"Ta cũng cho là như vậy, nghe nói mấy người chặn giết Âu Dương lão tướng quân, toàn bộ đều là kẻ cùng hung cực ác, kẻ sai khiến bọn họ khẳng định không phải người lương thiện, huynh đệ Cố Tranh chọc bọn họ, khó đảm bảo sẽ không bị bọn họ trả thù.”
“Đến lúc đó, còn không biết sẽ là thảm dạng gì…”
Lâm thẩm nghe đến mấy cái này, nhịn không được mắng bọn họ: “Các ngươi những người này, sao mà miệng chó không phun được ngà voi? Một hai phải ngóng trông người ta xui xẻo hả?”
Có một người nam nhân nói: “Lời này của bà đúng là, ai lại có ý xấu kia, ngóng trông nhà người khác xui xẻo á? Chúng ta chẳng qua nghị luận một chút, bà là phụ nhân bà không hiểu, bà về nhà hỏi nam nhân nhà bà một chút xem, liền biết chúng ta nghị luận, cũng là chuyện vô cùng có khả năng xảy ra.”
Một nam nhân khác phụ họa: “Đúng vậy a, quan phủ không công khai còn đỡ, này vừa công khai càng thêm chọc giận những ác nhân đó.”
Thật ra trong lòng Lâm thẩm cũng lo lắng, nhưng bà ấy hừ một tiếng: “Không cần các ngươi lo chuyện bao đồng, huynh đệ Cố Tranh lại không phải bùn nhão! Muốn trả thù bọn họ, còn phải ước lượng mệnh của bản thân trước đã!”
Các thôn dân không phản bác Lâm thẩm nữa, cảm thấy bà ấy nói cũng có đạo lý.
Buổi tối, Lâm thẩm và nam nhân nhà bà ấy cố ý tới nhà Cố Tranh một chuyến, dặn dò bọn họ trong khoảng thời gian này cố gắng đừng ra ngoài, buổi tối cũng phải đóng kỹ cửa sổ.
Cố Thừa Hữu còn nhắc nhở riêng Cố Tranh: “Ta đoán rằng người quan phủ ố ý gióng trống khua chiêng ngợi khen, thật ra là muốn dụ dỗ kẻ bắt cóc trả thù các ngươi, sau đó đưa bọn họ một lưới bắt hết.”
“Cho nên trong khoảng thời gian này các ngươi phải vô cùng cẩn thận.”
Cố Tranh gật gật đầu: “Cảm ơn Thừa Hữu bá bá nhắc nhở, ta sẽ bảo vệ tốt đệ muội.”
Hắn biết dụng ý của quan phủ, có thể là muốn dụ dỗ “Kẻ bắt cóc” xuất hiện, nhưng hắn cũng biết, những “Kẻ bắt cóc” đó hẳn là không ngu ngốc như vậy.
Cho dù có ngu ngốc như vậy, hắn cũng không sợ.
Huynh đệ hắn không phải ăn chay, hắn còn phát hiện trước nhà sau nhà, có thêm rất nhiều người quan phủ phái tới mai phục.
Những người đó thoạt nhìn võ công không yếu, cũng có khả năng là người Âu Dương tướng quân phái tới bảo hộ bọn họ.
*
Vốn dĩ hẳn là những ngày mạch nước ngầm cuộn trào mãnh liệt, nhưng mà cố tình chuyện gì cũng không xảy ra.
Nhà Cố Tranh qua bốn năm ngày bình tĩnh.
Sau khi Cố Vũ Cố Oánh chữa khỏi bệnh giun đũa, Nhạc Linh Chi liền bắt đầu dùng nước linh tuyền để nấu cơm tẻ.
Cơm tẻ dùng nước linh tuyền để nấu đặc biệt thơm ngọt, có thể kích thích thèm ăn, còn có thể thay đổi thể chất, nhanh chóng chữa trị các loại bệnh vặt do thiếu hụt dinh dưỡng dẫn tới.
