Chuyện Cố Tranh nghĩ đến, Nhạc Linh Chi cũng nghĩ đến, nhưng nàng còn có một suy đoán khác.
Không biết có giống mấy cốt truyện cẩu huyết trên tivi không, mẫu thân nguyên chủ là được nhặt về, nhưng lại có thân phận tôn quý, gia đình Lâm Thiếu Nam có khi đã cầm tín vật đi giả mạo, mới lo lắng nữ nhi bà lưu lại sẽ gây chuyện xấu nên mới muốn giết nàng.
Trong trí nhớ nguyên chủ, có người nói ánh mắt nàng giống hệt mắt nương nàng, khuôn mặt cũng giống, nguyên chủ hắn là lớn lên giống như đúc nương nàng.
Những điều này cũng chỉ là suy đoán, tạm thời không thể đem ra nói được.
Nhạc Linh Chi không tiếp tục giải thích với Cố Tranh nữa, đành thương lượng.
(Bây giờ, những chuyện này chỉ là phỏng đoán thôi, nhưng ta muốn làm cho rõ ràng, huynh có thể ra mặt cầu Âu Dương tướng quân giúp ta điều tra Lâm Thiếu Nam một chuyến không?)
Cố Tranh gật đầu: "Được."
Âu Dương tướng quân đã muốn điều tra ai, nói một câu là được.
Lúc đó hắn sẽ cố nói chuyện tế nhị một chút, sẽ không khiến ông biết bọn họ đang hoài nghi Lâm Thiếu Nam.
*
Sáng hôm sau, Âu Dương tướng quân và thuộc hạ đích thân đến đón Cố Minh, cho nhà bọn họ đủ mặt mũi.
Cố Minh tuy rằng miễn cưỡng chia tay với huynh muội cùng tẩu tẩu, nhưng vừa nghĩ đến chuyện sắp đến quân doanh huấn luyện, lại nhịn không được hưng phấn mong chờ.
Cố Oánh cầm một bó dây bện to đưa cho Cố Minh: "Nhị ca, cứ đeo thoải mái, cũ rồi thì lại thay cái khác."
Nhị ca chuyến đi này, không biết khi nào mới được gặp lại, nét mặt cô gái nhỏ không giấu được sự buồn bã.
Cố Minh ngoáy mũi trêu trọc muội muội: "Tiểu muội tự tay làm, sao ca ca nỡ vứt đi chứ, cũ cũng nhất định sẽ giữ lại, lúc nào nhớ mọi người thì sẽ lấy ra xem."
Cố Oánh nín khóc, mỉm cười: "Là huynh nói đó, lần sau gặp lại muội sẽ kiểm tra."
Cố Minh quay sang ôm chặt lão Tam Cố Linh: "Đệ phải lạc quan lên."
Cố Linh cam đoan: "Nhị ca yên tâm, chờ chân đệ tốt lên, đệ sẽ đi tìm ông chủ Vương tiếp tục học cách buôn bán, đệ sẽ kiếm thật nhiều tiền nuôi đệ muội, còn sẽ nuôi cả huynh tẩu nữa."
Cố Minh cười ha ha, nuôi đệ muội được rồi, còn nuôi huynh tẩu nữa chứ?
Cố Linh nghiêm mặt nói: "Đại ca nhị ca nhất định có thể làm quan, đến lúc đó, tiền bạc đệ kiếm được tất cả sẽ là hậu thuẫn của hai ca ca."
Làm quan cũng phải cần bạc nâng đỡ thì mới ổn định lâu dài, mới có thể làm một thanh quan.
"Được, Nhị ca chờ đệ phú khả địch quốc!" Cố Minh nhất định sẽ không giội nước lạnh vào Cố Linh ngay lúc này.
Cố Vũ cũng vội cam đoan với nhị ca: "Còn đệ nhất định sẽ trở thành đại phu!"
