Cố Vũ tỏ ra rất thích thú, hắn đã học thuộc hết hình dáng, đặc điểm, môi trường sinh trưởng của từng dược liệu, còn cầu xin Nhạc Linh Chi viết công hiệu và điều kiêng kị của từng loại cho hắn.
Nhạc Linh Chi ngoài mặt thì tỏ vẻ không thành vấn đề, nhưng trong lòng lại sầu não vì tối nay sẽ phải viết rất nhiều chữ đây.
Cố Tranh vừa nói tối nay sẽ kiểm tra nàng đó.
Được rồi, không sao, không thành vấn đề, chữ phồn thể dù sao vẫn có nét tương đồng với chữ giản thể hiện đại, dễ làm quen hơn nàng tưởng nhiều.
Cứ như vậy đến giữa trưa, ba người mãn nguyện về nhà.
Trên đường về, dân làng vẫn bàn tán chuyện Nhạc Linh Chi là sao chổi, nhìn thấy bọn họ từ xa đều chỉ chỉ trỏ trỏ, bọn họ đến gần thì lại lập tức ngậm miệng.
Cố Tranh dừng chân, nghiêm mặt nhìn qua từng người, nói: "Các vị đại thẩm, các vị hương thân phụ lão, Cố Tranh ta có chuyện muốn nói rõ ràng với mọi người, Nhạc Linh Chi là người ta cam tâm tình nguyện đón về nhà, nàng là người nhà của ta, cho nên, ta không muốn nghe thấy mọi người tiếp tục truyền ra mấy lời đồn đại như vậy nữa."
"Kỳ thực, nàng có tốt hay xấu cũng không ảnh hưởng gì đến các người, ta không hiểu sao các người lại độc mồm độc miệng như vậy với một tiểu cô nương, các người có mục đích gì, các người nhận được lợi ích gì từ việc này?"
"Ta nói lần cuối cùng, nếu để ta nghe được các người còn nói xấu nàng như vậy, ta sẽ mời trưởng thôn ra mặt chủ trì công đạo."
Nói xong hắn quay người rời đi. Dân làng không ai phản bác một câu nào, một số còn xấu hổ cúi đầu, chờ bọn họ đi xa mới nhỏ giọng nói tiếp.
"Cố Tranh nói cũng có lý, cho dù nàng ta có thật sự là sao chổi, cũng chỉ liên lụy đến nhà Cố Tranh, ảnh hưởng gì đến chúng ta chứ."
"Ừ, đúng đó, tiểu cô nương này cũng đủ đáng thương rồi, chúng ta còn ở đây bỏ đá xuống giếng."
"Haizz, cũng không biết kẻ nào ác độc truyền ra mấy lời này, chẳng may Cố Tranh tin là thật, tiểu cô nương kia có khả năng không có nhà để về, thôi thôi, sau này chúng ta cũng đừng nói mấy lời này nữa."
"Ta cũng không nói nữa, trưởng thôn rất coi trọng Cố Tranh, nếu thật sự ra mặt giúp hắn chủ trì công đạo, chúng ta bị ăn gậy cũng không chừng."
Những lời này Cố Tranh nghe không sót một từ nào.
Lần đầu tiên hắn nói nhiều như vậy với họ, bọn họ nếu vẫn tiếp tục nói hươu nói vượn, hắn thật sự sẽ tìm trưởng thôn đòi công đạo.
Thôn có quy định, vô cớ xúc phạm đến thanh danh người khác, nhẹ thì bị phạt trượng, nặng thì đưa lên quan truy xét.
Những lời này rốt cuộc là do ai truyền ra, mục đích là gì, hắn nghĩ mãi mà không rõ.
Lúc đầu hắn cũng tưởng là Vương Tiểu Phượng, mục đích là khiến hắn đuổi Nhạc Linh Chi đi, nhưng sáng hôm nay nàng ta đã thề độc trước mặt hắn, không phải nàng ta truyền cũng không phải mẹ nàng ta. Sắc mặt Vương Tiểu Phượng rất kém, người quấn kín mít, toàn thân nàng ta ngứa ngáy cả ngày lẫn đêm, tắm cũng vô ích, không hiểu sao sáng nay ngủ dậy đột nhiên hết ngứa, nhưng toàn thân thì đầy vết trầy xước.
Người nhà nàng đều mắng nàng ta bị quả báo, ai bảo nàng ta miệng tiện. Họ cho rằng nàng ta chịu thể chẳng qua vì không muốn Cố Tranh nghĩ nàng ta là một cô nương ác độc thôi.
Không phải Vương Tiểu Phượng, thì là ai đây?
Chẳng lẽ là người hại Nhị đệ sao?
Nhạc Linh Chi qua thông minh, liếc mắt một cái là nhìn ra quỷ kế của bọn chúng, nếu muốn tiếp tục hại người nhà hắn thì không có Linh Chi ở đây sẽ dễ thực hiện hơn.
Vấn đề mà Cố Tranh đang nghĩ cũng giống Nhạc Linh Chi, thậm chí nàng còn suy nghĩ rõ ràng hơn cả hắn. Người rải lời đồn mục đích chính là muốn Cố Tranh từ bỏ nàng, không dám giữ nàng trong nhà nữa.
Liệu có phải là cái người đã đẩy nàng xuống vách núi không?
Người kia nhất định biết nàng chưa chết, lại không có động tác gì tiếp theo, chứng tỏ việc nàng vào Cố gia ở đã khiến người kia cố kỵ
Năm huynh muội Cố gia đều là người tập võ, bản lĩnh của Cố Tranh cùng Cố Minh nàng cũng đã được nhìn tận mắt, có thể nhẹ nhàng nghiền dược liệu thành bột mà còn không tốn nhiều sức, chứng tỏ bọn họ đều là người không dễ dây vào.
