Chiêu Chiêu tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trên giường trong Ngọc Kinh Điện.

Tư Nam đã túc trực suốt đêm, thấy ấu đệ cuối cùng cũng mở mắt, vui mừng khôn xiết, vội vàng hỏi:

“Thế nào rồi? Cảm thấy khá hơn chút nào không?”

Chiêu Chiêu ngoan ngoãn gật đầu.

Đầu vẫn còn hơi choáng váng, nhưng thần trí đã tỉnh táo hơn nhiều.

Y thử hỏi: “Đêm qua... ta tự mình trở về sao?”

“Đệ không nhớ gì à?”

Tư Nam nhíu mày.

“Đêm qua đệ bị ma vật bám vào, suýt nữa mất mạng. May mà ba vị thượng thần liên thủ rút ma vật ra khỏi cơ thể đệ và phong ấn nó lại trong pháp khí, ngươi mới giữ được mạng nhỏ. Sau đó, Nam Sơn Quân phái tiên quan từ Đạo Tâm Điện đưa đệ trở về.”

Nam Sơn Quân.

Chiêu Chiêu nhăn mũi, không khỏi có chút thất vọng.

Trước khi hôn mê, y rõ ràng nghe thấy chiến thần kia nói sẽ thu y làm đồ đệ, nhưng sau đó lại chẳng hề đoái hoài đến y.

Chẳng lẽ chiến thần đã thay đổi ý định?

Chiêu Chiêu không cam lòng, dè dặt hỏi:

“Vậy... không có ai khác sao?”

“Ai khác?”

Tư Nam mờ mịt: “Đệ còn muốn ai đến nữa?”

Vậy là không có ai rồi.

Chiêu Chiêu trầm mặc, lòng đầy nghi hoặc.

Chiến thần rõ ràng đã nhìn thấy mặt y, cũng từng thẳng thắn tỏ ý muốn thu nhận y. Vậy mà giờ lại chẳng có động tĩnh gì.

Chẳng lẽ màn liều lĩnh của y đêm qua, cuối cùng chỉ là uổng phí?

Tư Nam cũng đầy bụng nghi vấn.

“Đêm qua đang yên đang lành, tại sao đệ lại chạy đến Giới Luật Điện?”

Chiêu Chiêu từ lâu đã chuẩn bị sẵn lý do cho tình huống này, nên lập tức trả lời rất trơn tru:

“Đồ Sơn Ấp từng giúp đệ một lần, đệ lo hắn một mình ở trong điện sẽ sợ hãi, nên lén mang chút đồ ăn qua cho hắn. Ai ngờ lại vô tình chọc phải ma vật.”

Nói xong, y ngoan ngoãn nhận sai:

“Thực xin lỗi, đệ sai rồi, huynh trưởng.”

Chiêu này trăm lần thử, trăm lần linh nghiệm.

Tư Nam chỉ biết thở dài bất đắc dĩ:

“Đệ thật quá liều lĩnh! Nếu muốn mang đồ ăn, ít nhất cũng phải thông qua chưởng giáo hoặc tiên quan của Giới Luật Điện. Sao có thể tự tiện lẻn vào? May mà ba vị thượng thần kịp thời xuất hiện, nếu không thì... ta không dám tưởng tượng hậu quả sẽ thế nào.”

Vì muốn chăm sóc Chiêu Chiêu, Tư Nam đã cố ý xin nghỉ, không tham gia lớp học buổi sáng.

Không lâu sau, Tạ Nhất Minh và Lục Tinh Hà lần lượt quay về. Vừa thấy Chiêu Chiêu tỉnh lại, cả hai đều mừng rỡ, lập tức vây quanh hỏi han.

Chiêu Chiêu để ý thấy đám người hầu đang thu dọn đồ đạc, không khỏi ngạc nhiên:

“Các ngươi muốn ra ngoài sao?”

Tạ Nhất Minh cười đáp:

“Ra ngoài gì chứ, là đang dọn đi.”

“Dọn đi?”

“Đúng vậy! Sáng nay chưởng giáo vừa mới thông báo, gần đây ma vật liên tục hoành hành, để bảo đảm an toàn cho học sinh, từ hôm nay, tất cả tân sinh đều phải chuyển đến cư trú trong điện của sư phụ.”

