Chân tướng bại lộ, Lâm thị xấu hổ đến mức muốn trên đất có một cái khe, để cho bà ta chui vào.
Trong phòng sắc mặt Vương Tiểu Phượng như tro tàn, không nghĩ tới nương thân nàng ta không có chút tác dụng nào, chứng cứ phạm tội cũng bị người ta lục soát ra nhanh như vậy.
Chuyện tới hiện giờ, nàng ta còn thể diện gì để sống?
Vương Tiểu Phượng ra khỏi phòng, được ăn cả ngã về không, hô to một tiếng: “Cố Tranh ca ca, ta sống là người của huynh, chết là quỷ của huynh!”
Nói xong liền đâm đầu về phía vách tường, đây là thật sự có quyết tâm chết.
Cố Oánh vốn định muốn giáo huấn nàng ta tay mắt lanh lẹ, tiến lên đẩy nàng ta: “Ngươi muốn chết thì chết ở bên ngoài đi! Đừng làm dơ nhà ở của ta!”
Tuy rằng cô bé nhỏ tuổi, không hiểu mấy người lớn cười cái gì, nhưng có một điều rõ ràng, Vương Tiểu Phượng tự mình làm bản thân chảy máu, sau đó bôi nhọ là đại ca cô bé làm.
Nha! Da mặt Vương Tiểu Phượng thật dày!
Cô bé thật là mắt mù, làm bạn với nàng ta lâu như vậy.
Cố Oánh tập võ từ nhỏ, tuy rằng vì tuổi nhỏ sức lực không lớn, nhưng lực đẩy dưới cơn thịnh nộ, Vương Tiểu Phượng không chỉ bị đẩy ngã trên mặt đất, cái trán còn đập xuống đất, lập tức nổi lên một cục u to, nàng ta đau đến mức mắt đầy sao xẹt.
Nàng ta nhịn không được gào khóc, các thôn dân đều vây lại xem nàng ta.
Lâm thị cho rằng cơ hội xoay ngược lại tới, ôm lấy nữ nhi khóc lớn hô to: “Khuê nữ a, sao con lại ngốc như vậy? Cố Tranh không thừa nhận, chúng ta có thể đến quan phủ cáo hắn! Các ngươi mấy cái đồ đáng chết, suy bụng ta ra bụng người, nếu không phải thật sự bị đạp hư, ai lại nỡ đi tìm chết!”
Có phụ nhân phản bác Lâm thị.
“Vậy chày cán bột kia giải thích như thế nào?”
Lâm thị không đếm xỉa đến: “Đó là ta tự mình dùng! Ta sợ bị phát hiện, nên tùy thân mang theo!”
Các thôn dân ồ lên.
“Tự ngươi dùng, sao trên đó còn có máu?”
“Ta, ta tới cái kia!”
Tới tình trạng này rồi, Lâm thị còn muốn giảo biện, Nhạc Linh Chi thật là dở khóc dở cười.
Nàng lại viết trên giấy: Còn có một cách, báo quan, để người quan phủ kiểm tra một chút, trong cơ thể nàng ta có thứ của nam nhân không.
Có một nữ nhân nói: “Biện pháp này được , thật ra không cần người của quan phủ, có thứ của nam nhân hay không, chỉ cần ngửi một chút là có thể ngửi được.”
Lời này lại đưa tới một trận tiếng cười.
Hai phụ nhân vừa rồi xem xét Vương Tiểu Phượng yếu ớt giải thích: “Vừa rồi chúng ta không nhìn kỹ.”
Mọi người nhịn không được mắng các nàng: “Không nhìn kỹ, vậy còn nói bậy cái gì?”
Hai phụ nhân hổ thẹn đầy mặt, ai có thể nghĩ đến mẹ con Vương Tiểu Phượng bỉ ổi như vậy, bọn họ chỉ nghĩ bình thường quan hệ với Lâm thị không tồi, muốn thiên về phía Lâm thị bên kia.
