Tin tức Chiến thần Trường Uyên từ chối thư đề cử của năm tộc, mười hai thế gia, nhưng lại thu nhận một tiểu yêu xuất thân thấp kém làm tiểu đệ tử nhanh chóng lan truyền khắp Nhất Thập Tứ Châu. Ngoài phần lớn những kẻ còn đang trong trạng thái ngỡ ngàng như mộng, có hai người bị ảnh hưởng nặng nề nhất.

Một là Hiên Viên Phong – đại công tử của Hiên Viên tộc.

Vốn dĩ trong gia tộc, hắn là kẻ nói một không ai dám nói hai, muốn gì được nấy. Nhưng lần này, trong chuyện bái sư, hắn lại thảm bại dưới tay một tiểu yêu. Không chỉ mất mặt, hắn cảm thấy ngay cả tôn nghiêm cũng bị chà đạp không thương tiếc.

Sau khi tự nhốt mình trong phòng bình tĩnh suốt nửa canh giờ, cuối cùng Hiên Viên Phong không thể nào nhẫn nhịn thêm được nữa. Hắn một cước đá văng cửa phòng, tức giận trừng mắt nhìn người sư phụ chính thức của mình – Tiêu Dao Tử.

Tiêu Dao Tử xuất thân bần hàn, dựa vào sự khổ tu mới có thể phi thăng thành thần. Bình thường khi đối mặt với vị đại công tử này, hắn còn chẳng khác nào kẻ dưới, thậm chí có khi còn muốn quỳ xuống kêu một tiếng “cha” cũng được.

Nhìn thấy sắc mặt của Hiên Viên Phong lúc này, Tiêu Dao Tử biết hắn vẫn đang phẫn hận, trong lòng không cam tâm. Hắn trầm ngâm một lát, ngoài mặt cố giữ bình tĩnh, nhưng trong lòng lại cực kỳ rối bời.

“Có lẽ... thật sự là hợp nhãn duyên.” Cuối cùng, Tiêu Dao Tử khẽ thở dài, chậm rãi nói, “Đồ nhi ngoan, ngươi không biết đấy thôi. Chiến thần Trường Uyên nổi danh trông mặt mà bắt hình dong. Nghe nói trong Tuyết Tiêu Cung, ngay cả tiên hạc được nuôi dưỡng cũng phải có dáng vẻ cân đối, eo thon chân dài, nói gì đến chuyện thu đồ đệ?”

Tiêu Dao Tử dừng một chút, tiếp tục: “Kia tiểu yêu ta cũng từng gặp qua, phải nói là dung mạo xinh đẹp tinh xảo. Bây giờ còn nhỏ tuổi đã như vậy, sau này trưởng thành... Ai, ngoan đồ, ngươi làm sao thế?”

Hiên Viên Phong sắc mặt âm trầm, không nói một lời, chỉ hít sâu một hơi rồi xoay người rời đi.

Hắn sợ nếu ở lại thêm một khắc, chính mình sẽ thực sự làm ra chuyện khi sư diệt tổ.

Dung mạo!

Lại là dung mạo!

Chẳng lẽ khắp thiên hạ này không ai biết hai chữ đó chính là nghịch lân của hắn sao?

Đường đường chiến thần, tại sao cũng nông cạn đến mức này!

Người thứ hai chịu đả kích nặng nề chính là chủ nhân của Nhất Thập Tứ Châu – Nam Sơn Quân.

Hắn cứ ngỡ rằng ngày hôm đó, Trường Uyên chỉ vì bị Bích Hoa Quân kích tướng mà thuận miệng nói ra quyết định kia. Hắn không thể ngờ rằng người này lại thực sự đi làm ngọc bài!

Một khi ngọc bài đã được khắc tên, trừ phi đệ tử phạm phải sai lầm nghiêm trọng bị trục xuất sư môn, hoặc chính mình phản bội sư môn, bằng không danh phận thầy trò này sẽ không thể nào thay đổi.

“Ngươi thật sự đã suy nghĩ kỹ rồi sao?”

Nam Sơn Quân nhanh chóng tìm đến Tuyết Tiêu Cung, ánh mắt tràn đầy nghi hoặc nhìn người đang ngồi trên sập.

Trường Uyên nhẹ nhàng xoay chén rượu trong tay, nghe vậy thì nhướng mày: “Thật kỳ lạ. Trước đây bổn quân không chịu thu đồ đệ, ngày nào ngươi cũng ba lần đến quấy rầy, sốt ruột chẳng khác nào lão mẫu thúc giục con. Bây giờ bổn quân làm theo ý ngươi, thế nào lại biến thành bà bà mụ mụ không yên lòng?”

