Một ngàn cân?
Nhạc Linh Chi mỉm cười.
(Tiếc là hàng dự trữ không nhiều, lão tướng quân muốn đưa ra chiến trường sao?)
Cố Tranh phiên dịch lời nàng cho mọi người.
Âu Dương tướng quân cười phá lên: "Tiểu cô nương thật thông minh! Ha ha ha, hàng dự trữ không nhiều cũng đừng lo, ngươi cứ yên tâm mà làm, ta sẽ không lấy không thuốc bột của ngươi đâu."
Nhạc Linh Chi nhắc nhở ông.
(Hai ngày quá ngắn, không đủ thời gian.)
Âu Dương tướng quân nghe Cố Tranh thuật lại, đột nhiên nảy ra ý tưởng.
"Cố Tranh, ngươi có muốn đưa cả nhà lên kinh thành không?"
"Các ngươi có thể ở trong phủ tướng quân, cũng có thể ở bên ngoài, phòng ở đã có sẵn, ta có thể cầu thánh thượng phái ngự y đến giúp thê tử ngươi một tay, trước tiên cứ chữa khỏi cổ họng cho nàng đã, cũng thuận tiện để nàng chế thuốc bột cho ta bất cứ lúc nào."
Đi kinh thành?
Cố Tranh hắn không hề muốn lên kinh thành.
Nếu bây giờ hắn đến kinh thành, những người kiếp trước hại hắn nhất định sẽ lập tức ra tay, hiện tại hắn không có một chút thế lực nào, còn chưa có năng lực đối đầu trực diện với chúng.
Nhưng còn cổ họng của Linh Chi, nếu có thể để thái y chữa trị, khả năng bình phục sẽ rất lớn.
Cố Tranh nhìn Nhạc Linh Chi, hỏi: "Nàng có muốn đến kinh thành chữa cổ họng không?"
Nhạc Linh Chi lắc lắc đầu.
(Ta không đi, cũng không cần mời ngự y, cổ họng ta hình như đang dần hồi phục, thực ra ta đã có thể phát ra vài âm thanh rồi.)
Vẻ mặt Cố Tranh nghi ngờ nhìn nàng.
Nhạc Linh Chi thấy vậy, có gắng nói ra hai chữ thật rõ ràng: "Cố.....Tranh......"
Giọng nói tuy nhỏ nhưng rất rõ ràng.
Không ngờ tiểu thê tử có thể nói tên hắn rõ ràng như thế, Cố Tranh kích động: "Nàng....Nàng khi nào thì có thể nói được?"
Nhạc Linh Chi lại cố nói: "Tối....qua...."
Cố Oánh vui mừng ôm cổ Nhạc Linh Chi: "A! Tuyệt quá! Linh Chi tỷ có thể nói chuyện rồi!"
Những người khác cũng kích động không kém.
Nhìn thấy cảnh này, Âu Dương tướng quân cũng không đề cập đến chuyện lên kinh thành nữa, nhưng đối với Nhạc Linh Chi, ông lại càng muốn tìm hiểu nàng nhiều hơn.
Sau khi đoàn người Âu Dương tướng quân rời đi, mọi người trong thôn đều biết chuyện lão tướng quân muốn dẫn cả nhà Cố Tranh lên kinh đô.
Ai nấy đều bàn tán xôn xao, nói rằng lần này Cố gia đổi vận rồi.
Vương Tiểu Phượng nghe xong, tâm phiền ý loạn.
Nếu toàn bộ Cố gia chuyển đến kinh thành, nàng ta và Cố Tranh đời này xem như hoàn toàn vô duyên rồi.
Làm sao bây giờ?
Tối hôm đó, rất nhiều thôn dân đến nhà Cố Tranh, bọn họ đầu tiên là muốn đến hỏi cho rõ ràng, xem Cố gia có thật sự muốn chuyển đến kinh đô hay không, thứ hai là muốn đến tặng quà cho Cố Minh, bởi vì hắn đã chắc chắn sẽ lên kinh thành.
