"Cám ơn Thừa Hữu bá bá, cám ơn Lâm Thẩm, nhà bá bá cũng không dư dả gì, về sau không cần mang đồ tặng chúng con nữa đâu, con có cách nuôi sống đệ muội."

Cố Tranh không giấu được cảm kích trong mắt, nhưng cũng không lộ rõ cảm xúc ra ngoài.

Trưởng thôn nói: "Khách khí với bá bá như vậy làm gì? Bá bá biết con thông minh tài trí, đã dám đón người ta qua cửa thì chắc phải có biện pháp nuôi sống cả nhà chứ, còn nữa, Linh Chi nha đầu, con cứ yên tâm mà ở lại Cố gia."

Cố Tranh nhân cơ hội nói: "Nàng ấy bằng lòng ở lại, chỉ ngại lời đồn có chút khó nghe."

Trưởng thôn nghe vậy lại tức giận: "Bá bá cũng chính vì lời đồn mà đến đây, các con cứ yên tâm, qua hôm nay cam đoan không còn ai dám nói hươu nói vượn nữa!"

Có lời cam đoan của trưởng thôn, Cố Tranh yên tâm rồi.

Lâm thẩm bên này nhìn thấy Nhạc Linh Chi phơi những dược liệu vừa hái về ở trong sân thì ngạc nhiên hỏi: "Những thứ này dùng để làm gì?"

Cố Vũ nhanh mồm trả lời: "Đây đều là dược liệu trị giun đũa ạ!"

Lâm thẩm thẳng thắn nói: "Linh Chi nha đầu, những dược liệu có thể diệt giun đũa đều có độc, ngay cả đại phu ở trấn trên cũng rất thận trọng mỗi khi kê đơn thuốc trị giun đũa, con xác định dược liệu này sẽ không hại người sao?"

Trưởng thôn cũng không yên tâm: "Ngày mai mang theo số dược liệu này lên trấn, bá bá sẽ cũng các con đến Hòa Xuân Đường hỏi đại phu rồi mới có thể cho huynh muội các con ăn được."

Nhạc Linh Chi nghe vậy vội khoát tay tỏ vẻ không cần, sau đó kêu "A....A a" một hồi.

Dược liệu nàng dùng không giống những loại mà đại phu ở trấn trên hay sử dụng, nếu đi hỏi, bọn họ cũng sẽ nói đơn thuốc của nàng không dùng được. 

Cố Tranh bên cạnh nhanh chóng phiên dịch lại ý tứ của nàng cho mọi người nghe.

"Linh Chi nói là phương thuốc này là do ông nội nàng để lại, ông nội nàng cũng đã cho mấy đứa trẻ trong thôn dùng qua, hiệu quả rất tốt, đại phu trấn trên dùng phương thuốc là để diệt trùng, độc chết sâu bọ nhưng cũng có hại thân thể của trẻ, vì thế ông nội nàng mới phát minh ra phương thuốc làm tê liệt lũ giun đũa, rồi thải ra cùng phân, như vậy không gây hại cho cơ thể."

Những lời này Cố Tranh đã giải thích cho huynh muội Cố gia nghe một lần. Lúc đầu hắn còn hơi lo, nhưng nhìn ánh mắt Nhạc Linh Chi cổ vũ hắn mới có tự tin nói ra, nàng còn nói thuốc này rất tốt, nàng còn từng uống một chén rồi.

Hai vợ chồng trưởng thôn còn ngồi lại chơi một lúc mới ra về, lúc gần đi trưởng thôn còn lo lắng dặn dò Cố Tranh: "Trước tiên các con không cần uống nhiều quá, cứ từ từ mà quan sát, không có vấn đề gì lại uống cũng không muốn."

Nhạc Linh Chi không nói nên lời, uống một lần không đủ liều, sao có thể phát huy tác dụng được chứ? 

Chỉ là, nàng cũng hiểu sự lo lắng của ông nên chỉ nhìn Cố Tranh mấp máy môi.

