Cố Vũ đột nhiên tới gõ cửa: “Đại ca, nhị ca, các huynh mau ra đây, ta nhìn thấy mẹ kế của Linh Chi tỷ dẫn theo một người nam nhân tới nhà chúng ta!”
Khi Cố Tranh và Cố Minh ra tới, Nhạc Linh Chi cũng đi ra từ trong nhà.
Mẹ kế Lưu thị của nàng tới?
Nhạc Linh Chi đoán rằng bà ta là vì xà hàm thạch mà đến.
Chuyện nàng dùng xà hàm thạch cứu Cố Minh, đã sớm truyền ra, Lưu thị tham lam không tới đoạt mới là lạ.
Nhưng nàng sẽ không cho bà ta.
Nếu bà ta la lối khóc lóc, đương nhiên nàng có biện pháp đối phó với bà ta.
Theo sau Lưu thị là một người nam nhân, Nhạc Linh Chi không quen biết.
Nam nhân kia ăn mặc chú trọng, vừa nhìn chính là kẻ có tiền, trong tay ông ta còn xách theo bao lớn bao nhỏ.
Nam nhân này là ai a?
Lưu thị vào nhà, ý cười đầy mặt: “Linh Chi, mau tới đây, ông ấy là cữu cữu ruột của ngươi, cố ý từ kinh thành trở về thăm ngươi.”
Nhạc Linh Chi ngây ngẩn cả người.
Cữu cữu ruột đến từ kinh thành, cố ý tới thăm nàng?
Sao nàng lại cảm thấy việc này có chút đột ngột?
Nương thân của nguyên chủ tên Lâm Lan Trân, cũng là người huyện Thanh Bình, nhưng bà sinh ra ở kinh thành, bởi vì lúc ấy cha mẹ bà bán hàng rong nhỏ ở kinh thành kiếm tiền mà sống.
Nghe nói, khi Lâm Lan Trân còn nhỏ, bị bỏng mặt do vô tình làm vỡ cây đèn dầu, hủy dung nghiêm trọng, càng lớn khuôn mặt càng khó coi, cha mẹ bà liền đưa bà về ở nông thôn, được bà ngoại bà nuôi nấng lớn lên.
Trong lúc này, cha mẹ bà ngoại trừ đưa chút phí nuôi nấng, cái khác thì chẳng quan tâm.
Sau khi lớn lên, bởi vì khuôn mặt xấu, sắp hai mươi tuổi cũng không ai tới cầu hôn, sau lại có người giật dây bắc cầu, giới thiệu cho người cha bị gãy một chân của nguyên chủ.
Phụ nữ xấu phối với tàn tật, ăn nhịp với nhau.
Nhưng cho dù là kết hôn, hay là sinh con gái, thậm chí bệnh tình nguy kịch, cha mẹ huynh muội Lâm Lan Trân cũng chưa từng tới thăm bà.
Vài thập niên còn chẳng quan tâm, hiện tại lại cố ý tới thăm nàng?
“Linh Chi, con chính là Linh Chi? Lớn lên thật là đẹp mắt! Hài tử ngoan, ta là cữu cữu ruột của con!”
Nam nhân kia thấy Nhạc Linh Chi thì rất kích động, đem trong tay đồ vật tiện tay đặt xuống đất, đi qua liền muốn ôm Nhạc Linh Chi.
Nhạc Linh Chi lui về phía sau hai bước.
Nói giỡn, một nam nhân xa lạ chưa thấy qua, tùy tùy tiện tiện là muốn ôm nàng?
Thấy bộ dáng mới lạ của Nhạc Linh Chi, Lưu thị nhịn không được mắng nàng: “Không có nhãn lực, cữu cữu ruột của mình, trốn tránh làm gì?”
Cố Tranh đã sớm đứng ở cạnh Nhạc Linh Chi.
“Hiện tại Linh Chi mất giọng, không thể nói chuyện, mong cữu cữu thứ lỗi.”
