Đối mặt với kẻ địch hung ác tàn bạo, không nên nói nhiều, Cố Tranh toàn bộ hành trình không nói gì.
Âu Dương lão tướng quân cũng không nói nhảm nữa, năm người đẫm máu chiến đấu, rất nhanh giải quyết hết toàn bộ tráng hán.
Ngoại trừ Cố Tranh, bốn người đều có mức độ bị thương khác nhau.
Cánh tay trái của Cố Minh bị đâm một kiếm, tuy rằng không sâu, nhưng máu tươi đã nhuộm đỏ cả cánh tay.
Tùy tùng của Âu Dương tướng quân, một người bị thương đùi, một người bị thương ở lưng, vết thương rất sâu.
Bản thân Âu Dương lão tướng quân thì bị thương vai phải, nếu như không phải Cố Minh đúng lúc cứu viện kịp thời, toàn bộ cánh tay của ông có thể sẽ bị cắt đứt.
Nếu như không có huynh đệ Cố Tranh gia nhập, ba người bọn họ nhất định sẽ chết ở chỗ này.
Từ trước tới nay Âu Dương lão tướng quân lòng gang dạ sắt, đối với hai thiếu niên Cố Minh và Cố Tranh dũng mãnh này, cũng sinh ra tình cảm đặc biệt.
Đặc biệt là Cố Minh, Âu Dương tướng quân dường như nhìn thấy bóng dáng thời niên thiếu của ông, nghé mới sinh không sợ hổ.
Cố Tranh là người duy nhất không bị thương, kiểm tra từng tráng hán kia, ngoại trừ những người đã giết chết, tráng hán bị trọng thương cũng không ngoại lệ đều đã tự sát.
Không một người nào sống sót.
Thần sắc Cố Tranh có chút tiếc nuối.
Âu Dương tướng quân nói: "Những người này đều là tử sĩ, cho dù bắt được người sống, cũng rất khó hỏi ra cái gì từ miệng bọn chúng!"
Vì vậy, ông không ngăn chúng tự sát.
Giữa đường chất đầy xác chết, chừng mấy chục người, mùi máu tanh gió thổi mười dặm.
Không có thôn dân nào lớn mật dám tiến lên vây xem, đều nhìn từ xa.
Lúc này, người của trấn nha môn nhận được tin báo đã chạy tới, các học trò và tiên sinh của "Song Thạch thư viện" cũng đi ra kiểm tra.
Trần lão viện trưởng nhận được thư của Âu Dương lão tướng quân, biết hôm nay bọn họ sẽ đến, đang ngóng trông, lại nhận được tin báo có người chặn giết người ở giao lộ.
Chờ bọn Trần lão viện trưởng chạy tới, thì đã đánh đấm xong cả rồi.
Nhìn thấy Âu Dương lão tướng quân một thân máu me, Trần lão viện trưởng thở phào nhẹ nhõm, ông ấy cũng không bị tử thi dưới đất dọa sợ, sải bước tiến lên, hai lão bằng hữu bắt tay nhau.
Âu Dương tướng quân dường như cũng không thấy tử thi bên cạnh, cảm khái nói: "Lần trước chia tay, đã qua mấy chục năm, phong thái của Trần huynh, vẫn như năm đó không giảm tí nào!"
Trần lão viện trưởng cũng cảm khái: "Âu Dương huynh, mấy chục năm không gặp, huynh vẫn là sinh long hoạt hổ, gừng càng già càng cay, thật tốt! Chúng ta hãy đến bên kia ôn lại chuyện cũ.”
Trần lão viện trưởng nhìn thấy Cố Tranh đang băng bó giúp Cố Minh, có chút kinh ngạc: "Cố Tranh, sao ngươi lại ở đây?"
Cố Tranh hành lễ với lão viện trưởng: "Học trò đúng lúc đi ngang qua nơi này, nhận ra Âu Dương tướng quân, liền giúp Âu Dương tướng quân một chuyện nhỏ!"
Âu Dương tướng quân không ngờ Cố Tranh lại là học trò của "Song Thạch học viện", ông nói: "Trước tiên cùng nhau trở về học viện xử lý vết thương!"
Năm người liền theo Trần lão viện trưởng vào học viện.
Người trấn nha môn đã xác nhận thân phận Âu Dương tướng quân, lập tức phái người đi mời đại phu, hơn nữa còn nhanh chóng phong tỏa hiện trường, xử lý thi thể.
Ở huyện Thanh Bình phát sinh án chặn giết người, chặn giết còn là trụ cột quốc gia nắm binh quyền - Âu Dương lão tướng quân, cũng may kẻ xấu chưa thực hiện được, nếu không, huyện lệnh đại nhân và trấn chính đều sẽ ăn không hết.
*
Tại nơi Trần lão viện trưởng ở, Âu Dương tướng quân và tùy tùng của ông đã xử lý xong vết thương, hơn nữa còn thay quần áo sạch sẽ.
Bọn họ mang theo thuốc trị thương cực tốt, đưa cho Cố Minh một chai.
Hai thủ hạ của lão tướng quân cảm kích ơn cứu mạng của huynh đệ Cố Minh, bọn họ cùng Cố Minh tính cách cởi mở rất nhanh liền quen thuộc.
Nghe lão viện trưởng nói tình cảnh nhà Cố Tranh, Âu Dương tướng quân lúc này bảo tùy tùng lấy ra một xấp ngân phiếu đưa cho Cố Tranh.
"Ơn cứu mạng của hai vị tiểu huynh đệ, bổn tướng quân không bao giờ quên, về sau có chỗ nào cần hỗ trợ, cứ việc mở miệng, những ngân phiếu này trước tiên cho các ngươi vượt qua khó khăn."