(Nếu tin ta thì uống, không tin thì thôi vậy.)

Uống không đủ liều thà đừng uống còn hơn.

"Nghe nàng."

Chuyện này huynh muội Cố gia đã sớm quyết định. 

Nhạc Linh Chi nghe vậy không nhịn được mỉm cười.

(Tốt, sáng mai ta sẽ sắc thuốc, uống trước khi ăn điểm tâm, sau đó kiêng đồ ăn mặn, nhiều dầu mỡ, kiêng đồ chua cay, kiêng tất cả đồ có chất kích thích, sáng ngày kia lại uống một lần nữa thì giun đũa mới có thể xuất ra ngoài được.)

*

Sáng hôm sau, Nhạc Linh Chi chuẩn bị xong dược liệu, đích thân thổi lửa đun ba bát thuốc, lại cho thêm một ít đường, nàng cũng phải uống một chén.

Cố Oánh bên cạnh lo lắng hỏi: "Linh Chi tẩu tẩu, thuốc này đắng lắm phải không?"

Nhạc Linh Chi lắc đầu.

(Không đắng.)

"Vậy sao tẩu phải bỏ đường?"

Đường rất quý đó!

(Bởi vì có đường nên giun đũa sẽ càng lao vào uống nó.)

Cố Oáng bừng tỉnh: "A, muội hiểu rồi, bảo sao tẩu nói phải để bụng rỗng, chờ chúng nó uống xong rồi sẽ không ăn những thức ăn mà chúng ta ăn vào sau đó nữa, như vậy cũng sẽ không hòa tan mất dược liệu."

Nhạc Linh Chi nghe vậy không nhịn được phải giơ ngón tay lên khen ngợi.

(Đúng vậy, muội thật thông minh lanh lanh lợi nha.)

Cố Vũ cũng không cam lòng yếu thế: “Linh Chi tỷ, ta cũng hiểu rồi, trách không được phải kiêng thức ăn mặn, kiêng dầu mỡ, giống như người vậy, nếu thấy thứ ngon, dù đã ăn no, giun đũa cũng sẽ tiếp tục ăn, đúng hay không?”

So sánh này, chọc cho mọi người cười ha ha.

Nhạc Linh Chi còn khoa trương cho cậu hai ngón tay cái.

Cố Vũ ngượng ngùng cười, đi đầu uống hết chén thuốc.

Sau khi uống thuốc, Cố Oánh vuốt bụng lại có chút lo lắng: “Linh Chi tỷ, tỷ nói xem sau khi sâu uống thuốc, có thể rất đau hay không, sau đó liền nhảy nhót uốn éo, sau đó nữa chúng ta cũng đau bụng đến lăn lộn?”

Nhạc Linh Chi cười lắc đầu.

Cố Tranh ở nhẹ nhàng gõ một cái trên đầu cô bé: “Muội thật nhiều vấn đề, nghe rõ này, sau khi sâu uống thuốc, sẽ tê mỏi toàn thân, cũng chính là toàn thân vô lực, mà toàn thân vô lực, còn nhảy nhót uốn éo thế nào nữa?”

Cố Oánh yên tâm, vô cùng cao hứng chạy tới hậu viện hái rau xanh.

Nhạc Linh Chi không có việc gì làm, cũng theo đi cùng.

Vương Tiểu Phượng ở ngoài tường vây vẫy tay với Cố Oánh: “Ăn sáng xong ngươi qua đây, ta dạy cho ngươi cách bện một loại túi lưới mới, loại này là ta mới vừa học được, bán đi giá cao chút.”

Trên mặt Cố Oánh có vui mừng trong nháy mắt, nhưng lập tức biến mất không thấy, nhàn nhạt trả lời nàng ta: “Ta không qua đâu, ta không muốn học.”