Đi gần đến cửa, Cố Tranh nhìn thấy trưởng thôn và vợ của ông từ phía đối diện đang đi đến, vợ của trưởng thôn còn cầm một cái giỏ tre, trong đó hình như có trứng hay gì đó. Gia đình trưởng thôn luôn đối xử tốt với anh em Cố gia nhất trong làng.
Mẫu thân bọn họ không phải người giỏi quan hệ, thích phô trương lại hợm hĩnh, lúc Cố gia giàu có thì khinh thường hàng xóm, không muốn giao tiếp với bọn họ, sợ bị lợi dụng, đến lúc Cố gia gặp chuyện thì hàng xóm cũng thờ ơ lạnh nhạt.
Đây là lý do tại sao sau khi Nhạc Linh Chi đến đây hai ngày rồi cũng không có ai đến chơi nhà.
Gia đình trưởng thôn thì khác, cha của trưởng thôn cùng ông nội Cố Tranh quan hệ rất tốt, lúc trước từng nhận được sự giúp đỡ của Cố gia, quan hệ của trưởng thôn cùng cha Cố Tranh cũng không tồi, ông là người hay niệm tình cũ, lại rất coi trọng người tài, thường ca ngợi tài hoa của Cố Tranh không dứt.
Những bức thư pháp và tranh chữ treo trong phòng khách nhà ông đều là do Cố Tranh tặng.
Lúc trước, sau khi nhà Cố Tranh phát sinh biến cố, trưởng thôn thường xuyên bảo thê tử mang trứng đến Cố gia. Lần này cả hai người cùng nhau đến, nhất định là có chuyện gì đó.
Cố Tranh bước nhanh về phía trước: "Thừa Hữu bá bá, Lâm thẩm, hai người có khỏe không?"
Trưởng thôn cười ha ha, ánh mắt liếc nhìn Nhạc Linh Chi phía sau: "Tiểu tử ngươi, đón tiểu thê tử về nhà cũng không nói với Thừa Hữu bá bá một tiếng, phải để người ta bàn tán khắp nơi chuyện nhà các ngươi ta mới biết."
Lâm thẩm âm thầm kéo kéo vạt áo chồng, lo lắng ông nói lỡ miệng nhắc tới mấy lời đồn vớ vẩn khiến tiểu thê tử nhà người ta thương tâm.
Bà nhanh nhẹn đi đến bên người Nhạc Linh Chi, thân thiết kéo tay nàng hỏi: "Tiểu cô nương bộ dạng thật xinh đẹp, nhìn bộ váy này, trông không giống một nữ tử thôn quê chút nào, nhìn cứ như một tiểu thư thành thị ấy."
"Con tên gì? Năm nay bao nhiêu tuổi?"
Nhạc Linh Chi cười cười không nói gì, chỉ chỉ Cố Tranh trước mặt ý bảo hắn mau nói, có thể thấy Lâm thẩm không có ác ý, chắc là bà hông nhớ nàng là người câm nên mới hỏi vậy.
Cố Tranh vội thay nàng trả lời: "Nàng tên Nhạc Linh Chi, năm nay mười tuổi."
Lâm thẩm nghe vậy thì nhăn mặt vỗ vỗ mấy cái vào trán mình, ngượng ngùng xin lỗi: "Ôi, Lâm thẩm quên mất con không nói được nên mới hỏi vậy, con bỏ qua cho thẩm nha, cái tên thật hay, không ngại thì Lâm thẩm gọi con là Linh Chi nha đầu được không?"
Nhạc Linh Chi cười gật gật đầu.
Lâm thẩm lại âu yếm vỗ nhẹ lên cái trán bị thương của Nhạc Linh Chi: "Lúc con cười lên trông đẹp hơn rất nhiều, hai má lúm đồng tiền thật ngọt ngào, vài năm nữa, Cố Tranh và con đúng là một đôi trời sinh."
Nhạc Linh Chi không có đỏ mặt, ngược lại còn muốn cười, không nghĩ tới một đại thẩm ở vùng nông thôn này lại có thể nói chuyện một cách văn vẻ như vậy, vừa mở miệng ra là "Trời sinh một cặp".
Nàng có điều không biết, phụ thân trưởng thôn là một tú tài, trưởng thôn từ nhỏ đã được phụ thân dạy dỗ rất kĩ, chẳng qua là thi năm sáu lần cũng không đậu tú tài, mới đành từ bỏ. Bình thường ông nói chuyện thường xuyên dùng thành ngữ nên Lâm thẩm cũng học được không ít.
Cố Tranh nghe vậy mặt đỏ tận mang tai, vội vàng mời vợ chồng trưởng thôn vào nhà.
Lâm thẩm giải thích: "Ngày hôm qua ta tình cờ nghe được chuyện của hai đứa, còn nghe nói Cố Minh bị rắn cắn được nha đầu Linh Chi cứu sống phải không, vợ chồng ta đã sớm muốn đến nhìn xem thế nào, nề hà Thừa Hữu bá bá lại có việc lên thị trấn, con dâu nhà thẩm cũng vừa sinh đứa nhỏ nên không đi được, mới để đến tận hôm nay."
Vừa vào cửa Cố Minh cùng Cố Oánh đã vội vàng chạy ra đón.
Lâm thẩm lần lượt lấy đồ ở trong giỏ tre ra, nào là trứng gà, gạo, mì, còn có cả chuối chín nữa.
"Chúng ta cũng không có thứ gì quý giá để tặng, chỉ có ít thực phẩm của nhà, nhà các ngươi đông người, làm gì cũng phải biết tính trước tính sau mới được."