Không thể để Tư Nam bị thương.

Đó là ý niệm đầu tiên xuất hiện trong đầu Chiêu Chiêu.

Ma khí cuồn cuộn lan tràn, không khí lạnh lẽo tựa sương mù bao phủ. Bên ngoài, tiếng rên rỉ đau đớn của quản sự vang lên, trong không gian chật hẹp chỉ còn lại những tràng cười quỷ dị của ma vật.

Kẻ đó vốn lần theo một tia tiên khí mong manh mà đến, định nhân lúc hỗn loạn ra tay cướp đoạt, nuốt chửng tiên nguyên của một kẻ xui xẻo nào đó. Không ngờ lại đụng phải một nhóm đệ tử Tiên tộc, khiến hắn vô cùng phấn khích.

Chiêu Chiêu lập tức đưa ra quyết định, mở tung cửa xe, hét lớn:

"Mau đưa huynh trưởng rời khỏi đây! Ta sẽ cản phía sau!"

Quản sự tất nhiên không mong gì hơn. Ma vật chỉ có một cái bụng, không thể cùng lúc nuốt nhiều người. Chỉ cần để lại một người làm mồi nhử, kẻ khác ắt có cơ hội thoát thân.

Trước khi xuất phát, vương phi từng ban cho ông một món Tiên Khí phòng thân. Giờ phút này, không chút do dự, ông lập tức ném mạnh Tiên Khí vào vùng ma khí cuồn cuộn, đồng thời thúc giục tiên xe phóng đi như điên.

"Dừng lại!" Tư Nam phẫn nộ quát.

"Trước khi xuất phát, tộc trưởng phu nhân đã dặn ta phải bảo vệ thiếu chủ chu toàn. Dù thiếu chủ có giết thuộc hạ, thuộc hạ cũng không thể dừng lại!"

Quản sự nghiến răng, vung kiếm điều khiển tiên hạc, dốc toàn lực phóng ra khỏi khu rừng.

Phía sau, ma vật thấy có kẻ thoát được thì giận dữ gầm lên, tiếng cười quái dị vang vọng. Chỉ trong chớp mắt, hắc vụ quấn quanh như tơ nhện, gắt gao bao vây chiếc xe tiên còn lại.

Bên trong xe, nhiệt độ nhanh chóng rơi xuống dưới mức đóng băng.

Linh Xu, chỉ là một người hầu tu vi yếu ớt, sao có thể đối phó với tà vật bậc này? Chỉ trong giây lát, hắn đã rét đến run cầm cập, ngay cả linh kiếm cũng nắm không vững.

Chiêu Chiêu cũng chẳng khá hơn là bao, co ro trong góc, toàn thân run rẩy, nhưng đầu óc vẫn đang cấp tốc suy tính.

Không được.

Hắn không thể chết ở đây.

Hắn còn chưa tìm được sư phụ!

Thiếu niên cúi đầu, từ trong cổ áo rút ra một mảnh vảy bạc, nắm chặt trong tay như thể đó là cọng rơm cứu mạng.

"Sư phụ người đang ở đâu?"

"Một nơi rất xa."

"Vậy con phải làm sao để tìm được người?"

"Vật này gọi là 'Chiếu Chúc', là linh tức của sư phụ hóa thành. Chỉ cần 'Chiếu Chúc' còn tồn tại, thì hồn phách của sư phụ vẫn hiện hữu trong tam giới, âm thầm bảo hộ con. Chờ thêm ba trăm năm nữa, khi công đức viên mãn, sư phụ sẽ được luân hồi chuyển thế, tái sinh làm người. Khi đó, con cũng đã trưởng thành rồi."

Trong khoảnh khắc sinh tử cận kề, giọng nói ôn hòa của sư phụ như vang vọng trong trái tim hắn.

"Tiểu công tử! Làm sao bây giờ? Thuộc hạ sắp không cầm cự nổi nữa!"

Linh Xu gánh chịu áp lực ngàn cân, cắn răng gào lên, kéo Chiêu Chiêu trở về thực tại.

Chiêu Chiêu đảo mắt nhìn quanh, cố tìm một món Tiên Khí có thể tạm thời ngăn cản ma vật. Đáng tiếc, rương bảo vật của hắn toàn là những pháp khí đẹp đẽ nhưng vô dụng. Đối phó yêu vật thông thường còn được, nhưng trước mặt ma vật bậc này, e rằng chẳng khác gì ném đá xuống biển.

"Tiểu công tử!"

Linh Xu càng lúc càng khó chống đỡ, linh kiếm trong tay hắn cuối cùng cũng không chịu nổi mà vỡ vụn thành hai mảnh.

Cùng lúc đó, chiếc xe tiên kiên cố không gì phá vỡ, giờ đây vỡ vụn như gốm sứ rạn nứt, tan thành từng mảnh.

Ma vật không thể kiên nhẫn thêm nữa, lập tức lao tới, mang theo ma khí hôi hám dày đặc, bổ nhào về phía Chiêu Chiêu. Điều kỳ lạ là, trên người thiếu niên này dường như tỏa ra một hương vị đặc biệt mê người.

