Chiêu Chiêu giữ vững tâm thái, không hề nao núng. Nếu là người bình thường, đột nhiên gặp phải tai bay vạ gió thế này, e rằng đã hoang mang lo sợ, chẳng biết làm sao. Nhưng những năm tháng sống nương nhờ kẻ khác đã sớm tôi luyện tính cách y trở nên trầm ổn. Đây là kết quả của bao năm tháng rèn giũa vô hình, bình thường không thấy gì đặc biệt, nhưng đến lúc nguy cấp lại có thể tĩnh lặng như nước sâu, giữ vững tâm trí.

Chiêu Chiêu không kiêu ngạo, cũng chẳng siểm nịnh, bình tĩnh hỏi lại:

“Thượng thần luôn miệng nói ta trộm tiên đan, vậy có chứng cứ gì không?”

Bích Hoa Quân không ngờ y dám tranh luận, trong lòng thoáng dâng lên một cỗ chán ghét, lạnh lùng hừ một tiếng:

“Quả nhiên là hạng người hèn kém, không biết phép tắc.”

Chiêu Chiêu chẳng hề tức giận, chỉ nhàn nhạt đáp:

“Nói vậy tức là không có chứng cứ rồi. Nhất Thập Tứ Châu rộng lớn thế này, thượng thần chẳng lẽ có thể tùy tiện vu oan cho người khác hay sao?”

Dù sao thì cũng không bái sư thành công, mà trong mắt Bích Hoa Quân cũng chẳng thể dung nổi y. Nếu không ở lại đây được, y cùng lắm quay về Kỳ Lân Cung làm vui lòng vợ chồng Kỳ Lân Vương, hoặc tìm đường mưu sinh tại một tiên châu khác, cũng chẳng đáng để chịu uất ức.

Nghĩ vậy, Chiêu Chiêu ôm tâm thái "đập nồi dìm thuyền", chẳng còn bận tâm gì nữa.

Tư Nam tự nhiên nhận ra ý nghĩ này của ấu đệ, thấp giọng trách mắng:

“Làm càn! Không được vô lễ với thượng thần!”

Bích Hoa Quân lồng ngực phập phồng, trầm mặc hồi lâu rồi cười lạnh:

“Ngươi nghĩ rằng chỉ cần mạnh miệng là có thể che giấu sự thật sao? Bổn quân đã cho ngươi cơ hội, nhưng ngươi không biết điều, vậy thì chỉ có thể nhờ đến Giới Luật Điện xem xét.”

Tư Nam và Diệp Hành đồng loạt biến sắc.

Một khi chuyện này bị đưa đến Giới Luật Điện, tức là tin tức sẽ lan truyền khắp Nhất Thập Tứ Châu. Dù kết quả thế nào, chỉ cần bị dính vào nghi án trộm cắp, Chiêu Chiêu e rằng khó lòng ở lại đây. Hơn nữa, vết nhơ này sẽ theo y suốt đời, bị ghi chép vào Tiên tộc đương sách. Kể cả có đến nơi khác học tập, e rằng cũng sẽ bị người ta cự tuyệt từ ngoài cửa.

“Sư tôn!”

Tư Nam vội ngẩng đầu, còn muốn cầu tình, nhưng Bích Hoa Quân đã cắt ngang:

“Bổn quân đã cho người báo lên Giới Luật Điện, không cần nhiều lời! Hai ngươi thị phi bất phân, công tư không rõ, chỉ biết xử sự theo cảm tính, đúng là khiến bổn quân thất vọng! Hình phạt sẽ theo giới quy—sao chép luật lệ trăm lần. Nếu chưa có lệnh của bổn quân, không được phép rời khỏi Tử Hà Cung nửa bước!”

Dứt lời, hắn phất tay áo rời đi.

………………………………….

Chẳng bao lâu sau, người của Giới Luật Điện đến, áp giải Chiêu Chiêu đi.

Y bị giam trong một gian phòng tạm giữ, không được gặp ai, không thể ăn uống, cũng chẳng thể liên lạc với bên ngoài—chỉ có thể chờ thẩm tra.

May mắn thay, Nhất Thập Tứ Châu là nơi tiên khí dồi dào nhất trong tam giới. Dù là phòng giam, nhưng vẫn sạch sẽ ngăn nắp, từ giếng trời có thể ngửi thấy hương sen thoang thoảng bên ngoài.

