Hôm sau, trời vừa tảng sáng, Chiêu Chiêu đã rời giường, đến bên hồ thu thập tiên lộ trên hoa sen, chuẩn bị ủ quỳnh tương.

Phu thê Kỳ Lân Vương yêu thích nhất loại rượu này.

Giờ đây, kế hoạch bái sư đã thất bại, phần lớn khả năng y vẫn phải quay về Kỳ Lân Cung. Mà muốn sống yên ổn ở đó, việc quan trọng nhất chính là lấy lòng phu thê Kỳ Lân Vương.

Những việc này y sớm đã quen thuộc, nhưng một lần nữa quay lại điểm xuất phát, trong lòng vẫn không tránh khỏi cảm giác ủ rũ.

“Tiểu Kỳ Lân, ngươi đang buồn chuyện gì thế?”

Dạo gần đây, vì ngày nào Chiêu Chiêu cũng dậy sớm ra hồ thu thập tiên lộ, đám cá trong hồ cũng dần quen thuộc với y.

Chiêu Chiêu không vui đáp: “Đừng gọi ta là tiểu kỳ lân, ta không phải tiểu kỳ lân.”

“Ơ?” Một con cá nhỏ màu đen bơi ra khỏi mặt nước, đậu lên lá sen, thổi mấy bong bóng nước.

“Nhưng rõ ràng ngươi có bổn thể là kỳ lân mà?”

Chiêu Chiêu hừ một tiếng: “Ta chỉ là có sừng giống kỳ lân thôi, nói chung, ta không phải kỳ lân.”

“Vậy ngươi là gì?”

“Ta… Nói ngươi cũng không hiểu. Mau tránh ra, đừng chắn đường ta.”

“Lêu lêu! Ta cá là ngươi ngại ngùng không dám nói, sợ chúng ta cười nhạo ngươi đúng không?”

Chiêu Chiêu hừ lạnh, gạt con cá nhỏ sang một bên“Ai sợ các ngươi chê cười chứ? Ta chỉ sợ các ngươi không biết nhìn hàng. Ta đây là cao quý hiếm có đấy.”

Buổi chiều hôm đó, học đường đặc biệt cho tân đệ tử nghỉ nửa ngày để xuống núi mua sắm vật dụng hằng ngày

Cố Cửu Dao liền rủ mọi người cùng đi đến một tiệm quần áo mới mở ở Sương Hàn trấn để đặt may y phục.

Nhất Thập Tứ Châu dùng ngọc bài để ra vào, ngoại trừ khi lên lớp phải mặc đồng phục, những thời điểm khác không có quy định nghiêm ngặt về trang phục. Đệ tử có thể mặc tiên bào miễn phí mà học đường phát cho, hoặc chọn mặc y phục theo phong cách của gia tộc mình.

Tiên bào miễn phí tuy nhã nhặn nhưng kiểu dáng đơn giản, không có trang trí tinh xảo. Những đệ tử xuất thân danh giá, quen sống trong nhung lụa từ nhỏ tất nhiên chẳng muốn mặc mãi kiểu y phục đơn điệu ấy. Vì vậy, khi Cố Cửu Dao đề xuất, mọi người đều hào hứng hưởng ứng, lập tức rủ nhau xuống núi.

Tư Nam, Tạ Nhất Minh và Lục Tinh Hà cũng đều đồng ý đi cùng.

Diệp Hành phụ trách thống kê nhân số. Khi điểm danh đến Chiêu Chiêu, hắn ngạc nhiên hỏi:

“Chiêu Chiêu, ngươi không đi cùng chúng ta sao?”

Tư Nam đang trao đổi học thuật với một sư huynh đồng môn, nghe vậy liền nhìn sang: “Lần này đường xa, phụ vương và mẫu phi không chuẩn bị quá nhiều y phục mang theo. Ta thấy áo choàng trên người đệ cũng có chút cũ rồi, nhân tiện chọn vài bộ mới đi.”

Chiêu Chiêu mím môi.

Đương nhiên không phải y không muốn mặc quần áo đẹp, mà là… không có tiền.

