Cố Tranh thấy lời Nhạc Linh Chi nói rất có lý, liền dặn Cố Minh: “Đệ gọi thúc bá huynh đệ nhà A Hùng là được, nhiều người biết lại không tốt.”
“Còn nữa, đừng nói với bọn họ trong cám heo có bỏ thuốc mê, chỉ cần nói với họ, trong đó đã cho thêm thuốc làm heo rừng say như chết là được.”
Hắn vừa mới nhớ ra, thuốc mê bị quan phủ cấm người dân tự làm.
Nhỡ việc này truyền ra ngoài, Linh Chi lại gặp phiền toái.
Cố Minh vỗ đầu một cái: “Đại ca thật giỏi, suýt thì ta quên mất cái này!”
Cậu chạy qua nhà A Hùng, nói cách Nhạc Linh Chi chỉ cho mọi người nghe.
Huynh đệ thúc bá nhà A Hùng không tin cách này có thể làm được, nhưng A Hùng rất hào hứng: “Mặc kệ cách này có dùng được không, chúng ta cũng phải thử một lần!
Cha của A Hùng cũng ủng hộ: “Cách này không nguy hiểm, nhưng nhất định phải thử một lần, các ngươi không muốn tham gia, có thể không tham gia, nhưng đừng để lộ chuyện này ra bên ngoài, nhiều người sẽ tạo tiếng động lớn, đừng làm heo rừng bị dọa chạy mất.”
Nghe cha A Hùng nói như vậy, mấy người còn lại lập tức đổi ý định.
Thật ra thử một lần cũng không ảnh hưởng gì, chỉ tốn mất một thùng cám heo với ít bã rượu thôi.
Lúc này bọn họ liền giao ước, việc này không được nói cho bất cứ ai biết, đến cả nương tử nhà mình cũng phải giữ bí mật, hơn nữa mỗi nhà phải bỏ ra một ít gạo, để nấu một nồi cám heo rau xanh thơm ngào ngạt.
Buổi chiều, đã nấu xong một bát tô cám heo, nhân lúc trời còn chưa tối, A Hùng dùng hai thùng to xách đến trước nhà ma.
Buổi tối, tất cả mọi người tập trung ở nhà A Hùng.
Cố Tranh và Cố Minh mang thuốc bột tới.
Tất cả mọi người đều rất bất ngờ, vì Cố Tranh đã khẳng định chắc chắn hắn sẽ không tham gia.
Đúng là Cố Tranh không định tham gia, hắn lo cho an toàn của mấy người em dâu.
Nhưng Nhạc Linh Chi nói, an toàn của bọn họ ở trên người nàng, phòng bên cạnh còn có người của quan phủ, không có gì phải lo lắng cả.
Sau khi heo rừng hôn mê xong, cần có người khiêng về, hơn nữa, Cố Tranh đi, khả năng an toàn của mọi người cũng cao hơn.
Lúc này Cố Tranh mới quyết định đi cùng bọn họ.
Dưới ánh trăng mờ nhạt, sáu bảy người mang theo hai máng thức ăn, với dây thừng trói heo, tách thành hai nhóm đi đến nhà ma.
Bọn họ trộn lẫn thuốc bột vào trong cám heo xong, lại đổ vào trong máng heo, rồi trốn vào nơi đã mai phục sẵn.
Mùi bã rượu theo cơn gió bay xa mười dặm, rất nhanh đã bay tới chỗ heo rừng.
Tất cả mọi người không dám động đậy, vừa hào hứng vừa khẩn trương chờ heo rừng mắc câu.
Heo rừng ngửi ngửi một lúc, cuối cùng đã phát hiện ra mùi đồ ăn với mùi rượu mà đi tới.
Heo đúng là loài ngu ngốc nhất thế giới, chúng không hề do dự bắt đầu cúi vào ăn.
Một lúc sau, lượng cám heo bên trong máng đã bị chúng ăn sạch không còn gì.
Heo con hôn mê trước, hai con heo rừng to lớn hơi lung lay đi được mời bước, cuối cùng ngã ra đất.
A Hùng vui sướng hoan hô: “Ha ha ha, thành công rồi!”
Hắn nói xong liền muốn tiến lên, lại bị Cố Tranh giữ chặt lại: “Ta lên trước xem thử, nếu không có vấn đề gì mọi người hẳn lên.”
Hắn chưa bao giờ quên kiếp trước A Hùng đã chết như thế nào, vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn.
A Hùng hơi ngại ngùng lui ra phía sau.
Cố Tranh và Cố Minh nhanh chóng đi tới chỗ heo rừng, sau khi kiểm tra xong xuôi mới ngoắc tay bảo bọn họ qua đây.
Đám bọn họ đốt đuốc lên, hào hứng trói con heo rừng lại, heo con cũng bị trói lại.
Hai con heo rừng quá nặng, để an toàn, bọn họ cắt đứt bốn chân của chúng nó trước.
Vì sao không giết chúng trước sao?