Cố Oánh suy nghĩ, cũng cam đoan: "Đại tẩu nói có thể đưa muội đến chỗ nữ tiên sinh để học thêu thùa, muội sẽ học giỏi nhất, sau này sẽ trở thành tú nương xuất sắc nhất!"
Trong thư phòng, Cố Tranh đưa bức họa Lâm Thiếu Nam cho Âu Dương tướng quân xem, trổ tài nói chuyện khéo léo.
"Người này là Lâm Thiếu Nam, cậu ruột của Linh Chi. Mấy ngày trước hắn có tới nhà nói muốn đưa Linh Chi về kinh đô, nhưng nàng ấy không muốn đi, chủ yếu là vì sợ không quen thuộc cuộc sống trên đó, nhưng dù sao cũng là ruột thịt, nàng ấy muốn tìm hiểu về tình hình thực tế của nhà ngoại như thế nào, không biết tướng quân có thể giúp ta tìm hiểu việc này được không?"
Âu Dương tướng quân gật đầu tỏ vẻ đã biết.
"Không thành vấn đề, việc này cứ giao cho ta."
Cố Tranh không ngờ Âu Dương tướng quân lại đáp ứng sảng khoái như vậy.
"Hiện tại, chúng ta không biết địa chỉ chính xác của hắn, khả năng còn phải hỏi qua mấy thúc thúc của Linh Chi mới biết được, đến lúc đó ta sẽ viết thư báo cho tướng quân."
Âu Dương tướng quân tiếp nhận bức họa: "Không cần phiền toái như vậy, có bức họa là được rồi."
Cố Tranh cảm kích nói: "Vậy thì cảm ơn tướng quân!"
Âu Dương tướng quân vỗ vỗ bả vai Cố Tranh: "Có gì đâu mà cảm ơn? Ta cũng không giúp ngươi cái gì to tát, còn muốn nhờ tiểu thê tử ngươi chế thuốc bột đây."
Nhạc Linh Chi cao hứng nói: “Thành… giao!”
Nàng lập tức cầm giấy bút, viết phối phương của thuốc bột cho Âu Dương tướng quân.
Âu Dương tướng quân nhỏ giọng hỏi nàng: “Nha đầu, có phải ngươi hoài nghi Lâm Thiếu Nam mang ngươi đến kinh thành có âm mưu quỷ kế gì hay không?”
Nhạc Linh Chi sửng sốt một chút.
Âu Dương tướng quân cười giống như chú cáo già: “Nha đầu, không cần lo lắng, ta nhất định sẽ giúp ngươi biết rõ ràng chi tiết của hắn!”
Nhạc Linh Chi rụt rè mà cười cười: “Cảm… ơn!”
Âu Dương tướng quân nhìn khuôn mặt tinh xảo của tiểu cô nương, tiếc nuối nói một câu: “Đáng tiếc ngươi không chịu đến kinh thành.”
Nhạc Linh Chi không thể hiểu được.
Vì sao bọn họ cứ muốn mang nàng đến kinh thành?
Nàng thực sự đáng yêu như vậy à?
Hay là có nguyên nhân khác?
Không chờ nàng hỏi ra miệng, Âu Dương tướng quân đã hô một tiếng: “Cố Minh, xuất phát thôi!”
Mấy huynh muội tiễn Cố Minh bọn họ lên xe ngựa, trong thôn cũng có không ít người tự phát tới đưa tiễn, bao gồm cả vợ chồng thôn trưởng.
Cố Tranh nhìn xe ngựa đi xa, bên tai vang lên lời của Âu Dương tướng quân nói riêng với hắn.
“Cố Tranh, ngươi có từng hoài nghi, đầu sỏ gây tội hại nhị đệ ngươi, thật ra không phải lão bản sòng bạc hay không?”
Cố Tranh giật mình hỏi lại: “Âu Dương tướng quân, có phải ngài phát hiện thêm manh mối gì không?”
Âu Dương tướng quân ha ha cười: “Ngươi cũng không cần khẩn trương như vậy, tạm thời chưa phát hiện sơ hở khác.”