Cố Tranh lại không chịu nhận ngân phiếu.
Trần lão viện trưởng nhịn không được khuyên hắn: "Trước tiên ngươi cứ nhận ngân phiếu cũng không sao, ta không muốn nhìn thấy ngươi vì không có bạc mà bỏ hoang học hành, tài hoa của ngươi, không nên bị chôn vùi."
Cố Tranh giải thích: "Lần trước học trò đã cam đoan, học trò chỉ là tạm thời nghỉ học, kỳ thi tú tài năm sau nhất định sẽ tham gia, vấn đề tiền bạc học trò có biện pháp giải quyết."
Âu Dương tướng quân liếc mắt một cái thấy Cố Tranh có tâm sự, liền kéo hắn sang một bên.
“Bổn tướng quân thích bụng dạ thẳng thắn, ngươi không muốn lấy ngân phiếu, nhưng có chuyện quan trọng hơn muốn bổn tướng quân hỗ trợ?”
Cố Tranh đang chờ những lời này của ông.
Lập tức cũng không quanh co lòng vòng nữa, giải thích chuyện huynh đệ bọn họ chiều nay vì sao lại ở đây, lại nói luôn một lần chuyện Cố Minh bị người ta bố trí thả rắn cắn.
Bị hai gã tử sĩ hắc y tập kích ban đêm, hắn không nói.
Sau đó, hắn lấy ra một bức chân dung của người thả rắn.
"Nếu Âu Dương tướng quân chịu giúp chúng ta điều tra ra ai muốn hại nhị đệ ta, Cố Tranh sẽ không bao giờ quên!"
Âu Dương tướng quân lấy bức chân dung.
Ông hiểu rõ dụng ý và khó xử của Cố Tranh, cũng tán thưởng tính cách của hắn.
Ngân phiếu ông vừa đưa ra, ít nhất cũng hơn vạn lượng, nhưng Cố Tranh không có chút động tâm nào.
Âu Dương tướng quân vô cùng sảng khoái đáp ứng Cố Tranh.
Việc này không cần ông đi làm, ông nói Châu phủ đại nhân một tiếng là được, cho dù người trong bức họa đã rời khỏi huyện Thanh Bình, cũng có thể lôi hắn ta ra.
Sau khi huynh đệ Cố Tranh rời đi, Trần lão viện trưởng và Âu Dương tướng quân vào thư phòng mật đàm.
Trần lão viện trưởng sắc mặt ngưng trọng: "Chuyện hôm nay này là do ai gây ra?"
Sắc mặt Âu Dương tướng quân rất không tốt: "Thủ bút lớn như vậy, lập tức phái ra mấy chục tử sĩ, ngoại trừ mấy vị trong cung kia, còn có ai!"
Hoàng thượng còn đang tuổi tráng niên, mấy hoàng tử cũng còn là thiếu niên, nhưng tranh minh ám đấu giữa bọn họ đã vô cùng kịch liệt.
Âu Dương tướng quân đóng ở biên quan mấy chục năm, hoàng thượng nghĩ ông tuổi tác đã cao, một đạo thánh chỉ tuyên ông trở về kinh thành, chưởng quản ba mươi vạn đại quân ở ngoại ô kinh thành.
Trọng trách đóng quân ở biên quan giao cho Âu Dương Hưng, con trai Âu Dương tướng quân, cũng chưởng quản ba mươi vạn đại quân.
Cứ như vậy, phủ tướng quân liền được ưa chuộng.
Mấy hoàng tử cùng với thế lực khắp nơi đều nhìn chằm chằm vào tay Âu Dương lão tướng quân. Gần đây ba mươi vạn binh quyền ở kinh thành, có thể nói, ai có thể kéo Âu Dương tướng quân đến trận doanh của mình, người đó sẽ có cơ hội tiếp nhận ngôi vị hoàng đế nhất.
Hết lần này tới lần khác phủ tướng quân là một phái trung lập, sắc mặt ai cũng không nhìn.
Những người đó đụng vào vách tường, không thể kéo ông làm của riêng, biện pháp duy nhất là tiêu diệt ông, thay người của mình.
Trần lão viện trưởng suy nghĩ phức tạp hơn một chút: "Âu Dương huynh, hình như huynh tính sót… Bọn họ."
"Bọn họ?"
Gia gia của đương kim hoàng thượng từ hoàng thúc lên ngôi, hắn ta lúc ấy bức chết cháu ruột ngồi lên ngôi vị hoàng đế, nhưng trước khi cháu ruột của hắn ta chết đã đưa ngọc ấn cùng vương miện cho hai hoàng nhi, hai hoàng nhi cũng chạy ra ngoài cung.
Ba mươi năm trước, hậu nhân của hai hoàng nhi đột nhiên phát động một cuộc đảo chính, nhưng thất bại.
Người ta nói rằng hai hoàng nhi và con cháu của họ, đã bị tiêu diệt hoàn toàn trong cuộc đảo chính.
Lúc đó phủ tướng quân là mấu chốt của cuộc đảo chính đó, nhưng bọn họ cũng không ủng hộ hậu duệ của hai hoàng nhi kia.
Ý của Trần lão viện trưởng, hậu duệ của hai hoàng nhi kia cũng không chết toàn bộ, thế lực của bọn họ vẫn còn.
Âu Dương tướng quân lần này gặp phải tập kích, cũng có thể là bọn họ trả thù lúc ấy phủ tướng quân không ủng hộ bọn họ.