Bích Hoa Quân lạnh lùng chen vào:
"Cho dù như vậy, cũng không thể chứng minh tiểu nghiệt chướng này vô tội. Nếu không, tại sao mê tâm thuật không xuất hiện ở nơi khác mà lại cố tình xuất hiện trong chỗ ở của hắn?"
"Ngoài ra, môn hạ bổn quân đều xuất thân từ danh môn vọng tộc, tuyệt đối không thể làm ra chuyện trộm đan. Chỉ có y có cơ hội ra tay, nếu không phải y, thì còn ai vào đây?"
Trường Uyên khẽ cười nhạt.
"Ta cứ tưởng điều Bích Hoa Quân quan tâm nhất lúc này phải là vì sao Nhất Thập Tứ Châu lại đột nhiên xuất hiện ma vật."
Bích Hoa Quân không khỏi quay đầu nhìn hắn, sắc mặt xanh trắng đan xen, cực kỳ khó coi.
Nàng thầm nghĩ, người này hôm nay uống nhầm thuốc sao? Bình thường chẳng phải hắn ngại phiền toái nhất, cũng ghét quản chuyện bao đồng nhất ư? Vậy mà hôm nay lại hết lần này tới lần khác đối nghịch với nàng.
Nhưng dù sao nàng cũng là thần nữ cao cao tại thượng, vẫn giữ vẻ ngạo nghễ mà nói:
"Bổn quân đương nhiên đang điều tra chuyện này. Nhất Thập Tứ Châu xưa nay phòng vệ nghiêm ngặt, lại có Xích Tiêu kiếm khí trấn áp, ma vật bình thường căn bản không có cơ hội xâm nhập. Khả năng duy nhất chính là có kẻ mang ý đồ xấu, lén lút đưa vật dơ bẩn vào trong."
Ngụ ý không cần nói cũng biết.
Dù rộng lượng như Nam Sơn Quân cũng không khỏi nhíu mày:
"Bích Hoa, ý ngươi là gì? Chẳng lẽ còn nghi ngờ tiểu gia hỏa này cấu kết với Ma tộc?"
Bích Hoa Quân cười lạnh:
"Không phải quá rõ ràng sao?"
"Ngươi——"
"Ngươi cái gì mà ngươi." Bích Hoa Quân ngắt lời, giọng điệu sắc bén. "Tiểu gia hỏa này chẳng qua là một thiếu niên tu vi yếu ớt, sao có thể sử dụng được mê tâm thuật – một loại thuật pháp cao cấp như thế? Ngươi có phải quá xem trọng y rồi không?"
Nhưng Bích Hoa Quân tuyệt nhiên không có ý định nhượng bộ.
"Tri nhân tri diện bất tri tâm. Ma tộc từ trước đến nay âm hiểm xảo quyệt, giỏi nhất là ngụy trang. Ngươi lấy gì đảm bảo y không biết dùng? Đừng quên, năm đó trong số những ma tu thành thạo mê tâm thuật, kẻ nhỏ tuổi nhất cũng chỉ mới chín tuổi!"
Nói đến đây, nàng thoáng liếc mắt về phía Trường Uyên, ánh nhìn mang theo hàm ý sâu xa.
“Ngay cả chúng ta – những kẻ trời sinh kiếm tâm, đại danh đỉnh đỉnh chiến thần đại nhân – còn suýt nữa mắc bẫy.”
Chuyện này không ít người đều biết.
Năm đó, khi Trường Uyên huyết tẩy Ma Quật, bỗng nhiên từ trong huyết trì của Ma tộc bò ra một thiếu niên nhỏ bé, ôm chặt lấy chân hắn, giọng nói mềm mại gọi một tiếng "sư tôn".
Đôi mắt tinh anh lấp lánh, thần sắc ngưỡng mộ, thuần khiết như một hài đồng vô tội. Trường Uyên, kẻ cầm Xích Tiêu, từ trước đến nay gặp thần giết thần, gặp phật giết phật, vậy mà không hiểu vì sao, hắn lại khựng lại một thoáng. Chính khoảnh khắc sai lầm này đã tạo cơ hội cho Ma Quân Vấn Thiên đánh lén.
Vấn Thiên dốc hết hơi tàn, dồn toàn lực đánh một đạo kiếp chú vào cơ thể Trường Uyên.
Gần như cùng lúc đó, đầu của Ma Quân cũng đã rơi xuống dưới lưỡi kiếm Xích Tiêu.
Không lâu sau khi trở về, Trường Uyên liền thu nhận Mặc Vũ – con trai Thiên Quân, Thái tử Thiên tộc – làm đồ đệ.
Sau này, lời đồn bắt đầu lan truyền. Người ta nói, thiếu niên đột ngột xuất hiện trong huyết trì Ma tộc năm đó có gương mặt giống hệt Mặc Vũ. Nếu không, vì cớ gì trước đó Thiên Quân hết lần này đến lần khác cầu xin, Trường Uyên vẫn không chịu nhận đồ đệ, vậy mà sau trận chiến ấy, hắn lại đột nhiên thay đổi thái độ?