Trong lòng Cố Tranh căng một chút, tạm thời chưa phát hiện, nói cách khác, trong lòng Âu Dương tướng quân có nghi vấn, khẳng định ông sẽ tiếp tục tra tiếp.
“Nếu chuyện hại nhị đệ ngươi có ẩn tình khác, ngươi có nghĩ tới tình cảnh của các ngươi rất nguy hiểm không?”
Không đợi Cố Tranh trả lời, Âu Dương tướng quân lại nói tiếp: “Tuy nhiên, ta đã chào hỏi cùng quan phủ, thái độ của ta cũng đã bày ra, nếu còn có người không sợ chết lại đến chọc các ngươi, vậy thuyết minh người muốn hại các ngươi cũng không đơn giản.”
“Đến lúc đó, tốt nhất ngươi suy xét kỹ lại một lần nữa, muốn tới kinh thành sống hay không.”
Cố Tranh trầm mặc một hồi mới trả lời: “Ta sẽ nghe theo ý của Linh Chi.”
Âu Dương tướng quân cười hắn: “Ngươi đối với tiểu tức phụ ngươi, vậy mà nói gì nghe nấy.”
Mặt Cố Tranh ửng hồng, không có biện bạch.
Hắn cũng không biết sao lại thế này, hắn chính là cam tâm tình nguyện nghe lời nàng nói.
*
Sau ngày Cố Minh đến kinh thành, Vương quản sự của Hoà Xuân Đường lại tìm tới cửa.
“Linh Chi cô nương, thiếu đông gia của chúng ta nói, có thể hợp tác, lợi nhuận chia bốn sáu, ngươi thấy thế nào?”
Trong lòng Nhạc Linh Chi thấy kỳ quái, thiếu đông gia của Hoà Xuân Đường, ý hắn là gì?
Nàng vốn nghĩ rằng, nhiều lắm cũng chỉ chia ba bảy, hiện tại hắn chủ động cho nàng bốn thành lợi nhuận ư?
Nhưng mà, nàng vẫn sảng khoái đồng ý.
Mặc kệ hắn có ý gì, dù sao sau khi hợp tác cùng nàng, hắn chỉ lời không lỗ, nàng có được bốn thành cũng yên tâm thoải mái.
Sau khi chính thức ký hiệp ước với Hoà Xuân Đường, việc thu mua dược liệu trị giun đũa cũng chuyển giao cho Hoà Xuân Đường, lần này thật sự là đại lượng thu mua.
Thôn dân thôn Cố gia cùng với mấy thôn lân cận, người nào cũng tươi cười rạng rỡ, mấy dược liệu đó đầy trên núi, bọn họ có thêm một cách kiếm tiền, đó đều là nhờ Nhạc Linh Chi mang đến vận may cho bọn họ.
Số thuốc viên ngọt mà Nhạc Linh Chi có, toàn bộ giảm giá bán cho Hoà Xuân Đường, tiếp theo nàng liền dán thông báo ở cửa, muốn mua thuốc viên ngọt, xin hãy đến Hoà Xuân Đường, giá cả không thay đổi.
Các công đoạn làm thuốc viên ngọt rất đơn giản, dược liệu lại có sẵn, chỉ dùng thời gian một ngày, thuốc viên ngọt của Hòa Xuân Đường đã có thể bán ra với số lượng lớn, lại qua mấy ngày, thuốc viên ngọt đã có thể vận chuyển đến các chi nhánh khác.
Nghĩ đến một tháng sau liền được chia hoa hồng rất khả quan, tâm tình Nhạc Linh Chi vui sướng.
Lời nàng nói ra càng ngày càng mạch lạc, nên đã thương lượng cùng Cố Tranh, nhiệm vụ mỗi ngày viết thạo hai mươi chữ, có thể giảm một nửa hay không?
Nói cách khác, cách một ngày hoàn thành một lần.