Nam nhân kia cũng không cảm thấy xấu hổ, đánh giá Cố Tranh từ trên xuống dưới một phen, sau đó mới tự giới thiệu: “Ta tên Lâm Thiếu Nam, nương thân của Linh Chi là tỷ tỷ của ta, ta là cữu cữu ruột của Linh Chi, từ kinh thành về quê, thuận tiện tới thăm Linh Lhi, lại được nói là Linh Chi đã được ngươi đón về nhà trước rồi.”
Cố Tranh lễ phép mời bọn họ đến phòng khách dùng trà.
Lâm Thiếu Nam thấy Nhạc Linh Chi cự tuyệt ông ta ôm, liền sửa thành kéo tay nàng, nước mắt rơi xuống giống như những hạt châu bị đứt dây.
“Linh Chi a, cữu cữu không biết con sống vất vả như vậy! Nếu như sớm biết, cữu cữu đã sớm tới đón con đến kinh thành rồi!”
Nhạc Linh Chi không có hất tay ông ta ra, nhưng trong lòng trở nên cảnh giác, thì ra “Cữu cữu” này muốn mang nàng đến kinh thành?
Trong lòng Cố Tranh cũng lộp bộp một chút, tiểu tức phụ mới vừa đón về liền phải rời khỏi bọn họ?
Nhìn Lâm Thiếu Nam ăn mặc, lăn lộn ở kinh thành cũng rất được, nếu tiểu tức phụ chịu đi cùng ông ta, hắn không có lập trường gì mà giữ nàng lại, trừ khi là tiểu tức phụ không muốn đến kinh thành.
Người đi đến chỗ cao, sao mà tiểu tức phụ lại không muốn đến kinh thành đây?
Tưởng tượng như vậy, tâm tình hắn có chút hạ xuống.
Sắc mặt đệ đệ muội muội hắn cũng không tốt lắm, chân Cố Linh còn chưa chữa khỏi mà.
Nhưng mà cữu cữu người ta tới đón nàng đi hưởng ngày lành, sao bọn họ lại không biết xấu hổ mạnh mẽ giữ nàng lại?
Nhạc Linh Chi không nói lời nào, nàng muốn quan sát cữu cữu này trước một chút, đến tột cùng có phải thật sự muốn mang nàng đi hay không.
Nước mắt Lâm Thiếu Nam tiếp tục rơi xuống.
“Linh Chi con yên tâm, hiện tại cữu cữu đã biết nỗi khổ của con, sẽ không mặc kệ con nữa, cữu cữu quyết định đón con đến kinh thành hưởng ngày lành!”
Cuối cùng Nhạc Linh Chi cũng nói chuyện: “A…… A a.”
( Thật ra ta sống cũng không khổ. )
Cố Tranh phiên dịch lời nàng nói cho mọi người nghe.
Lâm Thiếu Nam lập tức trừng mắt nhìn Cố Tranh một cái: “Ngươi nói hươu nói vượn! Sao con bé có thể nói mình sống không khổ? Rõ ràng con bé sống còn khổ hơn bông cải đắng*! Mẹ ruột chết sớm, cha lại là người không làm chủ được, duy nhất gia gia đối xử tốt với con bé lại đã chết, ta còn biết nguyên nhân con bé được ngươi đón về nhà!”
*Chữ đắng và chữ khổ đều là 苦.
Vừa nói như vậy, Lưu thị xấu hổ, thì ra chuyện bà ta làm ông ta đều biết a!
Tuy nhiên Lưu thị là kẻ da mặt dày, Lâm Thiếu Nam đến nhà bà ta trước, mang theo không ít lễ vật, một người họ hàng giàu có hào phóng như vậy, bà ta đánh chết cũng sẽ không đắc tội.
Bà ta làm bộ không nghe hiểu, vẫn cười nịnh nọt như cũ.
Cố Tranh giải thích nói: “Đúng là nàng nói như vậy, ta hiểu một chút môi ngữ, ta có thể đọc hiểu lời nàng nói.”