Chiêu Chiêu hiện tại vẫn là một tiểu yêu chưa hoàn toàn trưởng thành. Dù từ nhỏ đã được tiên khí Kỳ Lân Cung nuôi dưỡng, lại có vợ chồng Kỳ Lân Vương che chở nên miễn cưỡng luyện ra tiên nguyên, nhưng tiên nguyên ấy còn rất yếu ớt, không thể nào so sánh với con cháu Tiên tộc sinh ra đã có tiên căn vững chắc. Vì vậy, y cần một giấc ngủ đầy đủ để hồi phục thể lực. Đến tối, Chiêu Chiêu cuộn tròn ở góc tường, ngủ một mạch đến sáng.

Giấc ngủ này, ngược lại khá ngon lành.

Sáng sớm hôm sau, có tiên quan mở cửa phòng giam, dẫn Chiêu Chiêu đến chính điện Giới Luật Điện.

Trong điện, ngoại trừ Bích Hoa Quân mặt lạnh như băng, còn có Nam Sơn Quân cùng vài vị trung thần, hạ thần khác.

Nam Sơn Quân vẫn nhớ đến Chiêu Chiêu, hòa ái sai người mang đến một tấm đệm hương bồ, ý bảo y ngồi xuống. Chiêu Chiêu cũng không khách sáo, khoanh chân ngồi ngay tại chỗ.

Bích Hoa Quân vẫn như thường lệ, chán ghét liếc y một cái rồi quay đi.

Nam Sơn Quân là chủ nhân của Nhất Thập Tứ Châu, đồng thời cũng là tam quân đứng đầu, hôm nay giữ vai trò chủ thẩm. Tuy nhiên, ông không lập tức bắt đầu thẩm tra, mà quay sang tiên quan bên cạnh, hỏi:

“Trường Uyên Thượng Thần đâu?”

Chiêu Chiêu bất giác giật mình.

Y mới biết thì ra Giới Luật Điện tra án lần này là do tam quân hội thẩm.

Trong lòng không khỏi dâng lên một tia hy vọng.

Nếu Trường Uyên cũng tới, vậy y có thể nhìn thấy vị kia…

Điều đó có nghĩa là, y còn một cơ hội cuối cùng để xoay chuyển cục diện hay không?

Trong nháy mắt, tinh thần thiếu niên bừng tỉnh.

Kết quả còn chưa kịp đứng dậy, toàn thân xương cốt còn chưa theo kịp tinh thần, đã nghe tiên quan thấp giọng đáp:

“Đế quân nói, mấy vụ án vặt vãnh nhàm chán này, hắn không có hứng thú nhúng tay vào. Nam Sơn Quân và Bích Hoa Quân có thể tự mình giải quyết.”

Nam Sơn Quân bất mãn:

“Hắn nói vậy là có ý gì?”

Tiên quan khó xử:

“Ngài cũng biết tính tình Đế quân rồi… Hay là, thuộc hạ lại phái người đi thỉnh ngài ấy lần nữa?”

"Thôi."

Nam Sơn Quân lắc đầu, vẻ mặt không mấy quan tâm.

"Hắn thích đến thì đến, không đến cũng hay, bổn quân còn chẳng muốn nhìn thấy cái bản mặt khó ưa của hắn."

Các trung thần, hạ thần trong điện đồng loạt gật đầu lia lịa trong lòng.

Đúng, đúng, quá đúng.

Ai mà chẳng biết vị Đế quân kia xử lý công vụ thế nào—vừa lạnh lùng vừa cứng rắn, chẳng nể nang ai. Từ khi nắm giữ hình phạt tam giới đến nay, tỷ lệ phạm tội giảm mạnh chưa từng có. Mà cũng nhờ thế, đám đại thần tiên như bọn họ đi đêm cũng an toàn hơn nhiều.

Nam Sơn Quân chỉnh lại áo bào, bắt đầu tra hỏi Chiêu Chiêu. Từ chuyện nhập học, ăn uống, sinh hoạt hằng ngày đến bài vở, gần như chỉ thiếu điều hỏi luôn cả chuyện đi vệ sinh mấy lần một ngày.

Bích Hoa Quân bị kiểu thẩm vấn dài dòng này làm cho sốt ruột, mấy lần suýt nhịn không được muốn lên tiếng cắt ngang. Nhưng ngại thân phận Nam Sơn Quân cao hơn mình, lại là chủ nhân Nhất Thập Tứ Châu, nên chỉ có thể cố nhẫn nhịn.

Cuối cùng, Nam Sơn Quân cũng đi vào vấn đề chính—chuyện tiên đan bị mất trộm.