Đặc biệt, nhà A Hùng là mang đến nhiều đồ nhất, liền một lúc hai đôi giày, đó là do mẫu thân A Hùng làm cho hắn, chân hắn cùng kích cỡ với Cố Minh.
Bọn họ cảm kích Cố Minh ra mặt vì A Hùng, lại càng áy náy Cố Minh vì A Hùng mà suýt nữa mất mạng.
Cố Tranh thấy vậy thì dõng dạc tuyên bố với giọng chắc chắn: "Cố gia chắc chắn sẽ không đi kinh thành, chỉ có Nhị đệ ta theo Âu Dương tướng quân đến quân doanh thôi."
Hôm nay, Vương Tiểu Phượng cũng xấu hổ vác mặt dày đến tìm Cố Oánh, nghe vậy nàng ta thở dài nhẹ nhõm, chỉ cần Cố Tranh không đi kinh thành, nàng liền có hi vọng gả cho hắn.
Nàng ta đến tìm Cố Oánh, đầu tiên là muốn chân thành xin lỗi, sau đó liền quấn quýt lấy Cố Oánh muốn học cách bện dây, Cố Oánh nhớ lại lúc trước Vương Tiểu Phượng đối xử tốt với mình thì liền đống ý.
Hai người xem như lại làm hòa.
Cố Minh nghĩ hai ngày nữa phải rời khỏi nhà, nên tranh thủ thời gian làm thêm việc gì đó cho mọi người.
Việc đi đào dược liệu đã không cần hắn phải làm nữa, mấy tiểu nam hài trong thôn mỗi ngày cũng có thể đào được rất nhiều, thậm chí còn có không ít người lớn cũng tham gia, dù sao Nhạc Linh Chi đã nói nàng sẽ thu mua rất nhiều.
Nghĩ một lát, Cố Minh quyết định đi đốn củi, một ngày chạy đi chạy lại được mấy chuyến.
Sáng nay đi hai lượt, vừa ăn trưa xong đã chạy ngay lên núi, có cản cũng cản không được.
Cố Vũ và mấy cậu bé lên núi kiếm cây thuốc.
Cố Tranh dạy Nhạc Linh Chi viết chữ ở trong thư phòng.
Cố Oánh ở trong phòng tam ca, vừa nói chuyện với tam ca, vừa tết dây lạc.
Vương Tiểu Phượng tới tìm Cố Oánh, nói có cô bé họ hàng với nàng ta đến đây, cũng muốn học tết dây lạc, nhưng cô bé ấy da mặt mỏng, ngại đến nhà người ta, cho nên nàng ta tới mời Cố Oánh đến nhà nàng ta.
Cố Oánh nhận lời nàng ta rất sảng khoái, nói với đại ca một tiếng, rồi đến nhà Vương Tiểu Phượng.
Một lúc sau, Vương Tiểu Phương lại đến gọi Nhạc Linh Chi, nói bọn họ nhìn thấy cách tết dây lạc mới, mấy người bọn họ nhìn không hiểu gì, Cố Oánh nói chắc chắn đại tẩu của cô bé sẽ biết.
Nhạc Linh Chi luyện chữ nhiều cũng thấy chán, nghĩ rằng ra ngoài đi dạo một chút cũng được, liền đi cùng Vương Tiểu Phượng đến nhà nàng ta.
Nàng cũng không sợ Vương Tiểu Phượng tính kế nàng, nếu nàng ta dám tính kế nàng, nhất định nàng sẽ trả lại gấp đôi.
Đến nhà của Vương Tiểu Phượng, Nhạc Linh Chi nhìn thấy Cố Oánh với một cô bé nữa đang chụm đầu vào nhau, hai người đang nghiên cứu cách tết dây lạc phức tạp kia, rốt cuộc là tết như thế nào.