Nhạc Linh Chi và Cố Vũ Cố Oánh, còn có Cố Linh, vốn dĩ xanh xao vàng vọt, hiện tại gương mặt có huyết sắc, còn có thêm không ít thịt.
Các thôn dân đều âm thầm lấy làm lạ, dù có mỗi ngày ăn thịt, vậy thay đổi cũng quá nhanh rồi.
Thần kỳ nhất chính là chân của Cố Linh, sau khi kiên trì trị liệu năm sáu ngày, toàn bộ cái chân bị thương đều có tri giác, hiệu quả trị liệu thần tốc như thế, nụ cười của Cố Linh có thể treo ở trên mặt cả ngày.
Cố Vũ luyện trọn bộ mát xa bằng tay đến lô hỏa thuần thanh, mát xa hạng nhất, căn bản là không cần Nhạc Linh Chi động thủ, cậu cũng chính thức đưa ra ý nghĩ đi theo Nhạc Linh Chi học y của cậu.
Nhạc Linh Chi châm cứu cho Cố Linh, Cố Vũ nhìn không chớp mắt, nhìn dáng vẻ, tay lại ngứa, muốn thử xem.
Nhưng Nhạc Linh Chi nói, châm cứu không giống như mát xa, trước tiên phải châm quen các huyệt vị trên người mô hình, mới có thể thử thực tiễn.
Ban ngày, Cố Minh ở nhà dưỡng thương, cộng thêm bảo vệ Cố Linh và Cố Oánh.
Cố Tranh, Cố Vũ và Nhạc Linh Chi thì lên núi đào dược liệu, không chỉ đào dược liệu trị giun đũa, dược liệu khác hữu dụng cũng đào luôn.
Đang giữa mùa hè, Nhạc Linh Chi ngoài ý muốn phát hiện, có một chỗ sơn cốc, trong cốc có hoa mạn đà la nở vô cùng rực rỡ.
Hoa mạn đà la chính là thứ tốt, toàn cây đều có thể làm thuốc.
Hoa và lá phơi khô xong mài thành bột, có thể làm ma phí tán, còn có thể làm thuốc gây mê.
Mỗi một loại dược liệu Nhạc Linh Chi đều viết tên thông tục của chúng nó và công hiệu lên, cùng với cấm kỵ, tiện cho Cố Vũ nhớ và học thuộc các loại dược liệu.
Mấy ngày nay, hài tử tới trị bệnh giun đũa càng ngày càng nhiều, hài tử mấy thôn lân cận đều từng tới, lại xa thêm nữa thì có chút không tiện, rốt cuộc phải tới hai lần, buổi sáng còn phải bụng rỗng.
Nhạc Linh Chi đem kế hoạch thuốc viên ngọt của nàng nói với mọi người.
Hai mắt Cố Vũ toả ra sự sùng bái lấp lánh như ngôi sao: “Linh Chi tỷ, tỷ còn biết chế thuốc viên ư?”
Nhạc Linh Chi mỉm cười gật đầu, nàng không chỉ biết làm, nàng còn là một trong những tay giỏi được không, nàng chuẩn bị dựa vào thuốc viên tạo ra danh khí trước, sau đó sẽ làm giàu.
Nói làm liền làm, nàng bảo Cố Vũ nấu một nồi nước thuốc to thật đặc, sau đó theo tỉ lệ thêm đường, xay gạo tẻ đã rang chín thành bột, rồi thêm vào nước thuốc ngọt, sau khi quấy đều hỗn hợp, liền có thể cho lên khuôn đúc đặc chế, ấn thành một đống viên nhỏ hình nửa vòng tròn.
Loại thuốc viên ngọt nhỏ này, giống như bánh gạo rang, vừa thơm vừa ngọt lại có dược hiệu, chủ yếu chính là tiện cho người ăn.
Ngày hôm sau thuốc viên ngọt đã làm xong, bọn họ dùng túi giấy nhỏ gói thuốc viên ngọt lại, một túi là phân lượng của hai ngày, thêm một cái hay bớt một cái thì xem tình huống của người bệnh mà quyết định.
