Thịt heo rừng bán được tổng cộng năm mươi sáu lượng bạc, mỗi người được chia bảy lượng bạc, còn một ít thịt heo rừng, ai nấy đều tươi cười rạng rỡ.
Việc này làm chấn động cả trấn Song Thạch, Nhạc Linh Chi cũng vì việc này mà nổi tiếng hơn.
Người đến tìm nàng mua đường hoàn càng nhiều hơn.
Thái độ của dân làng cùng thôn đối với gia đình Cố Tranh cũng thay đổi rất nhiều, không chỉ ra sức tuyên truyền công hiệu thần kỳ của đường hoàn ở bên ngoài, mà khi thấy rau trong vườn rau nhà Cố Tranh không có, còn thuận tay đưa cho bọn họ một bó.
Mấy cậu bé trong thôn kết bè kết đội đến tìm Cố Vũ chơi, Cố Vũ tỏ vẻ rất ngầu, cậu không có thời gian để chơi, cậu muốn nhận biết dược liệu, còn muốn đào dược liệu.
Mấy cậu bé rất hâm mộ, lần lượt hỏi cậu: “Không phải nhà ngươi cần rất nhiều dược liệu sao? Hay là bọn ta giúp nhà ngươi đào, giá cả tính rẻ hơn một chút cũng không sao.”
Nhạc Linh Chi mỉm cười gật đầu.
“Muốn đào dược liệu, có thể đến thỉnh giáo Cố Vũ làm thế nào để phân biệt dược liệu, bọn ta sẽ thu mua số lượng lớn, giá cả chắc chắn công bằng.)
Cho dù không thể hợp tác với Hoà Xuân Đường, nàng tin cũng sẽ có thể hợp tác với hiệu thuốc khác, dược liệu cuối cùng vẫn dùng được.
Mấy cậu bé nghe thấy vậy liền phấn khích nhảy lên, bọn họ cũng có thể kiếm được tiền tiêu vặt!
Nhạc Linh Chi bảo Cố Linh phụ trách thu dược liệu, trong lúc chân của cậu vẫn chưa khỏi hẳn, có một việc để làm cũng không đến mức quá nhàm chán.
Ở phương diện gọi dược liệu tính giá tiền, thiên phú lão tam Cố Linh thể hiện ra khiến cho Nhạc Linh Chi nhìn với cặp mắt khác xưa.
Một đống dược liệu, cậu nhìn một chút là có thể đánh giá được trọng lượng, bất luận dược liệu nặng bao nhiêu, cậu cũng có thể lập báo giá ngay lập tức, trong đầu cậu như có một bộ máy tính.
Thiên tài như vậy, không làm ăn thì quá lãng phí rồi.
Nhạc Linh Chi thầm mừng, sau này việc làm ăn nàng bất luận là làm được bao nhiêu, có Cố Linh ở đây, nàng hoàn toàn yên tâm.
Các tiểu cô nương trong thôn cũng bắt đầu đến tìm Cố Oánh chơi.
Cố Oánh hào phóng đem phương pháp thắt dây mới nói với bọn họ, hơn nữa còn cầm tay chỉ dạy cho bọn họ, các tiểu cô nương rất cảm kích, lần lượt chia sẻ sở trường của mình.
Vương Tiểu Phượng thấy Cố Oánh quả nhiên không đến tìm nàng ta nữa, trong lòng cảm thấy rất mất mát rất khó chịu.
Có thể nói, Cố Oánh là cầu nối giữa nàng ta và Cố Tranh, giận dỗi với Cố Oánh, trực tiếp cắt đứt cơ hội nàng ta đến nhà Cố Tranh để gặp Cố Tranh.
Vốn định dùng phương pháp thắt dây mới để dụ dỗ Cố Oánh cúi đầu trước nàng ta, không ngờ Cố Oánh lại có cách thắt dây mới lạ hơn, nghe nói là do Nhạc Linh Chi dạy cô bé, thấy Cố Oánh cầm tay chỉ dạy các tiểu cô nương, Vương Tiểu Phượng rất tức giận.