Vương Tiểu Phượng nghe đến báo quan, lại nghe được muốn kiểm tra thân mình nàng ta, nàng ta hoàn toàn hỏng mất: “Đừng kiểm tra! Ta thừa nhận, ta là tự mình phá bản thân, chính là vì gả cho Cố Tranh ca ca!”
Các thôn dân xì xào một trận.
“Thật là làm bậy!”
“Không biết xấu hổ!”
“Điên cuồng!”
Vốn dĩ Vương Đại Sơn cùng cha hắn ta đã ra cửa làm việc, biết được tin tức, nhanh chóng chạy về, vừa vặn nghe được Vương Tiểu Phượng nói.
Sau khi biết cả câu chuyện, Lâm thị bị nam nhân của bà ta tay năm tay mười, hung hăng đánh hai bạt tay.
“Thứ mất mặt xấu hổ! Còn không nhanh về nhà!”
Quả thực tức chết ông ta.
Con hư tại mẹ, bà ta khen ngược, còn giúp nữ nhi làm chuyện hoang đường, việc dạy dỗ này khiến cho thể diện của một nhà bọn họ, đặt ở chỗ nào!
Lâm thị nhanh chóng kéo nữ nhi về nhà, lại bị Nhạc Linh Chi ngăn lại.
“A…… A a?”
( Việc này chúng ta có thể không báo quan, nhưng cần phải nói ra ai sai sử các ngươi? )
Cố Tranh cũng nhìn ra vấn đề, hắn thuật lại ý của Nhạc Linh Chi một lần.
Mắt Vương Tiểu Phượng hiện lên tuyệt vọng, thương tâm nói: “Là bản thân ta muốn làm như vậy…”
Ánh mắt sắc bén của Nhạc Linh Chi nhìn chằm chằm nàng ta.
( Ngươi nói dối! Nếu như chính ngươi muốn làm như vậy, nhất định nương thân của ngươi sẽ không giúp ngươi! )
( Ngươi thích Cố Tranh, người nhà ngươi cũng không ủng hộ, ngươi thích Cố Tranh, cũng còn chưa tới mức không muốn sống, nhưng vừa rồi ngươi có xúc động muốn chết, điều này thuyết minh có lẽ các ngươi có khổ. )
Sau khi Cố Tranh nghe hiểu lời Nhạc Linh Chi nói, vô cùng bội phục cái nhìn sâu sắc của nàng, nàng so với hắn người sống lại một đời này, còn có thể nhìn thấu nhân tâm hơn.
Không sai, Vương Tiểu Phượng cũng không có yêu hắn đến mức không muốn sống, ở kiếp trước, Vương Tiểu Phượng đúng là thích hắn, hơn nữa đã từng lớn mật nói ra với hắn, hắn không để ý đến nàng ta.
Khi đó hắn gặp vận đen vào đầu, người trong thôn e sợ tránh còn không kịp, cha mẹ Vương Tiểu Phượng kiên quyết phản đối, Vương Tiểu Phượng cũng dao động sơ tâm, cuối cùng vì sống cuộc sống thoải mái, mà gả cho một nam nhân trong nhà có chút tiền, nguyên phối đã chết, tuổi gần bằng cha nàng ta.
Điều này thuyết minh Vương Tiểu Phượng là người rất hiện thực.
Nàng ta cũng không ngốc, biết rõ việc này rất dễ bị lộ, sau khi bị lộ thì cả đời liền hoàn toàn bị phá hủy, nói tóm lại, nàng ta không có khả năng bởi vì thích hắn, mà làm ra hành động điên cuồng như thế.
Cố Tranh thuật lại lời Nhạc Linh Chi nói một lần.
Nam nhân của Lâm thị cũng cảm thấy kỳ quái, một phen kéo lấy áo trước ngực Lâm thị: “Có phải các ngươi có chuyện gì giấu ta và Đại Sơn hay không?”