Có lẽ vì chuyện bái sư liên lụy đến Tư Nam, lần này tiền tiêu vặt phu thê Kỳ Lân Vương gửi cho y chỉ còn một nửa so với trước kia.

Chi phí ăn uống hằng ngày, xã giao trong học đường đã đủ chật vật, làm gì còn dư để mua y phục mới? Mà đồ ở Sương Hàn trấn lại nổi tiếng đắt đỏ, tiệm quần áo được Cố Cửu Dao nhắc đến chắc chắn càng xa xỉ hơn. Y đi theo rồi đến lúc đặt xong lại không trả nổi, chẳng phải sẽ bị cười nhạo sao?

Y cũng có lòng tự trọng.

Hơn nữa, y đã trưởng thành, không thể như hồi nhỏ suốt ngày bám lấy Tư Nam làm nũng vòi tiền.

Vậy nên, gần đây y mới tích cực điều chế hoa sen quỳnh tương, dự định đem về Kỳ Lân Cung lấy lòng phu thê Kỳ Lân Vương. Y biết rõ, bọn họ là người dễ mềm lòng. Chỉ cần y thể hiện ngoan ngoãn hiểu chuyện, tháng sau có lẽ sẽ được cho thêm chút tiền tiêu vặt.

Nhưng chuyện mất mặt như thế này, đương nhiên y không thể nói với Diệp Hành.

Chiêu Chiêu tỏ vẻ thờ ơ, lạnh nhạt nói: “Sắp đến sinh nhật phu nhân, ta vẫn chưa làm xong rượu quỳnh tương, phải tranh thủ thời gian. Hơn nữa, ta cảm thấy tiên bào của học đường rất tốt, tạm thời không cần mua thêm. Đợi lần sau xuống núi cùng huynh trưởng rồi tính sau.”

Tư Nam không nghĩ nhiều, chỉ dặn dò:

“Làm quỳnh tương rất hao tổn tinh lực, đừng để bản thân quá mệt.”

Chiêu Chiêu gật đầu lia lịa:

“Huynh trưởng yên tâm, đây chính là sở trường của ta.”

Diệp Hành tò mò hỏi:

“Là loại quỳnh tương có thể kéo dài tuổi thọ, tăng trưởng tu vi sao? Phụ quân ta sức khỏe không tốt, từng có tiên nhân khuyên ông nên uống nhiều quỳnh tương. Chiêu Chiêu, ngươi có thể dạy ta cách làm không?”

Chiêu Chiêu hừ nhẹ trong lòng, đáp:

“Đây là bí phương ta tự nghiên cứu, tuyệt đối không truyền ra ngoài. Ta nhiều nhất chỉ có thể tặng ngươi một hồ thành phẩm, cho ngươi nếm thử.”

Diệp Hành cười xấu hổ:

“Không sao, thành phẩm cũng được. Ta thay phụ quân cảm ơn ngươi trước.”

Mấy ngày sau, mẻ quỳnh tương đầu tiên của Chiêu Chiêu đã hoàn thành. Trong đó có năm bình thượng phẩm, cùng mười bình hạ phẩm chưa đạt chuẩn. Dù là hạ phẩm, so với rượu thường vẫn là cực phẩm.

Chiêu Chiêu chọn hai bình tốt nhất, đóng gói cẩn thận, cùng lễ vật của Tư Nam gửi đến phu thê Kỳ Lân Vương.

Ba bình thượng phẩm còn lại, một bình tặng Nam Sơn Quân, một bình gửi Bích Hoa Quân, bình cuối cùng… Chiêu Chiêu còn chưa nghĩ ra nên tặng ai, tạm thời giữ lại cho mình.

Còn lại số hạ phẩm, hắn chia ra tặng tiên quan chưởng giáo trong học đường cùng các tiểu thần của Nhất Thập Tứ Châu, bao gồm cả Diệp Hành và Phạn Âm.

Dù sao đã mất công làm, thì cũng nên tận dụng hết.

Chiêu Chiêu đã tính toán kỹ lưỡng. Nhóm trung thần, tiểu thần trong Nhất Thập Tứ Châu phần lớn đều kiêu ngạo, tặng lễ vật tầm thường e rằng khó gây ấn tượng với họ. Quỳnh tương thì hiếm có, lại không mang vẻ tục khí, làm lễ vật là lựa chọn không thể thích hợp hơn.