Điều khiến nàng ta tức giận hơn là, kỹ năng của Cố Linh Chi càng lúc càng nhiều, danh tiếng cũng càng ngày càng vang dội.
Vốn mong nàng thật sự sẽ khiến cho nhà Cố Tranh gặp xui xẻo, Cố Tranh sẽ ghét bỏ nàng, không ngờ lại hoàn toàn ngược lại, từ sau khi nàng đến, nhà Cố Tranh gặp may liên tục.
Thấy dáng vẻ của Cố Tranh, chỉ có sủng nịnh, nào có ghét bỏ?
Vương Tiểu Phượng càng cảm thấy khó chịu trong lòng.
Làm sao như vậy được, Cố Tranh là người mà nàng ta thích nhiều năm như vậy, nàng ta tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha!
*
Cố Tranh và Cố Minh cứu Âu Dương tướng quân vào buổi sáng ngày thứ mười, Âu Dương tướng quân và tuỳ tùng của ông ngồi xe ngựa đến trước cửa nhà Cố Tranh, mang một bao tải xuống xe ngựa, bê vào trong sân nhà Cố Tranh.
Trong bao tải chính là người đàn ông vùng khác đã thả rắn cắn Cố Minh.
Âu Dương tướng quân cười sảng khoái: “Người đã giúp các ngươi tìm được rồi, muốn giết hay muốn xử giảo thì tuỳ hứng các ngươi.”
Cố Minh nhìn thấy kẻ thù, trong cơn giận dữ, dùng chân hung hăng đá người đàn ông vùng khác: “Tại sao lại thả rắn cắn ta, tốt nhất ngươi nên thành thực khai báo, tránh phải chịu nỗi đau về thể xác!”
Thực ra người đàn ông vùng khác kia đã từng chịu hình phạt, nên đã khai nhận toàn bộ.
Đối mặt với khổ chủ, hắn lại không thể không khai nhận một lần nữa.
“Tiểu nhân là thành viên của Thiên Thuỷ Các, tháng trước nhận việc làm ăn trong sòng bạc Thiên Hạ Khách, bọn họ muốn mạng của ngươi, bởi vì ngươi từng ở bên ngoài sòng bạc Thiên Hạ Khách, giáo huấn một người làm thuê của bọn họ, người làm thuê này vừa vặn lại là thân thích của ông chủ…”
“Hả?”
Cố Minh ngây người, lời người đàn ông vùng khác này nói quả thực có thật.
Sòng bạc Thiên Hạ Khách ở huyện Thanh Bình, cậu quả thực từng dạy dỗ một tên lưu manh ở trước cửa sòng bạc.
Tháng trước, Cố Minh và A Hùng đến huyện tìm một thúc thúc của A Hùng, bọn họ cũng muốn tìm việc làm ở huyện.
Ở cửa sòng bạc Thiên Hạ Khách, A Hùng không cẩn thận va phải một tên lưu manh, tên lưu manh đó chẳng qua chỉ bị đúng trúng nghiêng người một cái, nhưng hắn ta lại tóm lấy A Hùng, bắt phải bồi thường cho hắn ta mười lượng bạc.
Cố Minh tức giận ra tay giáo huấn tên lưu manh kia, ba quyền hai cước liền đánh cho tên lưu manh kia ngã xuống đất, tên lưu manh kia biết mình gặp phải cao nhân nên mới không dám yêu cầu bồi thường nữa.
Chỉ là một chuyện nhỏ như vậy, bọn họ lại thuê người giết người?”
Không đúng, đây chắc không phải là sự thật!
Nếu không phải còn có hai tên hắc y sát thủ nữa, cậu suýt nữa là tin rồi!
Cố Minh nhìn về phía đại ca, thần sắc trên mặt Cố Tranh rất tức giận, liền đá người đàn ông vùng khác kia hai cước, trong lòng hắn biết đây chắc chắn không phải là sự thật, nhưng người này cũng thật đáng giận.
Cố Tranh phát tiện xong, nhìn về phía lão tướng quân: “Người này vẫn nên giao cho quan phủ xử lý đi.”