Lâm thị sợ hãi nhìn về phía nữ nhi, nữ nhi bà ta nói, việc này tuyệt đối không thể nói ra chân tướng, nói ra chân tướng cả nhà bà ta đều phải xong đời.
Hiển nhiên Vương Tiểu Phượng cũng rất sợ hãi, nhưng nàng ta lập tức khóc thút thít che giấu: “Ta bị mẹ kế của Nhạc Linh Chi hại thảm!”
Mọi người vội vàng hỏi sao lại thế này, việc này sao lại liên lụy đến mẹ kế của Nhạc Linh Chi?
Vương Tiểu Phượng nói, ngày hôm qua khi nàng ta đi chợ, có một phụ nhân xa lạ tìm đến nàng ta, hỏi nàng ta có muốn gả cho Cố Tranh không, nàng ta trầm mặc không nói lời nào, dù nàng ta có muốn lại như thế nào, không biết làm sao người ta chướng mắt nàng ta.
Phụ nhân xa lạ lại dụ hoặc nàng ta, hạnh phúc của mình phải tự mình tranh thủ, nói hiện tại Cố Tranh không như trước kia, nhà hắn có tiền, không cần tạm nghỉ học nữa, thi đậu tú tài là chuyện sớm hay muộn, hơn nữa lại leo lên cây đại thụ Âu Dương tướng quân này, cuộc sống nhà hắn sẽ chỉ càng ngày càng tốt.
Thấy nàng ta động tâm, phụ nhân xa lạ lại đưa ra gợi ý cho nàng ta, nói bà ta có một cách, bảo đảm Cố Tranh nhất định sẽ cưới nàng ta.
Trước tiên hạ dược vào thức ăn đưa cho Cố Tranh, sau đó dụ hoặc hắn, nếu hắn không mắc lừa, liền dùng cách thứ hai, dùng thứ gì đó tự phá thân, bắt Cố Tranh phụ trách.
Lúc ấy Vương Tiểu Phượng hoảng sợ, chất vấn phụ nhân xa lạ, xúi giục nàng ta làm như vậy có mục đích gì? Có biết sau khi bị người ta chọc thủng sẽ hại nàng ta thảm hay không.
Phụ nhân xa lạ nói: “Cầu phú quý trong nguy hiểm, tuy rằng việc này có nguy hiểm, nhưng phần thắng khá lớn, chỉ cần ngươi làm như vậy, Cố Tranh dù có miệng cũng không nói rõ, hắn liền không thể không cưới ngươi, không cưới ngươi sẽ chọc kiện tụng, chọc kiện tụng xong thì hắn vĩnh viễn không được khảo tú tài.”
“Hắn cưới ngươi, thì phải từ hôn với Nhạc Linh Chi, Nhạc Linh Chi không nơi để ở, liền phải trở lại nhà cha nàng ta, trong tay nàng ta có xà hàm thạch đáng giá, còn có phối phương thuốc viên ngọt có thể trị giun đũa, nghe nói quản sự Hoà Xuân Đường đã từng tới nhà Cố Tranh, cũng đưa ra giá tiền trên trời, mẹ kế nàng ta còn ước gì nàng ta trở về.”
Vương Tiểu Phượng hỏi bà ta: “Ngươi là gì của mẹ kế Nhạc Linh Chi?”
Phụ nhân xa lạ nói: “Là thân thích.”
Nói rồi bà ta cho Vương Tiểu Phượng một gói thuốc, lại cho nàng ta mười lượng bạc, hơn nữa hứa hẹn sau khi chuyện thành công, lại cho nàng ta mười lượng bạc làm của hồi môn.
Nói xong những chuyện đó, Vương Tiểu Phượng lại khóc ròng nói: “Ta nhất thời bị ma quỷ ám ảnh, liền đồng ý với bà ta.”
Nàng ta lại bộp một tiếng quỳ gối trước mặt Nhạc Linh Chi và Cố Tranh: “Xin các ngươi đừng báo quan, ta, ta tình nguyện giao ra mười lượng bạc mà bà ta cho ta…”