn biện hộ cho mình, còn muốn vu oan cho ta, nói ta lấy mười lượng bạc cho các ngươi, nếu ta có mười lượng bạc, cũng không đến mức để cho cha của Linh Chi bị bệnh, không có tiền mời đại phu!”
“Tóm lại ta không thể nhịn được cơn tức này, trừ phi các ngươi nói ra lý do khác, nếu không ta nhất định sẽ báo quan!”
Lâm Thị trong lòng cảm thấy rất hoảng, nếu báo quan thì sẽ rất phiền toái.
Hiện tại cũng chỉ có dùng tiền xem có thể đuổi Lưu Thị đi hay không, Lâm Thị làm ra vẻ mặt đau khổ, nói: “Mẹ Linh Chi, bọn ta cũng là bên bị hại, chỉ tin vào lời nữ nhân kia nói, nhưng chuyện này chung quy là do bọn ta làm không đúng, khuê nữ ta đã như vậy rồi, nếu báo quan, chắc chắn nàng sống không nổi nữa.”
“Mẹ Linh Chi, bà cũng làm mẹ, thương xót người làm mẹ như ta, đừng báo quan, ta có thể bồi thường cho bà năm lượng bạc.”
Lưu Thị làm ra một trận lớn như vậy, cũng chính là vì bạc.
Thấy Lâm Thị chủ động đề nghị bồi thường, bà ta thấy rất vui trong lòng, nhưng miệng lại nói: “Năm lượng bạc, làm sao đủ để bồi thường tổn thất danh dự của ta!”
Bà ta nghe rất rõ, nữ nhân kia đưa trước cho Vương Tiểu Phượng mười lượng bạc, nếu bà ta đã vô cớ chịu tiếng xấu, mười lượng bạc này phải thuộc về bà ta toàn bộ.
Sắc mặt Lâm Thị lúng túng, bà ta nói: “Nhà ta không thể lấy ra nhiều hơn, từ ngày đó về sau, khuê nữ ta bị bệnh rồi, mới vài ngày đã không còn giống người nữa, chỉ mời đại phu bốc thuốc đã tốn hơn mười lượng bạc.”
Nói xong bà ta liền lấy một túi tiền từ trong ngực ra: “Năm lượng bạc này, vốn là để bốc thuốc cho khuê nữ ta…”
Vương Tiểu Nghĩa rống lên một tiếng: “Không cần thì thôi! Báo quan thì báo quan! Ta cũng muốn biết, rốt cuộc nữ nhân chết tiệt kia là ai!”
Lưu Thi vội vàng đưa tay ra giành lấy túi tiền.
“Năm lượng thì năm lượng! Ta cũng không phải là người ác độc, từ nay về sau, ta sẽ không nhắc đến chuyện báo quan nữa, mọi người đều thấy rõ ràng rồi, bọn họ chịu bồi thường cũng chứng minh chuyện này không phải ta do ta sai khiến, sau này, các ngươi đừng mắng nhầm người nữa!”
Dân làng vây xem đều tỏ ra vẻ khinh thường.
Mặc dù chuyện của Vương Tiểu Phương không phải là do Lưu Thị sai khiến, thanh danh của Lưu Thị cũng đã đủ thối rồi, cách xử sự của bà ta, không ai dám khen ngợi.
Bạc đến tay, Lưu Thị đã đạt được mục đích, liền phất phất tay với mấy người đàn ông kia: “Các ngươi ở trên trấn đợi ta, một lát nữa ta sẽ đến.”
Bà ta còn muốn đến nhà Cố Tranh.
Cố Oánh để Lưu Thị vào nhà với vẻ rất không tình nguyện.
Nhạc Linh Chi lười nhìn các nàng xé B, rất tự giác đi vào thư phòng viết chữ.
Lưu Thị tiến vào, Nhạc Linh Chi không nể mặt bà ta: “Có… chuyện gì?”
Đột nhiên nghe thấy Nhạc Linh Chi nói chuyện, Lưu Thị bị dọa cho giật mình, sau đó mới tỏ vẻ kinh hỉ rất khoa trương: “Linh Chi à! Ngươi biết nói chuyện từ khi nào vậy? Thật sự quá tốt rồi, tổ tông hiển linh thật rồi, cũng không uổng công cha ngươi nhắc đến mỗi ngày, ông ấy bằng lòng giảm thọ mười năm để đổi lấy việc ngươi có thể mở miệng nói chuyện lần nữa…”
Nhạc Linh Chi thật sự không nghe nổi, ngắt lời bà ta: “Im… Miệng!”
Nàng chỉ ra cửa lớn: “Không có việc gì… Thì… Ra ngoài!”
Da mặt Lưu Thị có dày đến đâu cũng không thể nói tiếp.
Nhưng bà ta lập tức nói mục đích đến đây: “Linh Chi à, lần này ta đến không phải là làm cho ngươi thêm ấm ức, ta là có chuyện quan trọng muốn nói cho ngươi biết.”