Lời của Bích Hoa Quân vừa dứt, lập tức khơi gợi ký ức cũ.
Các trung thần, tiểu thần nghe vậy, ánh mắt nhìn Chiêu Chiêu càng thêm hoài nghi.
Chiêu Chiêu không ngờ hôm nay bản thân lại bị đổ oan tới hai lần. Dù tâm tính có trầm ổn đến đâu, y suy cho cùng cũng chỉ là một thiếu niên nhỏ bé.
Vành mắt không khỏi đỏ lên, giọng hàm chứa nửa phần ấm ức, nửa phần phẫn nộ:
“Ta không có!”
“Các ngươi chẳng qua là thấy ta không nơi nương tựa, không có sư phụ, nên mới dám ức hiếp ta như vậy!”
“Nếu ta cũng có một gia thế hiển hách, có một vị thượng thần sư phụ làm chỗ dựa, các ngươi còn dám nghi ngờ ta như vậy sao?”
“Muốn giết thì giết, muốn chém thì chém! Dù sao ta cũng chưa từng làm chuyện đó, ta tuyệt đối không thừa nhận.”
Thiếu niên như con thú nhỏ xù lông, thốt ra lời kinh thế.
Nói xong liền hừ lạnh một tiếng, quay mặt đi, không thèm nhìn ai nữa. Đôi mắt trong veo như đá quý giờ đây phủ một tầng hơi nước mịt mờ.
Nếu sư phụ còn ở đây, chắc chắn sẽ không nỡ để y chịu ấm ức như vậy.
Sư phụ...
Nghĩ đến hai chữ xa lạ mà thân thuộc này, tim thiếu niên chợt quặn thắt. Tín niệm kiên định bao năm qua, như một cây cổ thụ đã cắm rễ trong xương tủy, bỗng chốc bị nhổ phăng, lụi tàn như một chiếc lá cao su héo úa.
Y cắn răng chịu đựng đến tận hôm nay, chỉ vì muốn tìm kiếm sư phụ chuyển thế.
Thế nhưng, hơn hai trăm năm đã trôi qua… Trên đời này, liệu còn có sư phụ nữa không?
Nếu không có…
Sự tồn tại của y còn có ý nghĩa gì?
Nhưng trước khi rời đi, sư phụ đã để lại một mảnh vảy, nói với y rằng:
“Chỉ cần vảy này không diệt, hồn phách ta vẫn còn đâu đó trong Tam Giới, sẽ không tan biến, vẫn còn cơ hội tái sinh luân hồi.”
Ba trăm năm qua, vảy ấy vẫn luôn phát sáng.
Vậy nên y chưa từng từ bỏ hy vọng.
Nhưng bây giờ—
Lồng ngực thiếu niên tràn đầy uất ức, mà không có chỗ nào để giãi bày.
Cúi đầu xuống, từng giọt nước mắt như hạt đậu lặng lẽ rơi xuống.
Mọi người vốn đang phẫn nộ vì sự ngông cuồng của Chiêu Chiêu, giờ đây thấy thiếu niên kiêu ngạo ngang tàng khi nãy bỗng biến thành một con mèo nhỏ, cúi đầu khóc ấm ức, không khỏi ngẩn người.
Dù sao, dồn một đứa trẻ đến mức bật khóc cũng chẳng phải điều gì đáng tự hào.
“Được rồi, đừng lắm lời nữa.”
Bấy giờ, Trường Uyên – người vẫn luôn trầm mặc – chợt thu hồi sợi kiếm khí quanh đầu ngón tay, thản nhiên nói:
“Còn cãi nữa, ma vật thật sự sẽ chạy mất.”
Mọi người sững sờ, nhất thời chưa hiểu hàm ý trong lời hắn.
Lúc này, một vị tiên quan áo trắng vội vàng chạy đến, sắc mặt lo lắng:
“Nam Sơn Quân, không hay rồi! Con Thao Thiết bị giam giữ trong Quảng Hàn Kính mấy ngày trước… không thấy đâu nữa!”
Sắc mặt Nam Sơn Quân lập tức trầm xuống.
“Hóa ra là có ma vật quấy phá.”
“Đã tra được nó trốn đi đâu chưa?”
Tiên quan lắc đầu:
“Y theo lời ngài phân phó, ma vật vẫn luôn bị giam chặt trong Tỏa Yêu Điện, ngoài đệ tử trông coi, không ai được phép tự tiện đến gần. Nếu không phải vừa rồi có một tân đệ tử lạc đường, vô tình đi ngang qua ngoài điện và phát hiện đệ tử trông coi đã bị đánh trọng thương, thì e rằng đến giờ vẫn chẳng ai biết nó đã thoát ra.”
Nghe vậy, ngay cả Bích Hoa Quân cũng nghiêm mặt.