Vương Tiểu Phượng thích đại ca cô bé, cô bé không trách nàng ta, ai bảo đại ca cô bé xuất sắc như vậy, nhưng nàng ta nhằm vào Linh Chi tỷ khắp nơi, bắt lấy nhược điểm Linh Chi tỷ không biết nói, muốn làm Linh Chi tỷ khó xử, điều này làm cô bé khinh thường nàng ta.

Còn nữa, những lời đồn đó trong thôn, hoặc nhiều hoặc ít cũng liên quan đến nàng ta, tưởng tượng đến liền tức giận, sau này cô bé sẽ không bao giờ tìm nàng ta chơi nữa.

Vương Tiểu Phượng giải thích: “Những lời đồn đó trong thôn, thật sự không liên quan đến ta.”

Cố Oánh chịu đựng không đáp lời.

Bị vắng vẻ, Vương Tiểu Phượng cũng tức giận, nàng ta cười lạnh một tiếng: “Đây chính là chính ngươi nói! Sau này ngươi cũng đừng trông cậy vào ta dạy ngươi thêu thùa, dạy ngươi bện dây thừng kiếm tiền, dạy ngươi làm giày nữa!”

Nói xong tức giận đi mất.

Tâm tình Cố Oánh có chút hạ xuống.

Cô bé thích thêu thùa, Vương Tiểu Phượng là thợ thêu giỏi nhất trong thôn, người khác thỉnh giáo nàng ta, nàng ta đều là một bộ xa cách, duy độc với cô bé, rất kiên nhẫn lại không hề giữ lại.

Cô bé cũng thích bện thừng xinh đẹp, dây thừng trang trí treo trên quần áo năm huynh muội bọn họ, đều là cô bé bện, nhìn đặc biệt có cảm giác thành tựu.

Hơn nữa, bện thừng có thể đổi tiền cho nhà dùng, những thứ đó đều là Vương Tiểu Phượng dạy cô bé, cũng là Vương Tiểu Phượng mang đến trấn trên giúp cô bé đổi tiền.

Thôi, không nghĩ mấy cái đó nữa.

Nhạc Linh Chi cầm lấy thừng bện trên quần áo của Cố Oánh nhìn nhìn, dùng tay ra dấu một chút, cách bện thứ đồ này, nàng cũng biết.

Kiếp trước khi lướt video thường xuyên có thể nhìn đến, nàng cũng nhớ kỹ N loại.

Cố Oánh nhìn hiểu ý của nàng, kinh hỉ hỏi: “Thật ư?”

Nhạc Linh Chi gật gật đầu.

Vương Tiểu Phượng đúng là rất có khả năng, nhưng nhân phẩm không được, Cố Oánh không ở cùng với nàng ta cũng là chuyện tốt, miễn cho bị nàng ta dạy hư.

Hái rau xong, Cố Oánh gấp không chờ nổi mà lớn tiếng kêu: “Tứ ca, huynh nhanh ra rửa rau, ta không rảnh! Linh Chi tỷ muốn dạy ta bện thừng!”

Hai người ngốc ở trong phòng, mãi đến khi bữa sáng nấu xong còn không chịu ra.

Thỉnh thoảng có thể nghe được tiếng Cố Oánh kinh ngạc cảm thán.

“Oa! Cách bện này thật xinh đẹp! Ta nhất định phải học được.”

“Oa, cách bện phối màu này càng xinh đẹp hơn!”

“Chỗ này xỏ một hạt châu, lại bện dài chút, khẳng định đẹp!”

Sau khi ăn sáng, Nhạc Linh Chi giúp Cố Linh mát xa và bó thuốc, sau đó lại bị Cố Oánh hưng phấn lôi kéo đi bện thừng.

Cố Tranh và Cố Minh tránh ở thư phòng thương lượng sự tình.

Qua mấy ngày đều không có việc gì xảy ra, thần kinh căng chặt của bọn họ hơi lỏng một chút, Cố Tranh liền nghĩ đến huyện thành một chuyến.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play