Cố Tranh thở dài nhẹ nhõm.

Nhạc Linh Chi nghiêm túc hỏi hắn.

(Huynh cũng nghĩ ta là sao chổi sao, có sợ ta sẽ liên lụy đến mọi người không?)

Cố Tranh lập tức lắc đầu: "Ta không tin! Nàng cứu mạng Cố Minh, tối qua là buổi tối nhà chúng ta vui vẻ nhất từ trước đến giờ, ngay cả Tam đệ cũng lộ ra nụ cười đã lâu không thấy, nàng phải là phúc tinh của nhà chúng ta mới đúng."

Đừng nói chuyện Nhị đệ bị rắn cắn là có người làm hại, cho dù không có người hại Nhị đệ, hắn cũng không tin Nhạc Linh Chi là sao chổi, kiếp trước nàng chết sớm, nhà hắn không phải vẫn liên tiếp xảy ra chuyện không may sao.

Bây giờ, ngay cả giả thiết hắn là thiên sát cô tinh hắn còn không tin nữa, sao còn nghĩ nàng là sao chổi?

Nhạc Linh Chi lại nghiêm mặt hỏi hắn.

(Huynh nói nhà các người không có kẻ thù, Nhị đệ huynh cũng không đắc tội ai, vậy huynh có nghĩ ra người nào khả nghi có liên quan đến việc đó không?)

Cố Tranh lắc lắc đầu, khẳng định: "Tuyệt đối không liên quan đến nàng!"

Những người đó nhất định là kẻ thù của nhà hắn, kiếp trước bọn chúng cũng làm hại cả nhà hắn!

Do dự một chút, hắn vẫn quyết định nói cho Nhạc Linh Chi: "Ta hoài nghi chuyện này liên quan đến thân thế của ta, nhưng mà thân thế của ta có gì bất thường ta cũng không hiểu rõ lắm, nếu nói liên luỵ, phải là nhà chúng ta liên lụy nàng mới đúng."

Nhạc Linh Chi nở nụ cười.

(Ta không sợ liên lụy, không phải huynh nói sẽ che chở ta sao?)

"Ừ, ta nhất định sẽ bảo vệ nàng thật tốt!" Cố Tranh cũng cười, đây là lần thứ hai Nhạc Linh Chi thấy hắn cười, hắn cười rộ lên trông thật đẹp.

*

Ăn cơm xong, Nhạc Linh Chi bảo mọi người mang dược liệu ra sân phơi khô rồi nghiền nhỏ.

Không có máy móc hiện đại, tất cả đều phải làm thủ công, Nhạc Linh Chi còn đang nghĩ nghiền hết đống này chắc phải vất vả lắm đây, không nghĩ tới trong nhà có hai cao thủ võ công hỗ trợ, mọi việc trở nên đơn giản hơn rất nhiều.

Nàng chia bột thuốc làm thành mười viên, mỗi ngày dùng một viên. Phần thuốc dùng hôm nay thì pha với nước suối tiên, được một hỗn hợp sền sệt, dùng vải bông buộc lại thành một bao nhỏ để dùng.

Sau đó thì đến phòng Cố Linh xoa bóp cho hắn.

Năm huynh muội Cố gia đứng xung quanh theo dõi từng động tác của Nhạc Linh Chi, lão Tứ Cố Vũ không nhịn được hỏi: "Linh Chi tẩu tẩu, tẩu cũng biết huyệt vị sao?" 

Nàng tăng lực tay lên ở các huyệt vị, đều là những huyệt vị quan trọng, trước mắt Cố Linh mới chỉ cảm nhận được một huyệt vị.

Nghe Cố Vũ hỏi nàng cũng chỉ gật gật đầu, quay sang dặn dò Cố Minh.

(Mang gói thuốc vừa rồi vào bếp hấp lại, nóng lên là có thể dùng được."

Sau khi xoa bóp xong, tranh thủ khí huyết đang lưu thông mà đắp thuốc ngay, hiệu quả gấp bội, qua mấy ngày nữa là có thể thi châm rồi.