Dự đoán trước, cũng có không ít người từ chối nhận. Nhưng Chiêu Chiêu không nản lòng, liền chuyển những hồ quỳnh tương bị trả lại cho tiên quan môn hạ của các vị thần đó.

Hiệu quả lập tức thấy rõ.

Hôm sau, một vị tiên quan dưới trướng Tiêu Dao tán tiên tìm đến hắn:

“Tôn giả nhà ta nếm thử quỳnh tương của tiểu tiên hữu, rất yêu thích. Chỉ là năm nay danh ngạch đã đủ, không thể thu thêm đệ tử. Nhưng nếu tiểu tiên hữu nguyện ý, có thể trước làm ngoại môn đệ tử. Đến kỳ tuyển nhận tiếp theo, tôn giả sẽ ưu tiên cân nhắc.”

Ngoại môn đệ tử, hơn nữa còn là ngoại môn đệ tử của một hạ thần, thực chất chẳng khác gì không bái sư. Ngày thường công việc nặng nhọc, dơ bẩn đều phải tranh nhau làm, so với chính thức đệ tử kém một bậc rõ rệt.

Nhưng có chút hy vọng vẫn tốt hơn không có gì.

Chiêu Chiêu cúi người cảm tạ tiên quan, còn tặng thêm một ít lễ vật mang từ Kỳ Lân Cung đến. Đối phương xua tay ngại ngùng:

“Ta chỉ là truyền lời giúp tiểu tiên hữu, còn lại cũng không thể giúp gì thêm, không cần khách khí như vậy.”

Sau đó, lần lượt có thêm vài tiên quan khác đến tìm y, đại diện cho các cung chủ bày tỏ thiện ý. Lý do từ chối cũng tương tự, đều nói danh ngạch năm nay đã đủ, nhưng có thể thu Chiêu Chiêu làm ngoại môn đệ tử, để y đi theo chính thức đệ tử tu luyện, tránh làm lỡ dở việc học.

Chiêu Chiêu vừa nghe, vừa cầm bút vẽ vòng tròn lên danh sách những vị thần hạ phẩm đó, chán chường thở dài.

Hạ thần dù sao cũng thuộc hàng tiên nhân phi thăng, nhưng phẩm cấp quá thấp. Lấy lòng họ, chẳng bằng lấy long phu thê Kỳ Lân Vương, hiệu quả thiết thực hơn nhiều.

Huống hồ, Nhất Thập Tứ Châu ba trăm năm mới thu một lần đệ tử. Ba trăm năm sau, ai biết những vị thần này còn nhớ đến y hay không?

Quan trọng nhất là, dù ba trăm năm nữa y có được thu nhận làm chính thức đệ tử của các vị hạ thần này, thì vẫn phải chịu sự chèn ép của đệ tử trung thần, thượng thần, vĩnh viễn không thể ngóc đầu lên.

Y đến Nhất Thập Tứ Châu là để tìm chỗ dựa, chứ không phải tìm thêm cực khổ.

Nhưng hiện tại, ngay cả những đệ tử xuất thân hàn môn cũng đã bái sư thành công. Nếu y không có sư phụ, thậm chí chẳng được tính là đệ tử chính thức, sau này làm sao tiếp tục tiến học? Chẳng lẽ thật sự phải làm thư đồng cho huynh trưởng?

Tối hôm đó, Tư Nam gọi Chiêu Chiêu đến trước mặt, nghiêm túc nói:

“Đi theo ta làm thư đồng không phải lựa chọn tốt. Đệ đã đến tuổi chính thức tiến học, cần có một sư phụ. Ta đã thỉnh cầu Bích Hoa Quân, để đệ tạm thời lấy danh ngoại môn đệ tử của Tử Hà Cung, cùng ta tiến học. Chỉ cần cuối năm khảo thí đạt tiêu chuẩn, đệ có thể trở thành đệ tử chính thức. Bích Hoa Quân đã đồng ý.”