Bị mùi hương đó hấp dẫn mãnh liệt, ma vật càng siết chặt lấy Chiêu Chiêu, gấp gáp muốn hút cạn tiên nguyên trong cơ thể hắn.

Thiếu niên tóc đen rối tung, trường bào trắng muốt nhàu nhĩ, liên tục lùi về phía sau cho đến khi chạm đến góc xe, không còn đường lui.

Ma vật bật ra tràng cười quái dị đầy phấn khích, tiến sát lại gần, tham lam ngửi lấy hơi thở đặc biệt trên người thiếu niên. Thật kỳ lạ… một đệ tử Tiên tộc lại có hơi thở của ma vật sao?

Nhưng mặc kệ, cứ ăn no trước đã.

Thân hình ma vật đột ngột phình to gấp đôi, há miệng rộng, định nuốt trọn thiếu niên chỉ trong một ngụm.

Chiêu Chiêu tuy thông minh, nhưng suy cho cùng vẫn còn quá nhỏ. Đây là lần đầu tiên hắn cận kề tử vong đến vậy. Cơ thể hắn run rẩy không thể kiểm soát, đôi mắt cũng dâng lên một tầng hơi nước trong suốt.

Hắn còn chưa tìm được sư phụ, sao có thể chết ở đây được?

Thiếu niên tuyệt vọng nghĩ, dù biết không thể lui thêm nữa, hắn vẫn vô thức lùi về phía sau.

Và rồi, hắn va vào một vòng tay rắn rỏi.

Chiêu Chiêu mắt đỏ hoe, quay đầu lại, lúc này mới nhận ra người cứu mình chính là thanh niên bị kéo lên xe trước đó. Vì tình thế nguy cấp, hắn đã quên mất trên xe còn một người khác.

Trường Uyên dù không thể nhìn thấy gì, nhưng có thể cảm nhận rõ ràng vật nhỏ trong lòng mình đang run rẩy kịch liệt.

Thật khó tin—nhóc con này mà cũng có lúc chật vật thế này sao?

“Chậc”

Trường Uyên đã tĩnh dưỡng hai ngày, gần như hồi phục hoàn toàn. Nghĩ lại, đường đường là một thượng thần, cớ gì lại đi so đo với một tên nhóc miệng còn hơi sữa?

Sợ đến mức này cũng đủ rồi. Thuận tay vớt nó một phen vậy.

Hắn đang định phá phong ấn thì chợt cảm thấy trán mình lạnh buốt—hóa ra là ai đó vừa dán lên một lá bùa.

Ma vật đã trói chặt lấy thiếu niên, chỉ chực kéo hắn vào vùng ma khí đen đặc. Nhưng đúng vào khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, một "tấm lá chắn bằng thịt" từ đâu bay ngang ra, chặn lại đòn chí mạng.

Tệ hơn nữa, tấm lá chắn thịt kia còn mang theo một đạo phù trừ ma.

Cơ thể ma vật co giật dữ dội, không tự chủ được mà bị một luồng sức mạnh khổng lồ hút chặt vào một người khác.

Và thế là, nó rơi vào một cái ôm... đầy thâm tình.

Ma vật: “……”

Nó chưa bao giờ nghĩ rằng trên đời này lại tồn tại một kẻ còn vô sỉ, còn âm hiểm độc ác hơn mình. Trong giây lát, nó hoàn toàn bị màn thao tác quái dị kia làm cho chết lặng.

Lúc này, Linh Xu mới nhìn rõ người đã giúp họ cản lại đòn chí mạng—chính là thanh niên trọng thương mà bọn họ vừa cứu lên xe! Cậu kinh hãi kêu lên:

“Cái này—”

Chuyện này có phải quá thiếu đạo đức rồi không?

Chiêu Chiêu lập tức nhặt kiếm lên, túm lấy Linh Xu rồi kéo chạy:

“Nếu không làm vậy, cả hai chúng ta đều phải chết ở đây! Dùng thân thể hắn đổi lấy mạng chúng ta, cũng coi như giúp hắn tích đại công đức. Dưới cửu tuyền, hắn cũng có thể an giấc ngàn thu!”

Giờ phút này, kẻ đang bị cuốn vào vùng ma khí quay cuồng, hoàn toàn không cảm thấy mình có thể "an giấc ngàn thu"—Trường Uyên: “?”

A, vật nhỏ này… so với hắn tưởng tượng còn âm hiểm hơn nhiều!

Nếu có ai dám thu tên nhóc này làm đồ đệ, thì không chỉ mắt mù, tim mù, mà chắc chắn còn tổn thọ.

Ma vật ném đi "món ăn thân ái" của mình, thẹn quá hóa giận. Nhưng thịt dù sao cũng là thịt. Tuy kẻ kia mang theo chút tiên khí nhàn nhạt, tinh nguyên không đủ tươi ngon, nhưng cũng đủ để nó ăn lót dạ đêm nay.

Chờ đến ngày mai, tu vi tăng lên, lại tiếp tục tìm con mồi mới.