Thấy Nhạc Linh Chi, Cố Oánh rất vui, lập tức đưa sợi dây cho Nhạc Linh Chi xem, vẻ mặt đầy chờ mong: “Linh Chi tỷ, nhất định tỷ có thể biết được sợi dây này tết như thế nào, đúng không?”
Nhạc Linh Chi cầm lấy nhìn kỹ càng, nhìn ra được một chút, liền bắt đầu chỉ bọn họ tết như thế nào.
Lâm thị, nương của Vương Tiểu Phượng cũng tới xem thử, hỏi cái này cái kia, hỏi liên tục, sau đó bảo Vương Tiểu Phượng đi xem đã nấu xong chè chưa, nói lát nữa mời bọn họ uống.
Nhưng Vương Tiểu Phượng đi một lúc lâu cũng không thấy quay lại.
Lâm thị nói, để bà ta đi xem thử, quay người lại cũng không thấy bóng người đâu.
Nhạc Linh Chi cảm thấy kì quái, hai mẹ con này sao cứ là lạ?
Đúng lúc nàng cũng chỉ xong xuôi, liền chào tạm biệt cô bé kia, rồi kéo Cố Oánh về nhà, chè của nhà Vương Tiểu Phượng, nàng cũng không hiếm lạ gì, bây giờ hai mẹ con nàng ta đều biến mất, không biết là có âm mưu gì không.
Nhạc Linh Chi và Cố Oánh vừa ra đến nhà Vương Tiểu Phượng, liền nghe thấy tiếng Lâm thị gào khóc từ trong nhà nàng truyền ra.
“Tạo nghiệp rồi! Sao có thể như vậy được! Con gái! Bây giờ phải làm sao đây!”
Quả nhiên, hai mẹ con này có âm mưu gì rồi!
Nhạc Linh Chi kéo Cố Oánh nhanh chóng chạy về nhà.
Lúc này, đã có mấy người phụ nữ chạy đến, tiếng gào khóc của Lâm thị thật sự quá khủng bố, chỉ mong sao cả thôn đều nghe thấy được.
Nhạc Linh Chi và Cố Oánh chạy vào trong phòng, nhìn thấy Lâm thị đang đấm ngực gào khóc ở cửa.
“Cố Tranh tên khốn nạn này! Con gái Tiểu Phượng của ta có lòng tốt mang chè qua cho ngươi uống. ngươi lại nổi lòng tham làm nhục nó…”
Vẻ mặt Cố Tranh lạnh lùng: “Câm miệng cho ta!”
Có mấy người phụ nữ vào trong nhà vội hỏi làm sao vậy.
Trong phòng truyền đến tiếng khóc nức nở của Vương Tiểu Phượng: “Mọi người đừng vào đây… Đây là chuyện riêng của chúng ta, ta không muốn để mọi người nhìn thấy ta như vậy…”
Lâm thị liền nói dối để dắt mũi.
“Con gái Tiểu Phượng của ta mời Cố Oánh với Nhạc Linh Chi tới dạy nhà ta tết dây lạc, ta nấu chè mời các nàng uống, Tiểu Phượng mang cho Cố Tranh một chén, nhưng mãi không thấy về nhà, ta liền tới xem xem thế nào, nào biết được chỉ có một lúc, mà Cố Tranh đã làm nhục Tiểu Phượng rồi!”
Trong phòng Vương Tiểu Phượng khóc lên: “A nương người đừng chửi Cố Tranh ca ca nữa! Tuy việc này là Cố Tranh ca ca chủ động, nhưng ta cũng không phản đối, ta luôn thích Cố Tranh ca ca, vừa rồi huynh ấy cũng đã nói, huynh ấy sẽ lấy ta rồi…”
Cố Tranh đã giận đến mức muốn giết người, nhưng bây giờ hắn lại không thể ném Vương Tiểu Phượng ra bên ngoài được.
Bởi vì Vương Tiểu Phượng không biết xấu hổ đã cởi sạch đồ ra rồi!