Quản sự nghe vậy, gấp đến mức dậm chân:

“Thiếu chủ, sao có thể như vậy được!”

Tư Nam kiên quyết:

“Ta đã quyết định, không cần nói nhiều.”

Chiêu Chiêu hiểu rõ, với thành kiến của Bích Hoa Quân đối với dòng dõi thấp kém, Tư Nam hẳn đã tốn không ít công sức mới thuyết phục được.

Hơn nữa, Bích Hoa Quân dù khinh thường xuất thân của y, nhưng hiện tại, y cũng chẳng có lựa chọn nào tốt hơn.

Chiêu Chiêu ngoan ngoãn gật đầu đồng ý.

Tư Nam xoa đầu y:

“Từ mai, sau giờ học buổi sáng, đệ sẽ theo ta đến Tử Hà Cung tiến học.”

Năm nay, Bích Hoa Quân chỉ thu nhận ba đệ tử: Tư Nam, Cố Cửu Dao và Diệp Hành. Khi giảng bài, nàng trực tiếp giảng ở dao đài Tử Hà Cung.

Bích Hoa Quân dĩ nhiên không để mắt đến Chiêu Chiêu, nhưng nể tình Tư Nam tha thiết cầu xin, lại thêm mối quan hệ với Kỳ Lân Cung, nàng chỉ lạnh mặt nghiêm khắc răn dạy vài câu, rồi cho phép Chiêu Chiêu ngồi ở hàng cuối, theo học cùng các đệ tử chính thức.

Mấy ngày trôi qua, tất cả vẫn yên ổn, không có chuyện gì xảy ra.

Điều duy nhất khiến Chiêu Chiêu phiền muộn chính là thiên phú thuật pháp của y thực sự không đủ. Những người khác chỉ mất một hai canh giờ đã có thể luyện thành pháp thuật, còn y thường phải tốn một hai ngày mới miễn cưỡng lĩnh hội được. Đến khi thực chiến, hiệu quả lại suy giảm đáng kể.

Bích Hoa Quân cũng không để tâm đến điều này, hoàn toàn không quan tâm đến tiến độ học tập của y.

Vì thế, Cố Cửu Dao không ít lần cười nhạo Chiêu Chiêu.

Chiêu Chiêu tuy trong lòng thấy vị đại tiểu thư này thực sự đáng ghét, nhưng để tránh gây phiền phức cho Tư Nam, y chỉ làm ngơ, không đáp lại.

Thỉnh thoảng, vào buổi tối, Tư Nam sẽ dành thời gian riêng để giúp Chiêu Chiêu lý giải bài học. Nhưng thiên phú của Chiêu Chiêu trong lĩnh vực này dường như bị phong ấn, dù luyện tập bao nhiêu lần, hiệu quả vẫn chỉ tạm được.

Kiên nhẫn như Tư Nam cuối cùng cũng chỉ có thể an ủi:

“Đừng nóng vội, tu luyện thuật pháp còn tùy thuộc vào thể chất, thiên tư, thậm chí cả chủng tộc. Có lẽ đệ chưa tìm ra phương hướng phù hợp với bản thân. Cứ từ từ tìm hiểu, rồi sẽ khá hơn.”

Chiêu Chiêu dù buồn bực nhưng cũng hiểu chuyện này không thể vội vàng, liền ngoan ngoãn gật đầu. Hơn nữa, người có tiến độ chậm không chỉ có mình y—Diệp Hành vừa mới khỏi một trận bệnh nặng, thân thể còn yếu, nên việc tu luyện pháp thuật cũng gặp khó khăn.

Chỉ khác là, Diệp Hành có Bích Hoa Quân đích thân phụ đạo sau giờ học, nên tiến bộ nhanh hơn một chút.

Hôm sau, sau khi kết thúc tiết học buổi sáng, Chiêu Chiêu theo thường lệ cùng Tư Nam đến Tử Hà Cung. Vừa đến Dao Đài, đã thấy Bích Hoa Quân mặc áo tím hoa lệ, gương mặt lạnh như băng, thần sắc không mấy thiện cảm, đứng trên bậc thềm cao.

Khi ánh mắt rơi xuống người Chiêu Chiêu, vẻ mặt lại càng tệ hơn.