“Tỏa Yêu Điện bên ngoài được bố trí Tru Ma Trận. Một khi có yêu tà xông ra, trận pháp sẽ lập tức khởi động, Tam Muội Chân Hỏa trong trận sẽ đốt kẻ đó thành tro bụi. Vậy mà con ma vật này có thể xuyên qua Tru Ma Trận mà trốn thoát… nó tuyệt đối không phải ma vật tầm thường. Chỉ một con Thao Thiết, sao lại có năng lực này?”
Nam Sơn Quân nói:
“Chỉ có cách bắt nó lại rồi thẩm vấn kỹ càng. Hiện giờ trong châu đều là các tân đệ tử mới nhập môn, mà con Thao Thiết này giỏi nhất là thuật bám vào người, xảo trá vô cùng. Chúng ta phải mau chóng truy bắt, tránh để những đứa trẻ vô tội bị hại. Bích Hoa, còn có Trường… Cái kia, Phạn Âm—”
Nam Sơn Quân quay đầu lại.
Vừa nhìn đã thấy chiếc ghế thượng khắc hoa trống không, đâu còn bóng dáng của Trường Uyên.
Gia hỏa này.
Luôn xuất quỷ nhập thần.
Nam Sơn Quân đành thuận thế, quay sang các trung thần và tiểu thần bên cạnh, nói:
“Làm phiền chư vị cùng hợp sức, chớ để ma vật kia chạy thoát.”
…………………………………….
Trường Uyên rời đi giữa chừng vì vết thương cũ bất ngờ tái phát nghiêm trọng.
Kết quả chưa đi được bao xa, đã nghe một giọng nói trong trẻo vang lên từ phía sau:
“Phạn Âm tiên quan!”
Hắn không khỏi nhướng mày.
Rõ ràng hắn đã rời đi lặng yên không một tiếng động, vậy mà vật nhỏ kia vẫn phát hiện, thậm chí còn đuổi theo.
“Vừa rồi đa tạ tiên quan đã chứng minh sự trong sạch cho ta.”
“Ta…”
Thiếu niên ngửa đầu, đôi mắt vẫn còn hoe đỏ, sương mù giăng kín, hơi nước chưa tan. So với dáng vẻ như một con sói nhỏ xù lông muốn cắn người trong điện khi nãy, giờ đây trông như thể hai người hoàn toàn khác biệt.
“Ta… Ta trước đó không cố ý phá hủy cấm chế rồi xông vào sau núi. Chỉ là ta quá ngưỡng mộ Chiến Thần, rất muốn bái ngài làm sư phụ. Nhưng tu vi ta yếu kém, học vấn chẳng ra sao, xuất thân cũng chẳng tốt, người khác có thư đề cử, ta thì không, chỉ có thể dựa vào chính mình. Nhưng với tu vi mỏng manh này, nếu không liều một phen, chỉ sợ kiếp sau cũng không thể bái sư. Ta chỉ muốn tìm một con đường cho bản thân, thật sự không dễ dàng chút nào…”
Trường Uyên hờ hững nghĩ.
Ồ, thì ra ngươi cũng tự biết mình có nhiều khuyết điểm đến thế à?
Ánh mắt rũ xuống, nhìn thấy thiếu niên đôi mắt đỏ hoe như con thỏ, bả vai run run, trông hệt như bị uất ức đến muốn chết. Càng nhìn càng thấy không thể tưởng tượng nổi.
Rõ ràng là chính hắn làm sai.
Sao bây giờ lại thành ra ủy khuất thế này?
“Ôi, ta cô đơn không nơi nương tựa, thực sự đáng thương quá trời. Nếu Phạn Âm ca ca không chịu tha thứ, vậy hôm nay ta quỳ chết ở đây luôn cho xong, ôi ôi.”
Trường Uyên: “…”
“Hành.”
Trường Uyên mặt không cảm xúc nhìn hắn diễn trò, thản nhiên nói:
“Ta tha thứ cho ngươi.”
“Nhưng chuyện hôm nay, ngươi cũng đừng tự mình đa tình.”
“Ta chỉ xử lý theo lẽ công bằng, chẳng liên quan gì đến ngươi.”
Chiêu Chiêu: “…”
Chiêu Chiêu suýt nữa nghẹn một hơi, còn định lấy lòng thêm vài câu, nhưng đối phương đã phất tay áo một cái, lập tức biến mất không còn bóng dáng.
Hừ!
Dĩ nhiên, Chiêu Chiêu sẽ không dễ dàng bỏ cuộc. Sau chuyện hôm nay, y không thể tiếp tục vào Tử Hà Cung học tập với thân phận môn đệ ngoại môn nữa. Giờ chỉ còn hai lựa chọn: một là thu dọn đồ đạc về Kỳ Lân Cung, hai là nghĩ cách khác để tìm một sư phụ.
Trước kia hắn không có cơ hội để Trường Uyên chú ý đến mình, nhưng giờ đã có Phạn Âm làm bước đệm, mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Trưa ngày hôm sau, Chiêu Chiêu liền xách theo một bình quỳnh tương mới ủ, đường hoàng đến Tuyết Tiêu Cung, chính thức bái phỏng Phạn Âm.