Cố Tranh đang say sưa đọc sách ở trong thư phòng, không biết Vương Tiểu Phượng vào từ khi nào, lại còn cởi đồ ở ngay trong phòng hắn, sau đó đổ cho hắn tội làm nhục nàng ta!
Lâm thị vừa đi tới liền gào lên, hai mẹ con nàng ta phối hợp không chê vào đâu được.
Cố Tranh nhìn về phía Nhạc Linh Chi: “Linh Chi, nàng đừng nghe bọn họ nói vớ vẩn!”
Nhạc Linh Chi bình tĩnh gật gật đầu.
Nàng đương nhiên tin tưởng Cố Tranh.
“Đại tẩu, tỷ đừng tin bọn họ! Ta dám lấy đầu ra đảm bảo, đại ca tuyệt đối không làm như vậy!”
Cố Linh chống gậy mặt đầy tức giận, có đánh chết cậu cậu cũng không tin đại ca sẽ động vào Vương Tiểu Phượng.
Đều tại cậu, mải ngủ trưa, đến mức người ngoài vào trong phòng cũng không biết!
Cố Oánh vọt tới cửa phòng mắng to: “Vương Tiểu Phượng, ngươi cố ý gọi chúng ta qua nhà của ngươi, hóa ra là để hãm hại đại ca ta! Ngươi dám đổ oan cho đại ca của ta, xem ta có vả nát miệng của ngươi không!”
Vương Tiểu Phượng ném chiếc gối nhuốm máu ra bên ngoài, sau đó la to: “Đừng vào đây! Các người đừng vào đây! Ta không mặc quần áo!”
Lúc này, người tới xem náo nhiệt càng đông hơn.
Vương Tiểu Phượng tự cởi quần áo đã đủ kinh sợ rồi, giờ còn ném gối dính máu ra nữa, lại càng đáng sợ hơn.
Có người đã chạy đi gọi trưởng thôn tới.
Chuyện này, phải để trưởng thôn chủ trì công đạo.
Nhạc Linh Chi bình tĩnh đi vào phòng, Lâm thị khẩn trưởng kéo nàng lại: “Chuyện này, không phải một tiểu cô nương như ngươi có thể lo được!”
Nhạc Linh Chi gạt tay bà ta ra, đi vào phòng.
Trên giường đầy hỗn độn, Vương Tiểu Phượng ngồi ở trên giường, người cuộn chăn mỏng khóc nức nở, để lộ ra đầu vai và cánh tay, trên mặt còn có vết hồng hồng, quần áo của nàng ta cũng vứt ở trên giường.
Dễ trông thấy nhất, chính là vết máu trên giường.
Với tình huống này, cho dù là ai nhìn thấy đầu tiên, cũng sẽ cho rằng Cố Tranh đã làm nhục nàng ta.
Nhạc Linh Chi không bị dọa, nhìn Vương Tiểu Phượng, lạnh lùng nói ba chữ: “Mặc… Đồ… Vào!”
Vương Tiểu Phượng sửng sốt một cái, liền nghẹn họng không biết mở miệng thế nào?
Nhưng nàng ta lập tức khóc lên: “Ta không mặc được, cả người đều đau nhức, Cố Tranh ca ca, huynh vào mặc giúp ta…”
Không chịu mặc có phải không?
Nhạc Linh Chi tiến lên một bước, không hề lưu tình kéo Vương Tiểu Phượng ra bên ngoài, Vượng Tiểu Phượng sợ tới mức khóc to lên.
Lưu thị khẩn trương vọt vào trong phòng hỗ trợ, thấy máu trên giường, lại hô to lên: “Tạo nghiệp rồi! Chảy nhiều máu như vậy! Sao con lại ngốc nghếch như vậy, không danh không phận, còn để mặc cho Cố Tranh làm bậy! Bây giờ tên khốn nạn kia còn không chịu thừa nhận!”
“Chuyện cho tới bây giờ, cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể nhờ các thím trong thôn vào xem xét thử, sau đó ra làm chứng, bảo đảm quả thật bị Cố Tranh làm nhục!”
Rất nhanh, có hai người phụ nữ có quan hệ tốt với Lưu thị liền bị Lưu thị gọi vào trong phòng, nghiêm túc kiểm tra cho Tiểu Phượng.
Sau khi xem xét xong, hai người phụ nữ kia đi ra nói với mọi người: “Đúng là Vương Tiểu Phượng bị làm nhục rồi trên người có rất nhiều vết hôn.”
Người trong thôn nhao nhao bàn luận, đợi trưởng thôn đến chủ trì công đạo.
Nhạc Linh Chi thờ ơ nhìn Lưu thị mặc quần áo cho Vương Tiểu Phượng.
Sau khi mặc quần áo tử tế xong, Vương Tiểu Phượng vẫn không chịu ra khỏi phòng như cũ.
Trưởng Thôn Cố Thừa Hữu và nương tử của ông ấy Lâm thẩm đã tới, thôn trưởng mặt tái xanh quát: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Lưu thị lại nói dối thêm một lần nữa, Cố Tranh cũng nói rõ, sau đó là Cố Oánh và Nhạc Linh Chi làm chứng, chứng minh các nàng bị hai mẹ con cố ý kéo ra ngoài.
Ông nói cũng có lý, bà nói cũng có lý, mặc dù trưởng thôn biết Cố Tranh sẽ không làm mấy chuyện này, nhưng nhân chứng vật chứng đầy đủ, ông ấy cũng không thể kết luận ngay lập tức.
Hơn nữa người trong thôn đều hướng về phía Vương Tiểu Phượng, sẽ cho là Vương Tiểu Phượng chủ động quyến rũ Cố Tranh, sau đó Cố Tranh không kiềm chế được mà động vào nàng ta.