Nam Sơn Quân thở dài: “Ta chỉ thấy chuyện này có gì đó không đúng. Trước đây ta khuyên ngươi bao nhiêu lần ngươi cũng không chịu nhả ra, cớ gì giờ đột nhiên lại nghĩ thông suốt? Chẳng lẽ chỉ vì muốn chọc tức năm tộc mười hai thế gia? Nhưng ngươi nào cần phải làm vậy. Nếu không muốn thu đồ đệ, ngươi cứ thẳng thừng từ chối là được, ai dám ép buộc ngươi? Ngươi nói thật đi, chuyện này có ẩn tình gì không? Hay là... ngươi thực sự coi tiểu tử kia như vật thay thế cho Mặc Vũ? Vì sợ Mặc Vũ không tỉnh lại, nên muốn tìm một cái bóng để an ủi bản thân?”

Trường Uyên không nói gì.

Một lúc lâu sau, hắn mới chậm rãi lên tiếng: “Bổn quân chẳng lẽ không thể tìm một chút an ủi sao?”

“Ngươi—ngươi đúng là...”

Nam Sơn Quân ban đầu ngạc nhiên, sau đó lại khẽ thở dài, nét mặt lộ rõ vẻ an tâm.

“Nếu đã vậy, sao ngươi không nói sớm? Có gì mà phải giấu giếm chứ.” Hắn nhẹ giọng than thở, “Nói thật, mấy năm nay nhìn ngươi vì Mặc Vũ bôn ba khắp Tứ Hải Bát Hoang, ta cũng thấy đau lòng thay. Nhưng vạn sự đều có định số, cho dù Mặc Vũ có là thái tử Thiên tộc thì cũng không thể thoát khỏi thiên mệnh. Ngươi vì áy náy mà một lòng muốn cứu đồ đệ, điều đó không sai. Nhưng Quân Tiện, chấp niệm quá mức sẽ dễ dàng hóa thành điên cuồng. Nếu Mặc Vũ thật sự... ta sợ ngươi sẽ không chịu nổi.”

Nam Sơn Quân nhìn hắn đầy lo lắng: “Trong cơ thể ngươi vẫn còn kiếp chú, gần đây ta thấy dấu hiệu nó trở nên nghiêm trọng hơn. Ngươi phải tự lo cho mình một chút. Bây giờ có tiểu tử kia ở bên cạnh, ta cũng yên tâm hơn phần nào.”

“Nói thật lòng, dù ngươi không muốn nghe, nhưng dưỡng đồ đệ thật sự rất thú vị, cảm giác thành tựu cực kỳ cao.”

Nam Sơn Quân còn chưa nói xong đã bị Trường Uyên đuổi ra khỏi cửa.

Bên trong đại điện cuối cùng cũng trở lại yên tĩnh.

Trường Uyên day day mi tâm, khẽ xoa ấn ký đỏ sẫm giữa trán. Trong lòng chợt hiện lên hình ảnh đêm đó tại Giới Luật Điện—thiếu niên nắm lấy góc áo hắn, mà ngay lúc đó, dấu ấn giữa trán hắn đột nhiên nóng rực lên.

Đó là Thiên Ma kiếp chú.

Chỉ có Thiên Ma tộc mới có thể kích phát nó.

Vì sao mỗi khi tên nhóc kia đến gần, kiếp chú này liền có phản ứng khác thường?

………………………………..

Mà ở học đường, cục diện cũng nghịch chuyển.

Những kẻ trước đó chẳng buồn để ý đến Chiêu Chiêu vì chuyện khảo hạch, giờ đây lại vây quanh y, ghen tị nhưng vẫn phải nở nụ cười chúc mừng.

Bái nhập môn hạ chiến thần, chuyện này nào phải nhờ may mắn mà thành?

Rõ ràng là vận cứt chó!

Chiêu Chiêu vô cùng hài lòng tận hưởng ánh mắt hâm mộ và tâng bốc của mọi người. Y cảm thấy ngày hôm nay chính là ngày vui vẻ nhất, sảng khoái nhất trong suốt hai trăm năm qua.

“Chiêu Chiêu, ngươi bái nhập môn hạ Chiến Thần, nhất định sẽ theo sư phụ tu luyện kiếm đạo đúng không? Nghe nói kiếm đạo của Chiến Thần đã đạt đến Thượng Thần Vực, có thể hô phong hoán vũ, uy lực kinh thiên động địa. Ngươi có thể dạy chúng ta vài chiêu không?”

Chiêu Chiêu ra vẻ miễn cưỡng, đáp: “Còn phải xem tình huống thế nào. Kiếm thuật của sư phụ quá mức thâm sâu, ta chưa chắc đã học được.”

Lập tức có người nịnh nọt nói: “Sao có thể như vậy chứ! Ngươi có thể được Chiến Thần thu nhận, nhất định thiên phú cực cao. Về sau, chúng ta đều phải nhờ ngươi che chở rồi.”

“Thật hâm mộ ngươi! Có thể gọi Chiến Thần một tiếng sư phụ, chỉ sợ nằm mơ cũng có thể cười tỉnh.”

“Nghe nói Chiến Thần mặt tựa hàn ngọc, phong thái bất phàm, là đệ nhất mỹ nam tử Tiên giới. Điều này có thật không?”

