Vương quản sự nhanh chóng giải thích: “Linh Chi cô nương, ngươi hiểu lầm, ta không có cố ý nói cho mẹ kế của ngươi, là bởi vì tiểu nhị trong tiệm lắm miệng nói ra ngoài.”
Nhạc Linh Chi đứng lên.
( Không phải là tốt nhất, ta đã nói rất rõ ràng, không bán phương thuốc, hợp tác thì có thể nói, nếu Vương quản sự là không làm chủ được, vậy trở về xin chỉ thị của chủ nhân các người đi. )
Câu này bằng với hạ lệnh trục khách.
Vương quản sự bất đắc dĩ rời khỏi nhà Cố Tranh.
Ông ta mới vừa đi, A Hùng liền lại đây tìm Cố Minh.
“Cố Minh, chuyện thung lũng Quỷ Khiếu bên kia có một đàn lợn rừng tới, ngươi biết không?”
Cố Minh gật gật đầu: “Ta biết.”
Thung lũng Quỷ Khiếu ở giữa hai ngọn núi, trên núi là nơi chôn người chết, từ chân núi đến giữa sườn núi tất cả đều là ruộng cạn của thôn dân thôn Cố gia, trồng đầy các loại cây nông nghiệp.
Hiện giờ là mùa hè, đậu nành có thời kì sinh trưởng tương đối ngắn đã được thu hoạch, nhưng mà, mấy cây thời kì sinh trưởng dài một chút như đậu phộng, ước chừng còn cần hơn nửa tháng mới có thể thành thục.
Cố tình ngay lúc này có một bầy lợn rừng tới, một đực một cái, ngoài ra còn thêm bảy tám con lợn con hơn hai mươi cân, chúng nó không ăn mầm đậu phộng, chuyên môn ủi đậu phộng trong đất ra để ăn, ủi đậu phộng còn chưa thành thục hỗn độn khắp nơi.
Các thôn dân cũng sắp bị chúng nó làm tức chết rồi, các nhà tự phát phái ra nam nhân, ban đêm đi xua đuổi, nhưng người mới vừa đi, chúng nó lại trở lại phá hư.
Cũng không thể mỗi đêm đều phái người canh đậu phộng mà.
Hơn nữa, con lợn đực kia phải bốn năm trăm cân, vừa cao vừa to, răng nanh thật dài lộ ra ngoài, nhìn thấy có người dám tới gần, nó sẽ hung tàn mà xông tới.
Có năm sáu nam nhân mang lên cung tiễn và dao nĩa, muốn săn giết chúng nó, kết quả bị heo đực xông tới làm cho sợ tới mức thiếu chút nữa tiểu ra.
Các thôn dân không có cách nào, chỉ phải chặt chút bụi gai nhọn che ở cạnh đất trồng đậu phộng.
Nào biết da lợn rừng đực rất dày, hai ba lần đã ủi bay bụi gai nhọn, sau đó một đoàn lợn rừng tiếp tục ủi tới ủi đi.
Đậu phộng trồng bị lợn rừng tàn sát bừa bãi vài buổi tối, các thôn dân tổn thất thảm trọng.
Thôn trưởng đã sớm thông báo đến nha môn của trấn, nha môn của trấn lại báo lên nha môn huyện, sau đó chờ đợi người nha môn huyện tới săn giết chúng nó.
Nhưng mà, bởi vì chuyện Âu Dương lão tướng quân bị tập kích, người nha môn huyện căn bản là không rảnh quan tâm đến chuyện nhỏ như lợn rừng phá thế này.
Nếu lại chờ thêm mấy ngày nữa, đậu phộng của các thôn dân liền mất trắng, có mấy thôn dân đã bắt đầu nhịn đau nhổ đậu phộng chưa thành thục về nhà.
Ý của A Hùng là, muốn mời huynh đệ Cố Minh cùng đi săn giết lợn rừng, có hai người võ công cao cường, phần thắng săn giết lợn rừng lớn hơn chút.