Chiêu Chiêu vốn đã thất vọng khi biết Trường Uyên không tới, lại có chút không kiên nhẫn với phong cách hỏi cung rườm rà của Nam Sơn Quân. Cậu chỉ đơn giản trả lời: "Ta không có trộm, cũng không biết gì hết."

Nam Sơn Quân gật đầu, giọng điệu chắc chắn: "Bổn quân cũng nghĩ ngươi không có gan đó."

Bích Hoa Quân lập tức nổi giận: "Nam Sơn, ý ngươi là gì?"

Nam Sơn Quân thản nhiên nhìn sang đồng liêu: "Bích Hoa, Nhất Thập Tứ Châu là nơi cầu học, không phải nơi tranh đấu. Khi chưa có chứng cứ xác thực, chúng ta không thể tùy tiện oan uổng đệ tử."

"Ai nói không có chứng cứ?"

Bích Hoa Quân quét mắt ra ngoài điện, trầm giọng: "Đưa lên!"

Một tiên quan áo trắng bước vào, trên tay bưng một chiếc khay. Trên khay, một viên tiên đan trong suốt lấp lánh, lớn cỡ trứng bồ câu, tỏa ánh sáng nhàn nhạt.

Nam Sơn Quân kinh ngạc: "Đây là...?"

Bích Hoa Quân ánh mắt sắc bén, quét về phía Chiêu Chiêu, nghiến răng nghiến lợi nói:

"Chính là viên Hàm Nguyên Đan bị mất. Giới Luật Điện chưởng sự đã dẫn người lục soát và tìm thấy nó trong phòng tên tiểu nghiệp chướng này!"

Cả đại điện xôn xao.

Các trung thần, hạ thần lập tức đổi ánh mắt nhìn Chiêu Chiêu, từ nghi hoặc sang khinh thường.

Nam Sơn Quân trầm mặc, như đang suy tư điều gì.

Chiêu Chiêu nhíu mày.

Trước giờ, y vẫn nghĩ chuyện này chỉ là do Bích Hoa Quân có thành kiến, nên cố tình đổ oan. Nhưng bây giờ xem ra, rõ ràng có kẻ đã sắp đặt để hãm hại y.

Ai lại có thù hằn sâu đến mức này với ta?

Bích Hoa Quân đứng dậy, ánh mắt lạnh lùng nhìn xuống Chiêu Chiêu:

"Chứng cứ rành rành, ta xem ngươi còn gì để giảo biện!"

Chiêu Chiêu bình thản đáp: "Ta không trộm."

"Về việc tại sao thứ này xuất hiện trong phòng ta, ta cũng không biết."

Bích Hoa Quân tức đến bật cười: "Đến nước này mà còn dám chống chế? Tốt lắm, hôm nay bổn quân sẽ dạy ngươi biết thế nào là quy củ Nhất Thập Tứ Châu! Mang Giới Tiên lên!"

Dứt lời, hắn vung tay áo, trong tay xuất hiện một cây roi dài màu xanh u lam, tỏa ra tiên khí lạnh lẽo.

Nam Sơn Quân giật mình: "Bích Hoa Quân, dừng tay!"

Nhưng Bích Hoa Quân đang giận dữ, làm sao chịu nghe? Nàng ta quất roi về phía Chiêu Chiêu.

Ngay lúc roi sắp chạm vào người, một đạo kiếm khí đỏ rực từ ngoài điện lao vụt tới, mang theo tiếng rít sắc bén, đánh bay Giới Tiên.

Bích Hoa Quân sững sờ ngẩng đầu, vừa nhìn thấy người tới, hơi thở liền khựng lại: "Ngươi—"

Thanh niên Đế quân khoác áo bào đen viền vàng, dáng vẻ lười biếng bước vào, bàn tay giấu trong tay áo. Đôi mắt màu hổ phách nhạt nhìn quanh một vòng, băng lãnh, vô cảm.

Cả đại điện như rơi vào tĩnh lặng.

Mọi người đồng loạt đứng dậy, hành lễ.

Nam Sơn Quân cũng bất ngờ, vừa định lên tiếng, đã bị người khác cướp lời:

"Ta là Phạn Âm, tiên quan dưới trướng Tuyết Tiêu Cung."

"Phụng mệnh quân thượng, tới giám sát phiên thẩm."

