Thôn dân đồng loạt quay sang nhìn Nhạc Linh Chi và Cố Tranh, nếu bọn họ báo quan, quan phủ nhất định sẽ nể mặt Âu Dương tướng quân mà thụ lí vụ án này, xử lí nghiêm khắc những người liên quan.
Chẳng qua, bọn họ tự làm tự chịu, không đáng thương hại.
Lâm thị cũng sợ tới mức quỳ sụp xuống dập đầu xin tha.
Vương Đại Sơn cùng cha hắn vừa giận vừa lo, nếu bây giờ cả hai nữ nhân trong nhà gặp chuyện không may, nhà bọn họ sẽ cửa tan nhà nát.
Cố Tranh bĩnh tĩnh nhìn Nhạc Linh Chi: "Có báo quan hay không tùy nàng quyết định."
Nếu bây giờ báo quan, mẹ kế cùng cha nàng đều không thoát được liên hệ. Hơn nữa, hắn cảm thấy việc này không đơn giản như vậy.
Nhạc Linh Chi nhìn Vương Tiểu Phượng, thấy sự sợ hãi rõ ràng trên mặt nàng ta. Một người có quyết tâm muốn chết, sao lại còn sợ hãi?
Sợ hãi hậu quả sau khi nàng báo quan sao?
Xem ra nàng ta còn chưa thành thật nói hết toàn bộ mọi chuyện.
Nhạc Linh Chi suy nghĩ một lát rồi vẫy vẫy tay ý bảo họ rời đi: "Không....báo.....quan....!"
Không phải nàng mềm lòng, là nàng không hoàn toàn tin lời bọn họ nói việc này là do mẹ kế cùng phụ thân nàng giở trò quỷ.
Nếu thật sự là bọn họ, vì sao không tự mình ra mặt đàm phán với Vương Tiểu Phượng, lại phải đi đường vòng tìm một thân thích ra mặt thay?
Loại chuyên liên quan đến danh tiết phụ nữ, không phải càng ít người biết càng tốt sao?
Lâm thị thấy nàng nói vậy thì dập dầu một cái, vội vàng đứng dậy kéo Vương Tiểu Phượng về nhà.
Thôn dân đều là người lương thiện, thấy Nhạc Linh Chi quyết định như vậy thì cũng đồng tình, dù sao còn liên quan đến cha ruột của nàng. Nhưng đối với chuyện xấu của mẹ con Vương Tiểu Phượng vẫn rất khinh bỉ, không nhịn được mà mắng chửi hai mẹ con này vài câu.
"Phi! Thật là không thể hiểu được hai mẹ con nhà này mà!"
"Quá tiện nghi cho hai mẹ con tiện nhân!"
Lâm thẩm cũng oán hận mắng: "Đúng là quá hời cho hai tiện nhân này rồi, tiền đồ Cố Tranh suýt nữa thì bị hủy rồi! Việc này mà truyền ra ngoài còn bôi đen cả thôn chúng ta nữa chứ chẳng đùa!"
Chợt nghĩ đến nỗi khó xử của Nhạc Linh Chi, Lâm thẩm lại không mắng tiếp nữa, chuyển đề tài: "Linh Chi nha đầu, lúc nào thì con có thể nói chuyện lại vậy?"
Cố Tranh thay nàng trả lời: "Phát hiện từ hai ngày trước, tự nhiên nàng ấy nhận ra có thể phát ra âm thanh, chẳng qua bây giờ còn chưa nói được nhiều, chăm chỉ luyện tập nhất định sẽ có thể nói chuyện bình thường."
Lâm thầm nghe vậy vui vẻ cười: "Thế thì tốt quá! Cố Tranh, con đón Linh Chi qua cửa đúng là chuyện đại hỉ! Cố gia các con từ nay về sau đổi vận rồi, Linh Chi nha đầu cũng đổi vận, không chỉ mặt mũi hồng hào lên, bây giờ còn có thể nói chuyện nữa."
"Hai người đúng là một cặp trời sinh, con vượng nàng, nàng cũng vượng con, ha ha, mọi người nói xem có đúng không?"
Mọi người thi nhau phụ họa, đúng thật là như thế.
Nhạc Linh Chi cùng Cố Tranh bị mọi người trêu xấu hổ mặt đỏ tía tai.
Xem náo nhiệt một hồi, thôn dân tản ra về nhà chuẩn bị ra đồng, chuyện xấu của hai mẹ con Vương Tiểu Phượng cũng đủ để họ bàn tán ba ngày.
Trưởng thôn và Lâm thẩm cũng quay về nhà.
Sau khi mọi người về hết, Nhạc Linh Chi kéo Cố Tranh vào thư phòng.
(Ta lựa chọn không báo quan, huynh có thấy không thoải mái không?)
Cố Tranh lắc đầu: "Không đâu, ta biết nàng nhất định có lý do mới làm vậy."
Nhạc Linh Chi nở nụ cười.
(Huynh cũng nhìn ra các nàng không nói thật?)
Cố Tranh gật gật đầu: "Mẹ con Vương Tiểu Phương không phải người ngu xuẩn, bọn họ nhất định đã nghĩ đến hậu quả, khả năng cao là các nàng bị bức bách, phụ thân với mẹ kế nàng còn không có năng lực bắt hai mẹ con họ nghe lời, loại chuyện này mà báo lên quan phủ nhất định sẽ bị kiện."
"Người sai sử hai mẹ con họ chỉ có thể là người khác, bọn họ cố ý nói phụ thân cùng mẹ kế nàng sai khiến, mục đích là muốn nàng từ bỏ việc báo quan."