Cố Tranh dạy Nhạc Linh Chi viết chữ, cũng đã hơn mười ngày, có mấy chữ hay dùng hàng ngày, nàng đã nhớ kỹ.
Có mấy lời, nàng thấy để Cố Tranh kể lại cũng không ổn, không bằng nàng dùng cách viết ra để biện hộ cho Cố Tranh.
Nàng lập tức đến thư phòng cầm bút giấy ra, viết lên trên giấy mấy chữ: Mất trinh, không nhất định là do đàn ông làm.
Nàng giơ tờ giấy cho mọi người xem.
Trưởng thôn mở to mắt, một tiểu cô nương như Linh Chi, lại biết cả cái này?
Có mấy người đàn ông biết chữ, nhìn thấy xong tất cả đều nhịn cười.
Tiểu cô nương biết y thuật, quả nhiên không giống người bình thường, cũng hiểu biết rất nhiều.
Mấy người phụ nữ lại ra vẻ nghi ngờ nói với Nhạc Linh Chi: “Không cần đàn ông thì phá thế nào?
Nhạc Linh Chi lại viết mấy chữ lên trên giấy: Dùng thứ gì đó tương tự để thay thế.
Mấy người đàn ông không nhịn được nữa, bật cười thành tiếng.
Mấy người phụ nữ cũng cười nghiêng ngả.
Cố Tranh nhìn thấy mấy chữ Nhạc Linh Chi viết, mặt không tự giác mà đỏ lên.
Suy nghĩ của nàng với hắn đều giống nhau, hắn đang nghĩ xem nên nói thế nào, thì nàng đã viết thẳng ra rồi.
Thần kỳ nhất chính là, khi viết những lời này, nàng lại rất bình tĩnh, không thấy chút xấu hổ nào.
Lâm thẩm cố ý nói lớn: “Vẫn là nha đầu Linh Chi hiểu biết rộng, không hổ là người học y! Nàng viết ra như vậy ta cũng đã hiểu, cái gì gần giống như thế, cà, dưa chuộ, còn cả mướp đắng, thậm chí còn có thể dùng chày cán bột…”
“Ha ha ha ha!
“Lâm thẩm à…! Ngươi thấy của ai giống chày cán bột rồi sao?”
“Cái miệng thối của ngươi! Ta có nói nhìn thấy của ai giống thế sao, ta chỉ lấy ví dụ thôi!”
“Ví dụ này cũng hơi quá rồi, ha ha ha ha! Làm ta buồn cười chết đi được!”
Mấy người phụ nữ khác cười nghiêng ngả, hoàn toàn quên mất, “người bị hại” Vương Tiểu Phượng vẫn đang khóc lóc trong phòng.
Sắc mặt Lâm thị thay đổi, vừa nóng vừa giận.
“Đám chết tiệt này! Con gái của ta bị Cố Tranh làm nhục, các ngươi còn xỉ nhục nó như vậy! Bình thường đều nói phải có chứng cứ, bây giờ các ngươi vào phòng tìm kiếm đi, xem có thể tìm được mấy thứ các ngươi nói không!”
Nhạc Linh Chi lại viết mấy chữ lên giấy: Thứ đó ở ngay trên người Lưu thị.
Mọi người vừa thấy vậy, không nhịn được, phì cười đến đau bụng.
Nếu quả thật như vậy, vậy thì quá nực cười rồi.
Lâm thị không biết Nhạc Linh Chi viết cái gì, còn ra vẻ thúc giục: “Các ngươi cứ việc vào phòng lục soát! Ta sẽ không ngăn cản!”
Lâm thẩm châm chọc: “Lục soát cái gì? Vừa rồi lúc ngươi mặc quần áo cho con gái ngươi, sợ là đã mang thứ kia đi rồi!”
Lâm thị nghe xong, liền bước chân ra ngoài, vừa đi vừa mắng.
“Đám đáng chết nhà các người! Cậy con trai ta không đến đây sao! Các ngươi chờ đó, ta đi gọi bọn họ đến!”
Nhạc Linh Chi nóng nảy, hô lớn: “Ngăn… Bắt… Bà ta… Lại!”
Nếu để bà ta ra cửa vứt vật chứng đi, thì không tốt rồi.
Lâm thẩm kinh ngạc hỏi Nhạc Linh Chi: “Linh Chi, ngươi… Ngươi có thể nói sao?”
Thấy Nhạc Linh Chi sốt ruột, liền tiến lên một bước, bắt lấy áo sau của Lâm thị, kéo bà ta lại, sức của Lâm thị không bằng Lâm thẩm, không làm gì được Lâm thẩm, đành phải ngồi dưới đất khóc lóc om sòm.
Quả nhiên Lâm thẩm lấy ra một đoạn chày cán bột đã bị cưa đứt, dài tầm nửa xích, chỗ đầu chày cán bột bóng lóng vẫn còn ít máu.
Tất cả mọi người đều chen vào nhìn.
“A? Thật sự là chày cán bột?”
“Nàng ta dùng cái này để phá thân?”
“Phi! Đúng là xui xẻo!” Lâm thẩm phỉ nhổ một cái, chửi một câu, đưa chứng cứ phạm tội cho mấy người phụ nữ.
Mấy người phụ nữ lại chuyển cho mấy người đàn ông nhìn.
Sự thật ở ngay trước mắt, mọi người lại không cười nổi.
Thật không ngờ rằng, hai mẹ con Vương Tiểu Phượng lại ghê tởm như vậy, để được gả cho Cố Tranh, đến chuyện xấu xa như vậy cũng làm được.