Những việc phải chú ý sau khi ăn giống như trước kia.
Giá cũng giống trước kia.
Khi bắt đầu, thôn dân có thuốc viên ngọt còn bán tín bán nghi, mãi đến hai ngày sau nhìn thấy giun mà hài tử lôi ra, mới vỗ tay khen tốt, hơn nữa còn giúp Nhạc Linh Chi mạnh mẽ tuyên truyền.
Người tới mua thuốc viên ngọt càng ngày càng nhiều, giá cả lại rẻ, dùng để ăn rất tiện, khen ngợi như nước.
Vương quản sự của Hoà Xuân Đường cũng tìm tới cửa.
Vương quản sự thật cẩn thận thương lượng với Nhạc Linh Chi: “Linh Chi cô nương, ngươi có thể bán cho chúng ta phương thuốc cùng với phương pháp làm thuốc viên ngọt được không, giá dễ thương lượng.”
Hoà Xuân Đường trải rộng khắp nơi trên cả nước, nếu có phương thuốc của thuốc viên ngọt, số bạc kiếm được không thể hạn lượng, giá đưa ra cao một chút cũng không sao cả.
Nhưng mà Nhạc Linh Chi trực tiếp lắc đầu cự tuyệt.
Vương quản sự có chút đau đầu, ông ta biết Nhạc Linh Chi rất giỏi, khi muốn mua xà hàm thạch của nàng, nàng liền nói rằng: Một ngàn lượng bạc cũng không bán!
Nhưng lần này là nhiệm vụ lão bản giao cho ông ta, cần phải mua được phối phương của thuốc viên ngọt.
Vương quản sự cười theo, trước tiên đả động nàng từ phương diện tấm lòng y giả.
“Các ngươi không có hiệu thuốc, mặt tiêu thụ thuốc viên ngọt cũng có tính hạn chế, sức người sức của của các ngươi có hạn, không làm được việc tạo phúc các nơi trên cả nước, đây khẳng định là tiếc nuối của ngươi.”
“Sau khi phương thuốc được bán cho chúng ta, chúng ta bảo đảm sẽ không tăng giá, tiếp tục giữ nguyên giá cả ban đầu của ngươi, tạo phúc cho dân chúng, chỉ kiếm lấy chút xíu lợi nhuận, đây hẳn là tâm nguyện của ngươi.”
“Chỉ cần ngươi chịu đưa phương thuốc cho chúng ta, điều kiện tùy ngươi đề.”
Nhạc Linh Chi hơi hơi mỉm cười.
( Phương thuốc là không có khả năng bán, có nhiều tiền nữa cũng không bán, nhưng có thể hợp tác. )
Nghe xong Cố Tranh phiên dịch, Vương quản sự càng thêm đau đầu, chủ nhân ra nhiệm vụ là mua đứt, nhưng tiểu cô nương căn bản là khinh thường nói giá cả với ông ta.
Nói chuyện hợp tác, khẳng định ông ta không có quyền quyết định, còn sẽ bị chủ nhân ghét bỏ làm việc bất lực.
Vương quản sự không cam lòng, chủ động ra giá trên trời: “Cho ngươi năm ngàn lượng bạc thì sao?”
Năm ngàn lượng bạc quy đổi thành tiền giấy hiện đại, là một khoản lớn khoảng mười lăm vạn.
Nhưng Nhạc Linh Chi không dao động.
( Ta nói không bán chính là không bán, không chịu hợp tác thì mời ông trở về đi. )
Sắc mặt Vương quản sự không tốt lắm, nhưng lại không dám tùy tiện đắc tội nàng.
Ánh mắt Nhạc Linh Chi nhìn ông ta có chút lạnh.
( Chuyện xà hàm thạch rất đáng giá, là ông cố ý nói cho mẹ kế của ta sao? )
Trong lòng Vương quản sự lộp bộp một chút, thì ra là tiểu cô nương ghi hận chuyện này.