Cố Minh có chút động tâm, nhưng lại có chút lo lắng.
Nếu cậu và đại ca đến thung lũng Quỷ Khiếu, lỡ như kẻ xấu vừa vặn tới nhà cậu trả thù thì làm sao?
Thấy Cố Minh do dự, A Hùng có chút bất mãn: “Thật ra ta đã sớm muốn kêu ngươi và đại ca ngươi, nghĩ đến cánh tay ngươi bị thương không tiện, nhưng hiện tại vết thương của ngươi đã khỏi, chẳng lẽ chút việc này cũng không giúp sao?”
Lại không phải giúp không, sau khi săn giết lợn rừng, còn có thể có một khoản tiền lời khả quan.
Cố Tranh nghe được A Hùng nói, lập tức từ chối luôn: “Quá nguy hiểm! Sẽ chết người đó! Chúng ta sẽ không đi, các ngươi cũng ngàn vạn đừng đi, biện pháp tốt nhất là chờ người nha môn huyện lại đây.”
Hắn nhớ rõ kiếp trước, A Hùng và thúc bá huynh đệ của hắn cùng đi săn giết lợn rừng, kết quả vận khí A Hùng không tốt, bị lợn rừng đực dùng răng nanh đâm trúng trái tim mà chết.
Sau khi chết người, nha môn huyện phái ra hơn hai mươi người, đồng loạt vây công mới săn giết hết đàn lợn rừng gần như thành tinh này.
Nếu hắn và nhị đệ đồng ý hỗ trợ, nhất định A Hùng sẽ đi theo cùng, hắn không tìm được lý do khuyên bảo A Hùng đừng đi theo, bởi vì cùng đi mới có thể được chia thịt heo, đây là quy định bất thành văn.
Nếu A Hùng đi theo, đến lúc đó khó bảo đảm sẽ không bị lợn rừng đực dùng răng nanh đâm chết, đây là mệnh của hắn.
Cố Tranh đã từng cảm nhận sâu sắc, muốn nghịch thiên sửa mệnh có bao nhiêu khó.
Vào mấy ngày trước, hắn đã nhắc nhở A Hùng, ngàn vạn đừng đi săn giết lợn rừng, sẽ chết người.
Cố Tranh suy nghĩ vì A Hùng, sắc mặt A Hùng lại có chút khó coi.
A Hùng là được các thúc bá ủy thác tới mời huynh đệ Cố Tranh, lúc ấy hắn còn vỗ ngực nói không thành vấn đề, không nghĩ tới Cố Tranh sẽ từ chối, không chừa lối thoát.
Lòng Cố Minh cũng không dễ chịu, A Hùng là hảo bằng hữu hảo huynh đệ của cậu, cậu thật sự không muốn cự tuyệt hắn, huống hồ, việc khiến nhiệt huyết sôi trào như săn giết lợn rừng này, cậu cầu mà không được.
Nhưng cậu cũng biết sự băn khoăn của đại ca.
Cậu nghĩ lầm rằng đại ca lo lắng ban đêm có người tới hại đệ muội.
Người ta không chịu đi, A Hùng cũng không có khả năng quỳ cầu bọn họ, đối với Cố Minh, hắn vẫn bày ra một tia cười.
“Không có việc gì, không đi thì thôi, là ta suy xét không chu toàn, vết thương trên cánh tay ngươi cũng còn chưa khỏi hẳn, lỡ như lại chạm vào vết thương, liền phiền toái.”
Cố Minh nói: “Ngượng ngùng…”
Cố Tranh thì lại cảnh cáo A Hùng một lần: “Ngươi ngàn vạn đừng đi theo săn giết lợn rừng! Ngươi tuổi nhỏ, không chạy lại lợn rừng đực, lỡ như xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì không có thuốc hối hận đâu!”