Cố Tranh nói lại ý tứ của Nhạc Linh Chi cho nhị đệ Cố Minh nghe, mắt vẫn nhìn chăm chú không dời bàn tay Nhạc Chi đang xoa bóp.

Tiểu cô nương mảnh khảnh nhưng mà lực tay không hề nhỏ, rất nghiêm túc, mới xoa bóp một lúc mà trên trán đã lấm tấm mồ hôi. Cố Tranh tự nhiên lấy khăn tay ra lau mồ hôi trên trán cho nàng, vẻ mặt Nhạc Linh Chi vẫn bình tĩnh, không hề dừng động tác.

Cố Vũ đột nhiên nảy ra một ý tưởng: "Linh Chi tẩu tẩu, tẩu có thể dạy đệ kỹ thuật xoa bóp này không? Sau khi đệ học được rồi tẩu cũng không cần vất vả như vậy nữa."

Vừa lúc Nhạc Linh Chi cũng làm xong, nàng quay sang nhìn Cố Vũ.

(Được đó, miễn là đệ phải chịu khó học hỏi.)

Nghe đại ca phiên dịch, Cố Vũ nhảy cẫng lên sung sướng.

"Linh Chi tẩu tẩu, đệ nhất định sẽ chăm chỉ chịu khó, đệ không phải kẻ ngu dốt, đệ còn nhận ra không ít huyệt vị đó."

Năm huynh muội bọn họ tập võ từ nhỏ, huyệt vị là thứ tất yếu phải biết.

Nhạc Linh Chi mỉm cười.

(Đệ lại đây thử một lần trước, xem xem có thể biết được bao nhiêu đã.)

Vừa rồi nàng xoa bóp ba lần, mọi người đều đứng đây quan sát. Cố Vũ không từ chối, bắt chước thủ pháp vừa rồi của Nhạc Linh Chi ấn nhẹ nhàng, không dám dùng sức quá mạnh, sợ sẽ làm hỏng chân Tam ca.

Nhạc Linh Chi đứng bên cạnh quan sát cảm thấy rất hài lòng, quay sang nhìn Cố Tranh.

(Lát nữa ta sẽ nói thêm những điều cần chú ý, huynh có thể viết ra, ngày mai có thể chính thức dạy cho hắn.)

Cố Tranh trả lời: "Đi, ta lập tức dạy nàng viết chữ, sau đó tự nàng viết."

Hả? Những vấn đề cần chú ý này, những huyệt đạo nào cần tăng giảm lực, cần ấn ở đâu, chỗ nào thì cần dùng kỹ thuật xoa bóp đặc biệt, bằng nấy vấn đề nhất định nhiều hơn hai mươi chữ rồi! Chóng mặt quá, tí nữa nhất định phải thương lượng với hắn mới được!

Vừa suy nghĩ Nhạc Linh Chi vừa đặt gói thuốc vừa hâm nóng lên chân Cố Linh, dùng sợi bông cột chắc lại, lúc nào nguội rồi thì bỏ ra, một gói thuốc có thể đắp được ba lần đều đặn sáng trưa tối mỗi ngày.

Sau khi làm xong hết, nghỉ ngơi một lúc thì Nhạc Linh Chi lại bị Cố Tranh kéo vào thư phòng luyện chữ.

*

Sáng hôm sau, Nhạc Linh Chi đang giúp Cố Linh bóp chân, đột nhiên hắn vui sướng kêu lên: "A! Chỗ này của ta có cảm giác rồi!"

Cố Tranh trợn mắt, hiệu quả rõ rệt như vậy sao?

Cố Vũ đứng cạnh nóng lòng muốn thử, đêm qua hắn đã học thuộc lòng những điều lưu ý Nhạc Linh Chi viết, còn làm thí nghiệm mấy lần trên chân Cố Linh.

Tờ giấy kia phải đến hơn trăm chữ, cũng may Cố Tranh chỉ bắt Nhạc Linh Chi viết một lần chứ không có kiểm tra.