Đột nhiên Lâm Thiếu Nam liền nổi khùng: “Ngươi đây là cố ý bẻ cong ý của con bé! Ngươi không muốn ta mang con bé đi, tình huống nhà ngươi như vậy, ngươi sợ sau này ngươi không cưới được tức phụ, liền mạnh mẽ giữ con bé lại bên người!”
Cố Tranh lạnh lùng mà liếc nhìn ông ta một cái: “Ta có bẻ cong ý của Linh Chi hay không, không phải ông định đoạt, chúng ta có thể hỏi Linh Chi một chút.”
Hắn quay sang Nhạc Linh Chi, dùng giọng nhẹ nhàng nói: “Linh Chi, nếu ta không có bẻ cong ý của nàng, nàng hãy gật đầu, nếu bẻ cong ý của nàng, nàng hãy lắc đầu.”
Nhạc Linh Chi gật gật đầu.
Vẻ mặt Lâm Thiếu Nam không thể tin tưởng được.
Lưu thị nhanh chóng cười theo hoà giải: “Cữu cữu của Linh Chi, Linh Chi nói cũng không sai, đúng là nó ở nhà không khổ, những việc nặng đó, đều là ta và tỷ tỷ nó làm, nó chỉ làm mấy việc nhẹ nhàng.”
“Tuy nhiên, sau khi nó tới Cố gia, có thể không có ngày lành gì, một nhà Cố gia toàn vị thành niên, Cố Tranh là đứa thư sinh chỉ biết đọc sách, toàn dựa và nhị đệ hắn săn thú đổi tiền, nghe nói trong nhà chỉ có thể uống cháo loãng, sớm hay muộn cũng làm Linh Chi đói chết.”
“Nhưng cuộc sống nhà của chúng ta cũng không tốt hơn bao nhiêu, nhỏ thì nhỏ, tàn thì tàn, nghèo đến vang leng keng, cho nên, cữu cữu của Linh Chi, ta cũng ủng hộ ngươi mang Linh Chi đến kinh thành hưởng ngày lành.”
Bà ta đây là nói lời hay cho bản thân mình, lại đứng ở bên Lâm Thiếu Nam.
Quả nhiên Lâm Thiếu Nam không vạch trần những chuyện bà ta đã làm, mà là tình ý chân thành dỗ dành Nhạc Linh Chi.
“Linh Chi, trước kia vẫn luôn để nương thân con ở nông thôn, là bởi vì việc làm ăn của cữu cữu còn chưa khởi sắc, cuộc sống của cả nhà cũng không tốt lắm, lại thêm nương thân con bị hủy dung, ở trong thành không dễ tìm nhân gia, đây là cữu cữu mắc nợ nương thân con.”
“Hiện tại nương thân con không còn, cữu cữu muốn bồi thường cho nàng cũng không có khả năng, nhưng cữu cữu nhất định sẽ bồi thường cho con, hiện tại cữu cữu làm ăn lớn, cũng kiếm lời chút tiền, sau khi con đến kinh thành cùng cữu cữu, chính là thiên kim đại tiểu thư, cái gì cũng không cần làm, còn có nha hoàn hầu hạ, cữu cữu cũng nhất định sẽ mời đại phu chữa khỏi giọng nói cho con.”
Mặc kệ Nhạc Linh Chi có đồng ý hay không, ông ta lại chuyển sang Cố Tranh: “Ta hiểu nguyên nhân ngươi không chịu để Linh Chi đi, sau khi Linh Chi thành thiên kim đại tiểu thư, ngươi lo lắng không xứng với con bé, cũng lo lắng chúng ta sẽ hủy hôn, như vậy đi, nếu ngươi lo lắng, ta có thể làm chủ giúp các ngươi hủy bỏ hôn ước, ta sẽ cho ngươi một ít bạc để bồi thường.”
Ánh mắt Cố Tranh càng ngày càng lạnh, giọng nói càng lạnh hơn.
“Nếu Linh Chi nguyện ý đi theo ông, ta sẽ không mạnh mẽ giữ nàng lại, ta cũng không cần bạc của ông!