Nam Sơn Quân: "……"

Mọi người: "……"

Nam Sơn Quân không biết tên này lại đang bày trò gì. Nhưng chỉ cần nhìn sắc mặt trắng bệch của hắn, là biết hơn nửa khả năng vết thương cũ lại phát tác. Chắc chỉ vì không muốn bị chú ý quá mức nên mới viện cớ lấy danh nghĩa tiên quan ra để che giấu thân phận.

"Nga, vậy ngồi đi."

Nam Sơn Quân nói bình tĩnh, nhưng những người khác thì không bình tĩnh nổi.

Theo lý, chỉ là một tiên quan nhỏ nhoi, bọn họ chẳng cần phải e dè như vậy.

Nhưng trước mắt người này không phải tiên quan thật, mà là vị chiến thần đáng sợ nhất tam giới. Đừng nói là ngồi trước hắn, ngay cả hít thở mạnh cũng không dám.

Thế là, trong đại điện xuất hiện một cảnh tượng quỷ dị—một hàng đại thần ngày thường cao cao tại thượng, giờ lại nơm nớp lo sợ, chờ tiên quan kia an tọa rồi mới dám ngồi xuống.

Trường Uyên lười biếng tựa vào ghế, ánh mắt cuối cùng cũng rơi xuống một bóng dáng nho nhỏ trong điện.

Liền thấy thiếu niên đang tròn mắt nhìn hắn, đôi con ngươi đen láy lấp lánh.

A, lại là vật nhỏ này.

Chỗ nào có phiền toái, chỗ đó có y. Mới nhập học được mấy ngày đã gây rối đến mức kinh động cả Giới Luật Điện, đúng là một tiểu yêu không bình thường.

Chiêu Chiêu trong lòng dậy sóng dữ dội.

Phạn Âm?!

Tên coi tiền như rác kia?!

Không trách được tra danh sách học viên mãi mà không thấy ai tên "Phạn Âm".

Hóa ra hắn căn bản không phải đệ tử nhập học năm nay, mà là tiên quan dưới trướng chiến thần!

Chẳng lẽ hôm đó…

Hắn cố tình lừa ta đi tắm suối nước lạnh, chỉ vì muốn trừng phạt ta tự ý xông vào cấm chế?

Đạo đức khảo hạch của ta điểm thấp như vậy, cũng là vì hắn mách lẻo với chiến thần sao?!

Người này thù dai như vậy, lẽ nào lát nữa sẽ nhân tiện lôi chuyện mình tự ý xâm nhập cấm địa ra luôn sao?

Chiêu Chiêu ủ rũ nghĩ, cảm thấy bản thân và Nhất Thập Tứ Châu thực sự khắc mệnh, cứ gặp là xui xẻo.

“Ngươi ——”

Bích Hoa Quân bị Trường Uyên làm mất mặt ngay trước mắt bao người, trong lòng đầy tức giận nhưng lại bắt gặp đôi mắt hổ phách lạnh lẽo kia, rốt cuộc không thể trực tiếp bộc phát, chỉ lạnh lùng nói: “Vật chứng đã có, Tuyết Tiêu Cung đã chưởng quản tam giới hình phạt, nên xử trí thế nào, ngươi định đi.”

“Vật chứng đâu?”

“Chính là thứ này.” Tiên quan cẩn trọng dâng lên.

Trường Uyên vươn tay, viên đan kia liền tự động bay vào lòng bàn tay hắn.

Hắn thậm chí chẳng buồn liếc nhìn, chỉ thấy một tia kiếm khí đỏ sẫm lóe qua, viên “tiên đan” lập tức vỡ vụn, hóa thành một làn sương đen.

“Nhất Thập Tứ Châu Giới Luật Điện, từ khi nào lại xem ma vật là chứng cứ?”

“Này!” Mọi người kinh hãi.

Bích Hoa Quân sắc mặt trắng bệch rồi lại chuyển xanh.

“Mê Tâm Thuật biến hóa mà thành. Kẻ tu vi yếu kém, kẻ tâm niệm không thuần, đều có thể bị che mắt.”

Trường Uyên quét mắt nhìn qua một vòng, trước tiên dừng lại trên đám thần tiên đang nơm nớp lo sợ: “Bọn họ tu vi yếu kém.”

Sau đó, ánh mắt chuyển sang Bích Hoa Quân: “Thượng thần tâm niệm không thuần.”

Cuối cùng, dừng lại trên người Nam Sơn Quân.

“Còn ngươi, Nam Sơn Quân, ngươi bị che mắt vì điều gì?”

Nam Sơn Quân: ??

Một câu này trực tiếp đánh hắn từ Thần Vực xuống hàng ngũ “tu vi yếu kém”?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play