Tối hôm qua, lúc quan sát Nhạc Linh Chi luyện chữ, Cố Tranh mắt chữ A mồm chữ O, ngạc nhiên hỏi: "Trước kia nàng đã từng viết chữ rồi sao?"

Nhạc Linh Chi không dám nói gì, nàng đã cố hết sức viết chữ cho thật xấu rồi đấy, chính là không muốn hắn nhìn ra có gì bất thường nên phải bịa đặt.

(Lúc ông nội ta còn sống, từng dạy ta viết chữ, đáng tiếc lúc đó chưa biết quý trọng cơ hội, nghĩ là còn rất nhiều thời gian, cứ học từ từ cũng không sao.)

Cố Tranh nghe xong, tỏ vẻ: "Lúc đó nàng vẫn còn nhỏ, ham chơi là chuyện bình thường, lại cũng không có thầy giáo nghiêm khắc dạy bảo, về sau nàng phải tự giác hơn, có lẽ ta sẽ nghiêm khắc hơn ông nội nàng nhiều đấy."

Nhạc Linh Chi nghe hắn nói vậy lại thấy thật hối hận vì đã giải thích cho hắn, nàng có thể tưởng tượng ra Cố lão sư nghiêm khắc này sẽ tra tấn nàng thế nào rổi đây.

Sau bữa sáng, Cố Tranh dặn dò Cố Minh không được ra ngoài, ở nhà trông chừng đệ muội, hắn cùng Nhạc Linh Chi sẽ lên núi tìm dược liệu trị giun đũa.

Cố Vũ nghe xong thì cũng muốn đi theo. Vừa rồi hắn xoa bóp chân Tam ca, Linh Chi tẩu tẩu còn giơ ngón tay khen thưởng hắn, lúc ấy hắn rất kích động, chờ sau này hắn quen tay hơn sẽ bắt đầu từ việc xoa bóp cho Tam ca, lại chờ sau khi Tam ca khỏi chân, hắn cũng có một phần công lao, chỉ nghĩ thôi cũng thấy thật khoái trá.

Thì ra, trị bệnh cứu người sẽ có cảm giác thành tựu như vậy.

Đột nhiên hắn có ý tưởng làm đồ đệ Nhạc Linh Chi, hắn nghĩ muốn trị bệnh cứu người, trước tiên phải biết dược liệu đã. Hắn muốn thử nghiệm xem mình có thiên phú làm đại phu không, nên mới muốn theo huynh tẩu lên núi.

Nhạc Linh Chi nhìn hắn thật kỹ. Biến hóa của Cố Vũ, nàng đã sớm để ý tới, cũng đoán được trong lòng hắn đang muốn gì. Nếu hắn thật sự hứng thú, lại có thiên phú, nàng cũng không ngại thu đồ đệ.

Dược liệu trị giun đũa không cần vào núi, ở ngoài rìa cũng có. Ngày hôm qua, Nhạc Linh Chi đã nhờ Cố Tranh đi hỏi đại phu trong hiệu thuốc, mới biết người nơi này trị giun đũa bằng dược liệu có độc tính, chính là trị bằng cách độc chết giun đũa, phương pháp trị liệu này rất dễ gây tổn thương đến trẻ nhỏ, cũng không đảm bảo sẽ diệt được hoàn toàn giun trong bụng.

Ngược lại, nàng dùng biện pháp của người hiện đại, dùng dược liệu có ác dụng làm tê liệt con giun, thúc đẩy giun đã tê liệt bài tiết ra ngoài cùng phân. Phương pháp này không chỉ có hiệu quả rõ rệt trong việc trị giun đũa, còn giảm thương tổn xuống mức thấp nhất.

Nàng chỉ cần dùng ba loại dược liệu, ở ngoài rìa núi cũng có thể thấy được. Bọn họ đào rất nhiều, Nhạc Linh Chi nói cứ cất đi trước, sẽ có lúc phải dùng đến. Nàng đã quan sát trẻ con ở thôn này, có rất nhiều đưa trẻ bị bệnh giun đũa, trẻ nhỏ không biết chú ý việc phải giữ gìn vệ sinh, giun đũa sẽ ngày càng lan rộng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play