Nói đến đây, Tạ Nhất Minh mới giật mình nhận ra—Chiêu Chiêu hiện tại vẫn chưa có sư phụ, vậy thì biết dọn đi đâu bây giờ?

Hắn ấp úng: “Xin lỗi nha, Chiêu Chiêu, ta...”

Tư Nam ôn hòa lên tiếng:

“Không sao. Đệ có thể chuyển đến Tử Hà Cung ở cùng ta. Năm nay Bích Hoa Quân chỉ thu nhận bốn đệ tử, phòng vẫn còn trống rất nhiều.”

Chiêu Chiêu khẽ nhếch khóe môi.

Y biết huynh trưởng có lòng tốt, nhưng y cũng hiểu rõ rằng, sau chuyện hàm nguyên đan, Bích Hoa Quân đã chán ghét y đến cực điểm, làm sao có thể cho phép y vào ở Tử Hà Cung?

Giờ dù y có mặt dày bám lấy huynh trưởng, chỉ sợ cũng vô ích.

Lục Tinh Hà cũng đề nghị:

“Năm nay không ít sư huynh đã xuống núi rèn luyện, Đạo Tâm Điện hẳn còn phòng trống. Chiêu Chiêu, nếu ngươi muốn, có thể chuyển đến ở cùng chúng ta.”

Chiêu Chiêu cảm kích tấm lòng của bọn họ.

Ra vẻ thản nhiên nói:

“Không cần đâu. Ta còn nhỏ, tu vi cũng kém, vốn chưa đủ tư cách bái sư. Chờ vết thương lành lại, ta sẽ trở về Kỳ Lân Cung.”

Hai hồ quỳnh tương kia chắc hẳn đã được đưa về Kỳ Lân Cung. Sau khi Kỳ Lân Vương và phu nhân uống xong, có lẽ họ sẽ nguôi giận phần nào. Nếu không, y chỉ cần trở về và ngoan ngoãn thể hiện thật tốt, chắc chắn cũng sẽ được tha thứ.

Kỳ Lân Cung là một trong mười hai thế gia, các loại điển tịch tu luyện không thiếu. Dù y thiên phú về thủy hệ thuật pháp rất kém, nhưng chỉ cần nỗ lực nhiều hơn rồi cũng sẽ học được vài thứ.

Tư Nam chưa từng nghe Chiêu Chiêu nhắc đến chuyện muốn quay về Kỳ Lân Cung, không khỏi ngạc nhiên:

“Đệ thực sự muốn trở về?”

“Ừm!”

Chiêu Chiêu gật đầu, nghiêm túc nói:

“Đệ đã suy nghĩ kỹ rồi. Đệ muốn trở về nhà… trở về tộc, chuyên tâm tu luyện hai năm, sau đó sẽ qua tìm huynh trưởng. Nếu huynh trưởng nhớ đệ, có thể viết thư cho đệ không?”

“Đúng rồi, hai tháng nữa hoa thủy liên ở Kỳ Lân Cung sẽ nở, đến lúc đó đệ làm bánh sen gửi cho huynh trưởng.”

Tạ Nhất Minh vốn còn áy náy vì lỡ lời, nghe đến đây không khỏi cười nói:

“Không ngờ ngươi còn nhỏ tuổi mà đã biết ủ quỳnh tương, lại còn giỏi làm điểm tâm. Thật là lợi hại! Chiêu Chiêu, nếu ngươi làm xong bánh sen, có thể gửi cho ta một ít không?”

“Đương nhiên rồi! Ta còn biết làm rất nhiều loại điểm tâm, đến lúc đó sẽ gửi cho các ngươi.”

Theo quy định của học viện, các đệ tử phải dọn dẹp xong tẩm xá trong vòng một ngày.

Ngọc Kinh Điện vốn chỉ là chỗ ở tạm thời, bài trí đơn giản. So với nơi đây, các cung điện của các thượng thần điều kiện tốt hơn rất nhiều, lại tiện cho việc học tập. Vì vậy, ai nấy đều háo hức dọn dẹp hành lý. Tới sau giờ ngọ, phần lớn đệ tử đã chuyển đi, Ngọc Kinh Điện lập tức trở nên trống trải.

Chiêu Chiêu chưa bao giờ là người dễ nản lòng hay buông xuôi. Khi thể lực khôi phục phần nào, y liền bắt đầu lên kế hoạch trở về Kỳ Lân Cung.

