Nhìn thấy huynh đệ Cố Tranh đi ra, học trò trong học viện vây quanh.
Nhưng vì Cố Tranh luôn lạnh lùng, không nói nhiều, bằng hữu ở học viện cũng chỉ có một mình Lâm Văn Kiệt, cho nên học trò cũng không năm mồm bảy miệng hỏi Cố Tranh, mà là chờ hỏi Lâm Văn Kiệt.
Cố Tranh cũng không muốn ở lại học viện quá lâu, hắn chỉ giải thích đơn giản một chút, hắn là vì nhận ra Âu Dương tướng quân, mới quyết định hỗ trợ, hơn nữa nhấn mạnh chỉ giúp đỡ chút ít.
Lâm Văn Kiệt cũng không truy hỏi quá nhiều.
Chuyện Cố Tranh nhờ hắn tìm người, hắn nhớ kỹ lời Cố Tranh, cũng không nói với ai.
Trên đường về nhà, Cố Minh nhỏ giọng hỏi: "Đại ca, có phải huynh cầu xin Âu Dương lão tướng quân, giúp chúng ta tìm ra người thả rắn cắn ta không?"
Cố Tranh gật đầu: "Âu Dương tướng quân đã đáp ứng rồi!"
Cố Minh lộ vẻ vui mừng: "Thật tốt quá! Chỉ cần Âu Dương lão tướng quân chịu hỗ trợ, nhất định có thể tra ra là ai muốn hại chúng ta.”
Cố Tranh nói với cậu: "Ta không nói cho ông ấy biết chuyện gặp hắc y nhân tập kích ban đêm."
"Tại sao?"
"Ta không muốn Âu Dương tướng quân biết thân thế của chúng ta không đơn giản!"
Cố Minh càng thêm khó hiểu.
Cố Tranh kiên nhẫn giải thích cho cậu: "Người có năng lực dưỡng tử sĩ, thế lực không thể khinh thường, không phải người trong cung, thì có thể là chống lại một tổ chức thế lực nào đó trong cung, điều này chứng tỏ thân thế của chúng ta cũng không đơn giản."
"Ta mời Âu Dương tướng quân hỗ trợ, chỉ là muốn cho người hại chúng ta biết rằng, chúng ta có người của phủ tướng quân che chở!"
Cố Minh cuối cùng cũng hiểu được ý của đại ca, ngẫm lại cũng có đạo lý.
Sau này nhà bọn họ có Âu Dương tướng quân che chở, đám người kia bề ngoài sẽ không dám hại nhà bọn họ, càng thêm kiêng nể.
Bất kể là nói thế nào, bọn họ chiều nay cứu Âu Dương lão tướng quân, là trùng hợp, cũng là may mắn.
May mắn này, có thể nói là đại tẩu mang đến cho bọn họ, không có ớt bột của đại tẩu, sẽ không thuận lợi cứu Âu Dương lão tướng quân như vậy.
Cố Minh nhịn không được lại hỏi: "Đại ca, nếu ta đề nghị cùng Âu Dương lão tướng quân đi quân doanh, huynh nói xem ông ấy có đáp ứng không?"
Cố Tranh nhìn Cố Minh một cái, quả nhiên không ngoài dự đoán của hắn, nếu Cố Minh tận mắt nhìn thấy Âu Dương lão tướng quân, nhất định sẽ có ý nghĩ này.
Cậu tận lực thân thiết hai tùy tùng của Âu Dương lão tướng quân, chỉ sợ là dùng một ít tâm cơ, muốn tùy tùng của lão tướng quân thay cậu thăm dò lão tướng quân, thuận tiện cũng nói thay cậu mấy lời tốt đẹp.
Khóe miệng Cố Tranh hơi cong lên, tâm tình rất tốt: "Nếu đệ thật sự muốn đi quân doanh, đại ca đi nói giúp đệ, phỏng chừng có thể được."
Hắn không muốn Âu Dương lão tướng quân biết thân thế của bọn hắn phức tạp, kỳ thật lo lắng ông sẽ cự tuyệt Cố Minh vào quân doanh.
Không có cách nào, muốn nghịch thiên cải mệnh, phải tính toán tốt mọi phương diện.
Cố Minh mừng rỡ, nhưng lại có chút lo lắng: "Sau khi ta đi, các đệ muội không ai trông có sợ không?"
Khoảng thời gian này, huynh đệ bọn họ phân công hợp tác, một người bảo vệ bên ngoài, một người bảo vệ trong gia đình.
Nếu cậu rời đi, nguy hiểm của các đệ muội sẽ tăng gấp đôi.
Cố Tranh nói: "Đệ tạm thời không cần lo lắng chuyện này, chuyện chúng ta cứu Âu Dương lão tướng quân, rất nhanh quan phủ sẽ biết, chúng ta là ân nhân của phủ tướng quân, quan phủ địa phương khẳng định không dám lạnh nhạt với chúng ta. Mặc dù không công khai việc này, những người muốn hại nhà chúng ta, phỏng chừng cũng có thể nhận được tin tức chuẩn xác, như vậy, bọn chúng đồng thời cũng sẽ kiêng dè, khoảng thời gian này hẳn là không dám hại chúng ta nữa!"
"Con người không thể chỉ nhìn trước mắt, phải nhìn xa một chút, kỳ thật đệ đi quân doanh là lựa chọn rất tốt, người chỉ có đứng đến độ cao nhất định, mới có thể bảo vệ người nhà tốt hơn."
Điểm hóa nhị đệ, Cố Tranh dùng đủ nhẫn nại.