Trong lòng mọi người đều sợ heo rừng chết vì thuốc độc, không ai dám ăn thịt heo rừng.
Nếu heo rừng tỉnh lại rồi giết, thì không cần giải thích bất cứ cái gì nữa.
Cha A Hùng là một người phúc hậu trung thực, ông chủ động đề xuất với Cố Tranh: “Cách này là các ngươi nghĩ ra, thuốc cũng là các ngươi bỏ, lúc nguy hiểm nhất, cũng là các ngươi đi trước, chúng ta chỉ bỏ thêm chút sức, thịt heo rừng này chia làm mười phần. Các ngươi bảy, chúng ta ba, thế nào?”
Không cần tốn sức đã giết được hai con heo rừng này, là một chuyện may mắn rồi, ít hơn một chút thịt heo cũng không sao cả.
Đôi mắt Cố Tranh nhìn về phía cha của A Hùng, nói: “Theo như quy tắc trong thôn, thịt heo rừng chia đều cho mọi người!”
Tất cả mọi người ngây ngẩn cả người, không nghĩ tới Cố Tranh lại hào phóng như vậy.
Cố Minh cười ha ha: “Cứ quyết định như vậy đi, bảy người, bảy phần, mọi người đừng cho là đại ca ta khó ở chung, thật ra huynh ấy chỉ ít nói thôi, lúc làm việc rất công bằng.”
Xác định thịt heo rừng chia đều, tất cả mọi người rất kích động, cha của A Hùng càng kích động hơn: “Phải là tám phần mới đúng, nương tử của Cố Tranh cũng phải có một phần.”
“Đúng, tám phần.”
Tất cả mọi người phụ họa theo, Cố Tranh cũng không phải đối, chắc chắn Linh Chi phải có một phần.
Bọn họ chia là ba nhóm, cùng nhau khiêng heo rừng về thôn.
Bởi vì cánh tay Cố Minh bị thương, nên nhiệm vụ của cậu là nhóm lửa.
Cả hai con heo rừng được mang đến cửa nhà A Hùng.
Một lát sau, thuốc mê hết hiệu lực hai con heo cũng tỉnh lại, phát hiện đã bị giam lại, còn phát hiện bốn chân bị cắt mất, đau đến mức kêu gào thảm thiết không ngừng.
Heo rừng con tỉnh lại, phát hiện mất tự do, cũng kêu tiếng kháng nghị.
Cửa nhà A Hùng, giống như một lò mổ.
Người trong thôn đang ngủ say bị đánh thức, liền rời giường đi ra xem thử.
Nhìn thấy hai con heo rừng ở trên đất, tất cả đều mở to hai mắt nhìn tới, vội vàng hỏi sao lại thế này?
Cha của A Hùng nhìn thấy heo rừng chỉ bị say bã rượu, vui vẻ cười rất tươi, liền nói cho bọn họ nghe cách mà Nhạc Linh Chi chỉ.
Người trong thôn đều rất ghen tị.
Hai con heo rừng cộng lại, khoảng chừng hơn một nghìn cân.
Theo như giá thịt heo, cũng phải hơn ba mươi văn tiền, huống hồ đây còn là thịt heo rừng, giá phải hơn gấp đôi, có thể bán được rất nhiều tiền rồi!
Vài người dân lòng dạ hẹp hòi, trong lòng có hơi bất bình vì không được rủ tham gia buổi bắt heo rừng này.
Trời còn chưa sáng, thầy giết heo đã được gọi đến, nhà của A Hùng cũng đã nấu xong nước nóng cạo lông heo, nương tử của mấy người được chia thịt heo cũng bị gọi dậy để hỗ trợ.
Chỉ mới có tiết heo thôi, đã mấy cái bát tô mới đựng đủ rồi.
Hội đàn ông thì cùng nhau giúp thầy giết heo, chia nhau làm việc, người cạo lông, người làm nội tạng.
Lúc trời gần sáng, hai con heo đã bị giết sạch, thịt treo trên ván cửa chuẩn bị mang lên trên trấn bán.
Trong thôn đã có người lục tục tới mua thịt heo rừng.
Cố Minh tới nói với cha của A Hùng: “Đại tẩu của ta nói, heo rừng là tai họa của cả thôn, cả thôn cũng đều bị tổn thất, tẩu ấy không nhận phần của mình, mà chia phần đó cho mọi người trong thôn coi như là bồi thường.”
Cha của A Hùng nghe xong, lập tức quyết định: “Nương tử của Cố Tranh nói đúng, cùng là người trong thôn, mọi người có phúc cùng hưởng, các nhà trong thôn đều được hai cân thịt heo rừng, không cần trả tiền, nhưng tiền bán thịt heo, vẫn chia tám phần.”
Những người khác cũng không có ý kiến gì.
Dân làng hô lên, đều nói nương tử Cố Tranh thật tốt.
Những người từng phàn nàn Nhạc Linh Chi, thầm thề, sẽ không nói xấu sau lưng nàng nữa.
Những người thấy bất bình, trong nháy mắt đã thấy dễ chịu hơn.