Nhạc Linh Chi chăm chú nhìn hắn, tiểu tử này thật thông minh.
(Vậy theo huynh, kẻ nào đã sai khiến hai mẹ con họ?)
Cố Tranh nói: "Nhất định là kẻ thù của Cố gia! Vì nàng hai lần liên tiếp phá hủy kế hoạch của bọn chúng, nên mới muốn bức nàng rời khỏi nhà ta."
Chuyện tới nước này, Nhạc Linh Chi cũng không muốn gạt Cố Tranh nữa.
Suy đoán của nàng ngày càng rõ ràng.
Có người muốn nàng chết, đây là chuyện chắc chắn, hai sát thủ lần trước nhất định cũng tới để giết nàng.
Nàng còn ở lại Cố gia ngày nào, những người đó còn bó tay bó chân ngày đó, đầu tiên là rải lời đồn nói nàng là sao chổi, muốn Cố Tranh đuổi nàng đi, bây giờ lại uy hiếp Vương Tiểu Phượng làm ra chuyện như vậy, mục đích chính là muốn nàng rời xa Cố Tranh.
Suy đoán của Cố Tranh không giống nàng, đó là vì hắn không biết có người muốn nàng chết.
Nàng nghĩ mình không nên gạt hắn nữa.
Nghe xong lời Nhạc Linh Chi nói, Cố Tranh rơi vào trầm tư.
Kỳ thật, trải qua chuyện bị tử sĩ áo đen ám sát, hắn đã từng hoài nghi bọn chúng muốn giết Linh Chi, nhưng hắn chỉ cho rằng lúc đó vì Linh Chi vướng chân tay nên tiện thể ám sát luôn cả nàng, không ngờ việc nàng ngã xuống vách núi cũng không phải trùng hợp.
Nhạc Linh Chi phân tích.
(Nhị đệ huynh bị rắn cắn, khả năng thật sự là vì hắn dạy dỗ thân thích của ông chủ sòng bạc, còn những chuyện phát sinh về sau nhất định là ta đã liên lụy đến mọi người.)
Cố Tranh không đồng tình.
"Nàng bị rơi xuống vách núi cũng không loại trừ khả năng là do Lưu thi gây ra, tử sĩ áo đen muốn giết nàng cũng có khả năng là do bọn chúng cảm thấy nàng quá thông minh, cản trở kế hoạch hại bọn ta thì sao."
Hồi tưởng lại những chuyện xảy ra kiếp trước, những người đó không muốn hắn lên kinh thành nở mày nở mặt, cũng không chịu để hắn sống yên ổn một khắc nào.
Nhạc Linh Chi khó hiểu nhìn Cố Tranh.
(Ta đột nhiên phát hiện ra, huynh rất cố chấp, sao huynh lại khẳng định chắc chắn có người muốn hại cả nhà huynh?)
Trước mắt, ngoại trừ chuyện Cố Minh bị hại là có chứng cứ rõ ràng, những chuyện khác không hề có chứng cứ gì mà.
Cố gia ở trấn Song Thạch đã mấy thế hệ, nếu có cừu oán thì đã sớm tìm tới cửa, nếu là mới tìm thấy, cũng nên dốc toàn lực ứng phó mới đúng.
Vì vậy nàng mới đoán rằng tử sĩ áo đen thật ra tới giết nàng, biết Cố Tranh võ công cao cường sẽ che chở nàng nên mới bày trò để hắn hưu nàng.
Cố Tranh không muốn nói với Nhạc Linh Chi là hắn trọng sinh sống lại, vội hỏi lại nàng: "Vậy vì sao nàng lại chắc chắn những người đó vì nàng mà tới?"
Nhạc Linh Chi hít sâu một hơi, vẻ mặt nghiêm túc.
(Bởi vì ta đã có đối tượng hoài nghi!)
Cố Tranh lập tức liên tưởng đến một người: "Chẳng lẽ nàng nghi ngờ.....cữu cữu nàng sao?"
"Đúng vậy! Huynh không thấy hắn xuất hiện quá đột ngột sao? Hắn khẩn cấp muốn mang ta đến kinh thành để làm gì, nhìn bộ dáng hắn xem, huynh cũng thấy rồi đó, hẳn là cũng nhìn ra hắn đối với ta không có tình thân, biểu hiện áy náy của hắn cũng quá giả tạo, biết rõ chúng ta sống khó khăn cũng không lưu lại một văn tiền cho ta.)
(Hắn muốn mang ta đến kinh thành, nhất định có âm mưu quỷ kế, nói không chừng còn sắp đặt ta tử vong ngoài ý muốn, ta hoài nghi chuyện này cùng thân thế của nương ta có liên quan.)
Nhạc Linh Chi không hề giấu giếm phỏng đoán của mình.
Tuy hiện tại nàng không có chứng cứ chứng minh, nhưng giác quan thứ sáu của phụ nữ rất chuẩn, Lâm Thiếu Nam kia khẳng định không phải người tốt.
Thật ra Cố Tranh cũng nhìn ra Lâm Thiếu Nam có vấn đề, nhưng hắn nghĩ mãi không ra, rốt cuộc vì sao Lâm Thiếu Nam lại muốn dồn Linh Chi vào chỗ chết?
Mẫu thân Nhạc Linh Chi là tỷ tỷ ruột của hắn mà.
Trừ phi hắn không phải cậu ruột của nàng, hơn nữa còn là kẻ thù của mẹ nàng nữa.
Cách nói này cũng có vẻ không đúng lắm, nếu hắn là kẻ thù của mẹ nàng thì phải một đao kết liễu nàng mới phải, sao còn phải đưa nàng về nông thôn sinh con đẻ cái.