Sắc mặt A Hùng vừa mới hòa hoãn lại khó coi.
Thật là, lời này nghe thật không thoải mái, còn chưa có đi mà đã trù hắn xảy ra chuyện ngoài ý muốn?
Hắn có chút nổi giận nói: “Huynh và Cố Minh không đi, chúng ta khẳng định không dám đi!”
Hắn nói xong liền đi ra ngoài.
Cố Tranh cũng không ngăn cản hắn, hắn đã hạ quyết tâm, nếu đêm nay A Hùng nhất định phải đi săn giết lợn rừng, hắn đành phải đánh ngất hắn thôi.
Người khác muốn đi thì kệ bọn họ đi, kiếp trước bọn họ không bị lợn rừng húc chết, một đời này hẳn là cũng sẽ không.
Nhạc Linh Chi bình tĩnh nhìn Cố Tranh.
( Chuyện săn giết lợn rừng, ta nghĩ ra một biện pháp tốt. )
“Biện pháp gì?”
( Trước đó rất nhiều hoa loa kèn mà chúng ta hái về, đã phơi khô mài thành phấn, là thành phần chủ yếu để làm thuốc mê, sử dụng riêng, cũng có thể có tác dụng mê choáng. )
( Chúng ta có thể nấu một thùng thức ăn cho lợn, thêm thuốc bột vào bên trong, trước tiên đặt ở chỗ trồng đậu phộng dụ dỗ chúng nó tới ăn, chờ sau khi toàn bộ chúng nó choáng váng ngất đi, là có thể giết chúng nó. )
Cố Tranh không tin tưởng lắm: “Như vậy có thật sự hiệu quả không?”
( Khẳng định hiệu quả, chúng ta thêm hèm rượu vào trong thức ăn cho lợn, có thể càng hấp dẫn lợn rừng lại. )
Nghe được thêm hèm rượu, mắt Cố Tranh sáng rực lên, biện pháp này có lẽ thật sự có thể hiệu quả.
Nhà A Hùng là ủ rượu bán, có sẵn hèm rượu.
Vui mừng nhất không ai hơn là Cố Minh: “Ta đây liền đi nói với A Hùng bọn họ, dù biện pháp này hiệu quả hay không, cũng phải thử một lần!”
Nếu không được, cũng chỉ là lãng phí một ít hèm rượu và thức ăn cho lợn.
Nếu hiệu quả, bọn họ liền vì dân trừ hại, còn sẽ có một khoản tiền lời.
Cố Tranh gật gật đầu: “Đi đi.”
Cố Minh chạy đến cửa lại chạy về, hỏi Nhạc Linh Chi: “Ta nên nói cho một mình A Hùng, hay là nói cho cả gia đình nhà hắn?”
Nếu chỉ nói cho A Hùng, săn giết lợn rừng cũng chỉ có A Hùng có phần, nếu nói cho thúc bá huynh đệ của hắn, người được phần thịt lợn sẽ nhiều hơn.
Thịt lợn rừng rất là đáng giá.
Nhạc Linh Chi chờ mong nhìn về phía Cố Tranh.
( Ý của huynh thì sao? )
Tiểu tử này vẫn luôn thanh lãnh, khinh thường có bất cứ giao thoa gì với quê nhà.
Có lẽ hắn cũng không biết, dù cho sau này hắn trúng cao Trạng Nguyên, quan to lộc hậu, mối quan hệ giữa người với người vĩnh viễn là bài học đầu tiên.
Cố Tranh lập tức hiểu được ý của Nhạc Linh Chi.
Nàng là muốn hắn nhân cơ hội này, kéo quan hệ lân cận.
Trước đó nàng đã đề cập với hắn, bà con xa không bằng láng giềng gần.
Nàng là thấy nhà hắn gần như không có giao thoa gì với người trong thôn, lúc này mới cố tình nhắc nhở hắn.