Người hầu Linh Xu giúp hắn y dọn đồ đạc, không nhịn được thở dài:

“Tiểu công tử thật sự muốn đi sao?”

Chiêu Chiêu gật đầu.

Vừa sắp xếp giấy bút cùng những vật dụng bên người, y vừa đưa một danh sách cho Linh Xu.

“Lát nữa ngươi xuống núi, đến trấn mua giúp ta mấy thứ này.”

Linh Xu liếc qua, thấy trên giấy liệt kê dày đặc các loại tiên đan, linh khí, thậm chí còn có linh thú, không khỏi ngạc nhiên hỏi:

“Đây là gì?”

Chiêu Chiêu đáp:

“Lễ vật ta chuẩn bị cho phu nhân, tộc trưởng và các trưởng lão.”

“Khó khăn lắm ta mới đến Nhất Thập Tứ Châu một chuyến, chẳng lẽ lại trở về tay không? Nhưng ta không có nhiều tiền, tiên đan sẵn có thì mua không nổi, nên đành nhờ ngươi mua dược liệu thay thế. Phương thuốc ta đã ghi rõ ràng cho ngươi rồi.”

“Ta chọn toàn bộ là linh thảo, linh dược độc nhất của Nhất Thập Tứ Châu, ngươi ngàn vạn lần đừng mua nhầm.”

Linh Xu gật đầu, cẩn thận thu danh sách vào, nhưng trong lòng lại âm thầm thở dài.

Hắn theo Chiêu Chiêu từ lúc mới sinh, được Kỳ Lân Vương phái đến hầu hạ vị tiểu thiếu chủ này, nên hiểu rõ tính tình y hơn ai hết.

Nhất Thập Tứ Châu khó ở, nhưng Kỳ Lân Cung lại càng không phải nơi dễ sống.

Tộc trưởng phu nhân có lòng nhân hậu, nhưng các trưởng lão trong tộc lại cổ hủ và cố chấp. Bọn họ vẫn luôn căm ghét ba xà tộc, chỉ chực tìm cơ đuổi tiểu công tử ra khỏi tộc.

Những thủ đoạn lấy lòng này của tiểu công tử, có lẽ còn dùng được với Kỳ Lân Vương và phu nhân, nhưng muốn khiến đám trưởng lão kia hài lòng, e rằng không dễ dàng.

Trước đây, ít nhất còn có Tư Nam thiếu chủ che chở.

Nhưng bây giờ, Tư Nam thiếu chủ đã quyết định ở lại Nhất Thập Tứ Châu học tập.

Sợ rằng những ngày tháng sau này của tiểu công tử sẽ càng gian nan.

Chỉ là, thiếu niên trước mắt vẫn hăng hái thu dọn đồ đạc, chẳng có chút nào lo lắng cho tương lai của mình.

Linh Xu ngày thường thích đấu võ mồm với Chiêu Chiêu, lúc này lại thấy mềm lòng.

Hắn hỏi:

“Trừ mấy thứ này, tiểu công tử có muốn mua gì cho bản thân không? Hoặc có nơi nào muốn đi xem?”

Dù lần này không bái sư thành công, nhưng cũng coi như đã đặt chân đến Nhất Thập Tứ Châu. Không đi dạo một vòng thì thật đáng tiếc.

Chiêu Chiêu đang bận nhét đồ vào tay nải, nghe vậy liền nghiêm túc suy nghĩ.

Y thật sự có một nguyện vọng nho nhỏ.

Y muốn được nhìn thấy khuôn mặt của Trường Uyên.

Đêm qua, y chỉ lo quấn lấy đấu với Thao Thiết, lại thêm hôn mê, tinh thần mơ hồ, chỉ kịp nắm lấy một góc huyền y mà chưa kịp nhìn rõ gương mặt kia. Trong khắp Tứ Hải Bát Hoang này, e rằng chỉ có vị chiến thần ấy sở hữu dung mạo giống hệt sư phụ.

Một khi rời đi, y còn biết tìm đâu một gương mặt như thế nữa?

Nếu có thể, y thật sự muốn chép lại gương mặt ấy, mang về Kỳ Lân Cung.

Nhưng chuyện này tất nhiên không thể nói với Linh Xu, y chỉ nhàn nhạt đáp:

“Không cần, có gì đáng xem đâu, xem không phải miễn phí.”