Nghe xong đại ca nói, quả nhiên Cố Minh tâm tình kích động: “Đại ca, ta hiểu ý của huynh rồi, sau này, huynh chủ văn, ta chủ võ, cùng nhau tiến về phía trước!”
Mục tiêu của đại ca là khảo Trạng Nguyên làm đại quan, mục tiêu của cậu đương nhiên là từ binh lính đến tướng quân!
Khoé miệng Cố Tranh lộ ra ý cười, thật tốt, binh lính không muốn làm tướng quân không phải binh lính tốt, mục tiêu của nhị đệ đã viết ở trên mặt.
Huynh đệ hai người về đến nhà, Nhạc Linh Chi nhìn về phía Cố Tranh.
( Các huynh tham gia vụ đánh nhau xảy ra ở gần học viện à? )
Tin tức gần học viện Song Thạch xảy ra đánh nhau chết mấy chục người, truyền khắp toàn bộ trấn Song Thạch với tốc độ nhanh như gió.
Tuy rằng huynh đệ bọn họ đã lau vết máu trên quần áo rồi, nhưng dấu vết còn đó, hơn nữa cánh tay Cố Minh còn bị thương, điều này thuyết minh bọn họ mới vừa trải qua cuộc chiến sinh tử.
Cố Tranh hào phóng thừa nhận: “Chúng ta vừa vặn ở nơi đó, lại nhận ra người bị ngăn giết là Âu Dương lão tướng quân, nên quyết định hỗ trợ, bột ớt của nàng có công dụng rất lớn.”
Tiếp theo hắn kể lại sự tình một lần.
Cuối cùng cường điệu: “Nếu không phải có bột ớt, nói không chừng chúng ta bên này sẽ có thương vong.”
Ngụ ý, bọn họ có thể thuận lợi cứu Âu Dương lão tướng quân, cũng có một nửa công lao của Nhạc Linh Chi.
Lúc này, A Hùng hấp tấp mà vọt vào tới.
“Cố Minh! Cố Minh! Nghe nói các ngươi cứu một đại nhân vật ở gần học viện, ngươi còn bị thương?”
Tin tức hắn có được còn kỹ càng tỉ mỉ hơn nghe đồn, sở dĩ biết người bọn Cố Tranh cứu chính là đại nhân vật, bởi vì người của nha môn kêu tất cả đại phu ở trấn trên, đến trong học viện phục vụ cho ba người kia.
Cố Minh cười ha ha: “Tin tức của tiểu tử ngươi thật linh thông, ngay cả ta bị thương cũng biết, ngươi yên tâm, là vết thương nhẹ.”
A Hùng đánh một quyền trên cánh tay phải của cậu: “Mau nói cho ta biết, các ngươi cứu một đại nhân vật như thế nào.”
Từng được đại ca nhắc nhở Cố Minh nói chuyện khéo đưa đẩy: “Cái này tạm thời không thể tiết lộ, phải xem quan phủ công bố như thế nào.”
A Hùng cũng thức thời không truy vấn đại nhân vật là ai nữa, tiếp theo hắn lại hỏi chi tiết một lần nữa xong mới về nhà.
Buổi tối, Cố Tranh gọi Nhạc Linh Chi vào thư phòng, nói cho nàng toàn bộ quyết định của mình, cùng với thân thế địa vị của Âu Dương lão tướng quân.
Khi Nhạc Linh Chi biết, Cố Tranh không nói chuyện bị hắc y tử sĩ tập kích cho Âu Dương tướng quân, nàng nhịn không được đánh giá Cố Tranh một lần nữa.
Tiểu tử này tâm cơ thật thâm trầm.
Tâm cơ đó của hắn hẳn là ngay cả Cố Minh cũng gạt, chỉ nói với một mình nàng.
Thật đúng là để mắt nàng.
Tuy nhiên, nàng rất bội phục hắn, đổi lại là nàng, cũng chưa chắc có mưu lược như hắn, mà hắn còn chỉ là thiếu niên lang còn chưa đi ra huyện thành.
*
Buổi sáng ngày hôm sau, huyện lệnh đại nhân huyện Thanh Bình tự mình mang theo người trong nha môn, khua chiêng gõ trống đưa bảng hiệu đến nhà Cố Tranh, trên bảng hiệu viết “Anh hùng xuất thiếu niên”.
Mỗi thôn dân thôn Cố gia đều tới xem náo nhiệt.
Huyện lệnh đại nhân tuyên bố trước mặt mọi người, người ngày hôm qua huynh đệ Cố Tranh giúp, là Âu Dương lão tướng quân từ kinh thành tới học viện thăm lão bằng hữu, ông là trọng thần triều đình, rường cột nước nhà.
Quan phủ không nói là cứu, mà nói là giúp, mặc dù công khai chuyện này, cũng không ảnh hưởng đến danh dự của Âu Dương tướng quân.
Tiếp theo huyện lệnh đại nhân lại tự tay giao cho Cố Tranh tấm ngân phiếu giá trị lớn, ước chừng tới 500 lượng bạc thưởng.
Thôn dân xem náo nhiệt mỗi người nhìn chằm chằm ngân phiếu, trong lòng hâm mộ cực kỳ.
Người nha môn huyện đi rồi, các thôn dân ngầm nghị luận sôi nổi.
“Mọi người cũng đừng hâm mộ ghen ghét, người ta là đối mặt với sinh mệnh nguy hiểm cứu người, bạc là lấy mệnh đổi lấy.”
“Các ngươi nói vận khí nhà Cố Tranh thay đổi á? Ta thấy chưa chắc, có khả năng còn tiếp tục gặp vận đen!”