Hắn không có ý định thẩm vấn người đàn ông này một mình, cho dù có thẩm vấn thêm một lần nữa, cũng có thể vẫn là kết quả tương tự, bởi vì hiển nhiên người ngày cũng không biết chân tướng.
Âu Dương tướng quân lại cười: “Cũng được!”
Ông tiếp tục nói với Cố Tranh: “Sòng bạc Thiên Hạ Khách đã bị phong toả, ông chủ và tất cả những người có liên quan đến án đều đã bị bắt về quy án, ngoài ra, Thiên Thuỷ Các có mấy trăm người cũng đã diệt sạch triệt để.”
Đây là nói với Cố Tranh, bọn họ đã không còn phải liệu trước phòng xa.
Cố Tranh thành tâm cảm tạ: “Cảm ơn Âu Dương tướng quân!”
Lão tướng quân rất mạnh bạo, Thiên Thuỷ Các có mấy trăm người, mới có mấy ngày, nói diệt sạch liền diệt sạch, còn có sòng bài Thiên Hạ Khách, cũng đã bị phong toả.
Đây là muốn nói cho người trong thiên hạ biết, một nhà bọn họ có phủ tướng quân che chở.
Đây chính là hiệu quả Cố Tranh muốn.
Ông chủ sòng bạc Thiên Hạ Khách vốn không phải là người tốt, làm dê thế tội, Cố Tranh không có chút gánh nặng tâm lý nào.
Có rất nhiều dân làng đến xem náo nhiệt.
Lúc này bọn họ mới biết chân tướng Cố Minh bị rắn cắn, bàn tán xôn xao ông chủ của sòng bạc Thiên Hạ Khách cũng quá tàn nhẫn.
Sau khi A Hùng biết chuyện này, vô cùng áy náy, hoá ra Cố Minh suýt nữa thì mất mạng, dĩ nhiên là vì hắn liên luỵ.
Hắn thầm thề, sau này đi đường tuyệt đối sẽ không hấp tấp đụng phải người khác nữa.
Bảo thủ hạ ném người đàn ông vùng khác vào trong xe ngựa, sau đó Âu Dương tướng quân lại hỏi Cố Minh: “Ngươi có muốn đến quân doanh rèn luyện không?”
Cố Minh vui mừng gật đầu: “Muốn!”
Âu Dương tướng quân nghiêm nghị nói: “Ngươi phải suy nghĩ cho kỹ, vào quân danh, bất cứ lúc nào cũng có thể lao ra chiến trường, bất cứ lúc nào cũng có thể nguy hiểm đến tính mạng!”
Cố Minh trả lời với vẻ kiên định: “Ta đã suy nghĩ rất kỹ rồi!”
Âu Dương lão tướng quân rất hài lòng với biểu hiện của Cố Minh.
“Vậy cứ quyết định như vậy đi, hai này sau xuất phát cùng bọn ta.”
“Vâng!” Cố Minh ưỡn ngực, đứng thẳng người.
Vẫn chưa vào quân doanh, đã có khí thế của quân gia, Âu Dương lão tướng quân bật cười haha, tiểu binh vô cùng dũng mãnh này, ông phải gọt giũa thật tốt.
Lúc ăn cơm, Nhạc Linh Chi vẫn luôn bận rộn ở hiệu thuốc đi ra rửa tay.
Âu Dương tướng quân nhìn thấy nàng, đột nhiên sững sờ, nhưng thần sắc nhanh chóng khôi phục lại như bình thường, hỏi Cố Tranh: “Đây là tiểu tức phụ của ngươi sao?”
Cố Tranh gật đầu: “Đúng vậy, nàng tên là Nhạc Linh Chi, sắp mười tuổi rồi.”
Âu Dương tướng quân lại mỉm cười đánh giá Nhạc Linh Chi: “Tiểu cô nương, bột ớt là do ngươi làm sao?”
Nhạc Linh Chi lễ phép mỉm cười, sau đó gật đầu.
“Hiện tại ngươi có bao nhiêu hàng tồn kho, có thể làm cho ta một ngàn cân hay không?”