Tư Nam thoáng hoang mang, dẫn theo Chiêu Chiêu hành lễ, liền nghe Bích Hoa Quân lạnh giọng quát:

“Diệp Hành thân thể yếu ớt, bổn quân đã đặc biệt ban cho hắn một viên Hàm Nguyên Đan do Tư Dược Tinh Quân mới luyện. Sáng nay, viên tiên đan đó đã không cánh mà bay!”

Đan dược do Tư Dược Tinh Quân luyện chế, phàm nhân ăn vào có thể phi thăng, thần tiên dùng thì kéo dài tuổi thọ, giá trị vô cùng quý báu.

Nhưng dù có quý giá đến đâu, đan dược cũng không thể tự nhiên mà biến mất. Ý ngoài lời, chính là có kẻ đã đánh cắp nó.

Chiêu Chiêu bình tĩnh hỏi:

“Có thể xác định viên đan dược bị mất vào sáng nay không? Một loại đan dược tiên khí tràn đầy như vậy, người bình thường không thể giấu được, chỉ cần dùng tiên thuật truy tìm là rõ.”

Bích Hoa Quân cười lạnh:

“Nếu có thể tra ra, còn cần ngươi ở đây lắm miệng sao? Viên tiên đan đó, hơn phân nửa đã bị người ta nuốt rồi.”

Chiêu Chiêu và Tư Nam đều sững sờ.

Ngay sau đó, ánh mắt Bích Hoa Quân trở nên sắc bén như đao băng, nhìn chằm chằm vào Chiêu Chiêu, quát lạnh:

“Còn không quỳ xuống?!”

Chiêu Chiêu lập tức hiểu ra hàm ý đằng sau câu nói này.

Y đứng yên bất động:

“Thượng thần nghi ngờ ta ăn trộm tiên đan của Diệp Hành?”

“Nếu không phải ngươi, thì còn ai vào đây nữa?”

Trên Dao Đài, Cố Cửu Dao khoanh tay, thong thả cầm lấy một quyển sách trên bàn, lười biếng liếc mắt rồi chậm rãi nói:

“Ai mà không biết, ngươi xuất thân hèn kém, đến cả pháp thuật đơn giản nhất cũng học không xong. Nhất định là ngươi thèm khát uy lực của viên tiên đan đó, nên nhân lúc Diệp Hành sơ suất mà ra tay.”

Chiêu Chiêu hừ nhẹ:

“Một viên tiên đan thôi sao? Ta không thèm.”

Bích Hoa Quân tức đến tím mặt:

“Ngươi còn dám cãi?! Quỳ xuống ngay!”

Thấy tình hình không ổn, Tư Nam lập tức bước lên một bước, quỳ xuống:

“Sư tôn bớt giận! Đệ tử xin lấy nhân cách đảm bảo, Chiêu Chiêu tuyệt đối không làm chuyện trộm đan.”

Diệp Hành cũng vội vàng rời khỏi Dao Đài, đến bên cạnh Tư Nam quỳ xuống, khẩn thiết nói:

“Sư tôn minh giám! Đệ tử cũng dám đảm bảo, chuyện này tuyệt đối không liên quan đến Chiêu Chiêu. Chỉ là một viên đan dược mà thôi, mất thì mất, đồ nhi nhất định sẽ chăm chỉ tu luyện để tự mình mạnh lên.”

“Một viên đan dược mà thôi?!”

Bích Hoa Quân tức giận nhìn hai đồ đệ, giọng nói đầy thất vọng:

“Hai ngươi đúng là hồ đồ đến cực điểm! Các ngươi có biết, để luyện ra một viên Hàm Nguyên Đan phải hao tốn bao nhiêu thiên tài địa bảo không? Các ngươi lại có biết, tiên đan này có bao nhiêu tác dụng to lớn với tu hành không?!”

Dứt lời, nàng ta một lần nữa ra lệnh:

“Chiêu Chiêu! Quỳ xuống!”

Từ ngữ và sắc mặt của Bích Hoa Quân lúc này cho thấy y đã chắc chắn rằng Chiêu Chiêu chính là kẻ trộm đan.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play