Linh Xu: “……”

Được rồi.

Hắn đã biết, nhà hắn tiểu công tử đời này không thể tách rời hai chữ "keo kiệt".

Đợi Linh Xu rời đi, Chiêu Chiêu liền ôm theo vò quỳnh tương thượng phẩm cuối cùng, định bước ra ngoài. Nhưng chưa đi được bao xa, y liền đụng mặt một chưởng giáo tiên quan.

Nhất Thập Tứ Châu có năm vị chưởng giáo tiên quan phụ trách quản lý tân đệ tử.

Bốn vị đều học thức uyên bác, tác phong ngay thẳng, luôn quan tâm chăm sóc tân đệ tử. Chỉ có một người dựa vào chút quan hệ với Thiên tộc mà kiêu ngạo hống hách, ngày thường thích bắt nạt kẻ yếu, lại còn chuyên gây khó dễ cho những đệ tử xuất thân thấp kém, chẳng hề có lấy một chút sư đức.

Mà người trước mắt chính là vị chưởng giáo không có sư đức ấy.

Chiêu Chiêu vì bái sư thất bại, phẩm đức khảo hạch bị đánh giá thấp, không ít lần bị kẻ này châm chọc mỉa mai. Trước đây còn kiêng dè Tư Nam nên hắn nhịn xuống, nhưng bây giờ hắn sắp rời đi, không cần tiếp tục nhẫn nhịn nữa. Nghĩ vậy, hắn liền giả vờ không thấy đối phương, hừ nhẹ một tiếng trong lòng rồi định lướt qua luôn.

“Tiểu công tử, xin hãy dừng bước.”

Không ngờ hôm nay vị chưởng giáo này lại có thái độ khác thường, vẻ mặt lấy lòng chạy theo.

Chiêu Chiêu thầm nghĩ, chẳng lẽ người này uống nhầm thuốc, hay lại muốn kiếm cớ gây chuyện?

Y hơi cảnh giác dừng lại: “Chưởng giáo gọi ta?”

“Nơi đây chỉ có một mình tiểu công tử, nếu không gọi ngài thì gọi ai?”

Vị chưởng giáo nọ cười đầy thiện ý, từ trong tay áo lấy ra một vật.

“Đây là ngọc bài của tiểu công tử, xin hãy cất giữ cẩn thận, ngàn vạn lần không được làm mất.”

Ngọc bài?

Đó chẳng phải chỉ dành cho những đệ tử chính thức đã bái sư sao?

Đưa cho y làm gì?

Chẳng lẽ, tim Chiêu Chiêu bỗng đập mạnh một nhịp, một suy nghĩ không tưởng nhảy vào đầu y.

“Đưa ta xem.”

Một lúc lâu sau, y mới vươn tay, cố tỏ ra bình tĩnh.

Nhưng giọng nói lại khẽ run rẩy.

Chưởng giáo hai tay cung kính dâng lên, cười nói:

“Thật đáng chúc mừng tiểu công tử! Được bái nhập môn hạ của Trường Uyên chiến thần là điều biết bao đệ tử tha thiết mơ ước. Ngày sau tiền đồ của tiểu công tử tất nhiên rộng mở vô hạn…”

Nhưng Chiêu Chiêu đã không còn nghe thấy gì nữa.

Tim hắn đập dồn dập, ánh mắt không rời khỏi khối ngọc bài kia.

Ở Nhất Thập Tứ Châu, phàm là đệ tử chính thức nhập môn, đều được phát một khối ngọc bài như vậy. Trên đó khắc rõ danh tính, thân phận, còn ghi chú thuộc phong nào, cung nào.

Chiêu Chiêu nhìn chằm chằm vào hai chữ “Tuyết Tiêu” trên ngọc bài, đôi mắt dần đỏ hoe, lồng ngực nóng bừng như nằm mơ.

Y thật sự đã thành công.

Thật sự nhờ vào gương mặt giống Mặc Vũ mà đoạt được thông quan có được lệnh bài này.

Đêm qua tất cả những gì y đã làm… đều không uổng phí.

Khi quyết định quay về Kỳ Lân Cung, y vẫn giữ được bình tĩnh. Nhưng lúc này đây, mọi tủi nhục, gian khổ đều đồng loạt ùa lên trong lòng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play