Từ khi bước vào địa giới Nhất Thập Tứ Châu, nơi đây tràn ngập kiếm khí sắc bén như đoạt mệnh Diêm La, khiến nó lúc nào cũng phải trốn chui trốn nhủi trong rừng sương mù. Lợi dụng lúc nhóm đệ tử mới nhập học, nó mới dám mò ra, bắt vài tên đệ tử tiên tộc  để ăn đỡ đói.

“Tư—”

Một luồng điện quang lóe lên trong không khí, Thao Thiết còn mải mê tận hưởng mỹ vị, hoàn toàn không để ý.

Nó cũng không nhận ra rằng, thanh niên vốn đang cúi mắt tựa như đã hôn mê kia, chậm rãi mở mắt ra. Đôi đồng tử tối đen lạnh lẽo, như hàn băng vạn năm.

Luồng điện kia chỉ là một tia kiếm khí mảnh như sợi tơ, ngưng tụ nơi đầu ngón tay hắn.

Chỉ là một sợi kiếm khí thôi…

Nhưng Thao Thiết lập tức cảm thấy một áp lực như ngàn vạn núi cao đè xuống, đến mức không thở nổi!

“A…! Cái này… đây là—”

Ý thức được điều gì, bản năng nó phát ra tiếng kêu thảm thiết, hoảng sợ đến tận linh hồn. Âm thanh thê lương vang vọng khắp màn đêm. Nhưng trước khi nó kịp phản ứng, kiếm khí đã xé nát thân thể nó thành vô số mảnh nhỏ.

Hắc khí cuồn cuộn như khói mây tản đi, không để lại một dấu vết, tựa như nó chưa từng tồn tại trong tam giới này.

Thanh niên chậm rãi đứng dậy.

Những vết máu trên y phục cũng dần biến mất theo ánh sáng lưu động quanh người. Bộ huyền bào đơn giản lúc trước giờ đã hóa thành y phục hoa văn phức tạp, viền vàng tinh xảo, lộng lẫy và uy nghiêm.

Hắn đội mũ quan đen, tóc dài buộc cao, đường nét gương mặt sắc bén thâm trầm, tuấn mỹ như bạch ngọc tạc thành. Phong thái phóng khoáng mà cao quý, khiến người khác không dám nhìn thẳng.

Khóe môi hắn tuy lạnh lùng mím chặt, nhưng những ngón tay thon dài lại thảnh thơi tháo xuống thứ dán trên trán mình—một tấm phù màu vàng, kẹp giữa hai ngón tay thưởng thức.

“Quân thượng!”

Ánh sáng bạc trong đêm lóe lên, một thanh niên áo trắng nhanh chóng lao đến, quỳ một gối xuống hành lễ, đồng thời quét mắt kiểm tra tình hình xung quanh.

“Kia quỷ Thao Thiết—”

“Chém.”

Giọng điệu thản nhiên đến mức khiến người khác run rẩy.

Thanh niên áo trắng, cũng chính là hầu quan Phạn Âm của Tuyết Tiêu Cung, lặng lẽ thở dài.

Quân thượng ra tay… quả nhiên vẫn tàn bạo như vậy!

Hắn chợt chú ý tới vật trong tay quân thượng, kinh ngạc hỏi:

“Đó là gì?”

“Phù chiêu ma.”

“Phù chiêu… chiêu ma?!”

Phạn Âm hít vào một hơi lạnh.

Phù chiêu ma là cấm vật của Tiên tộc, đã tuyệt tích từ lâu. Sao nó lại xuất hiện ở Sương Hàn trấn?

Sao nó lại xuất hiện trong tay Quân thượng?

Chẳng lẽ nó là thứ mà Thao Thiết mang theo?

Hắn lập tức rùng mình.

Phù chiêu ma một khi xuất hiện, sẽ triệu hồi ma vật từ bốn phương tám hướng. May mà trấn này có kiếm khí của Quân thượng trấn áp, nên lũ ma vật không dám kéo đến. Nếu không, đêm nay sẽ không đơn giản chỉ đối phó với một con quỷ Thao Thiết.

Nhưng nếu Thao Thiết không phải chủ nhân của lá bùa này…

Một tia sét xẹt qua trong đầu Phạn Âm.

Lẽ nào có kẻ vì chạy trốn, đã ném phù chiêu ma lên người Quân thương đang “trọng thương”, để chuyển hướng hỏa lực?!

Phạn Âm càng nghĩ càng cảm thấy khả năng này quá lớn, đến mức gần như không dám nhìn thẳng sắc mặt của Quân thượng.

Quân thượng là ai chứ? Quân thượng đã bao giờ bị người khác chơi một vố như vậy chưa?!

Kẻ gây họa này… xong đời rồi!

"Đám đệ tử năm nay, so với bổn quân tưởng tượng... cũng có tiền đồ đấy chứ."

Phạn Âm còn đang cố gắng suy đoán chân tướng, liền nghe thấy thanh niên huyền y nhếch môi cười lạnh, giọng điệu chậm rãi nhưng lại mang theo sự châm chọc khó tả.

Phạn Âm: “……”

Cái gì?

Kẻ vừa gài bẫy Quân thượng… lại là tân sinh của năm nay?!

Đệ tử nhà ai mà lại không có tiên đức đến mức này chứ!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play