Chiêu Chiêu kiêu ngạo gật đầu:

“Tất nhiên là thật.”

“Sư phụ ta còn hơn Bạch Thạch lang gấp mười lần!”

Các đệ tử xung quanh nghe vậy lại càng hứng thú, muốn mượn ngọc bài của Chiêu Chiêu để xem thử Tuyết Tiêu Cung hiếm có ngọc bài này khác gì so với những cái khác.

Nhưng Chiêu Chiêu nào chịu cho bọn họ xem, chỉ giơ lên một chút để khoe khoang.

Sau giờ học, các đệ tử lục tục rời đi, ai về chỗ nấy, chỉ riêng Chiêu Chiêu vẫn còn để chăn màn, gối đệm và vật dụng cá nhân ở Ngọc Kinh Điện.

Y phải nhanh chóng đi bái kiến sư phụ, xác định chỗ ở của mình.

Thế là Chiêu Chiêu lại lần nữa bước lên Tuyết Tiêu Cung.

Phạn Âm đã đứng chờ sẵn trước cửa, thấy y đến liền nói: “Quân Thượng đang chờ tiểu công tử. Mời đi theo thuộc hạ.”

Phạn Âm dẫn Chiêu Chiêu vào chính điện.

Trường Uyên vừa tắm xong, đang khoác áo ngoài bước ra.

Tim Chiêu Chiêu đập mạnh, mắt trừng lớn, căng thẳng ngẩng đầu, lòng bàn tay đều đổ mồ hôi.

Dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng khi thật sự nhìn thấy gương mặt khắc sâu trong giấc mộng vô số lần kia, y vẫn không khỏi nín thở. Đôi mày kiếm sắc bén, đôi mắt sáng tựa tinh tú, cả khuôn mặt như tạc từ ngọc—anh tuấn đến mức khiến người ta hoa mắt.

Đôi mắt thiếu niên chậm rãi đỏ lên.

“Sư phụ!”

Chiêu Chiêu nhào tới, ôm chặt lấy eo đế quân từ phía sau, ngao một tiếng, nức nở.

Phạn Âm đứng bên cạnh, sợ hãi đến mức tim suýt ngừng đập.

Thầm nghĩ: Tiểu công tử này cũng quá táo bạo!

Dám lao vào ôm Quân Thượng như thế?!

Ngay cả Mặc Vũ điện hạ lúc tỉnh lại cũng chưa từng dám làm càn như vậy.

Trường Uyên nhíu mày.

Một là vì không quen với sự tiếp xúc thân mật thế này.

Hai là vì... hắn rõ ràng cảm nhận được nước mắt và nước mũi của vật nhỏ kia đang thấm vào quần áo mình với tốc độ đáng sợ.

Hắn vừa mới thay đồ.

Làm một người có thói quen sạch sẽ, chuyện này thật khó mà chịu đựng.

“Buông tay.”

Một lát sau, Trường Uyên trầm giọng nói, giọng điệu bình thản nhưng ẩn chút nghiêm khắc.

“Ngao...”

Chiêu Chiêu lúc này mới nhận ra hành động của mình hơi quá đà, sụt sịt buông tay.

Nhưng y còn có chính sự cần giải quyết.

Trường Uyên tạm thời nhịn xuống sự khó chịu, ngồi xuống sập, quan sát tiểu đồ đệ trước mặt.

Thiếu niên hai mắt đỏ hoe, trông như một con thỏ nhỏ vừa khóc xong.

Thật là yếu mềm.

Trường Uyên thầm nghĩ.

Phạn Âm liếc mắt, khẽ ho một tiếng nhắc nhở: “Tiểu công tử, còn không mau bái kiến Quân Thượng?”

Chiêu Chiêu nhìn gương mặt như mộng như ảo kia, dù có kích động đến đâu cũng không đến mức đánh mất lý trí. Đến thời khắc mấu chốt, y vẫn biết phải giữ lễ nghi.

Vì vậy, y lau khô nước mắt, quỳ xuống trong điện, cung kính dập đầu.

“Đệ tử Tư Chiêu, bái kiến sư tôn.”

Không gian lặng như tờ.

Chiêu Chiêu quỳ đến mức trán sắp chạm đất thì rốt cuộc nghe thấy giọng nói lạnh lùng của vị sư phụ tiện nghi kia:

“Đã nhập môn hạ bổn quân, thì phải tuân theo quy củ của bổn quân.”

“Bổn quân không có nhiều quy tắc, chỉ có hai điều: Thứ nhất, không được nói dối. Thứ hai, không được lây dính ma đạo.”

“Bây giờ, trước tiên nói rõ chuyện xảy ra đêm đó ở Giới Luật Điện. Thế nào?”

Chiêu Chiêu giật thót tim.

Không ngờ nhập môn ngày đầu tiên, Trường Uyên đã muốn tính sổ chuyện này.

Hắn biết hành động của mình đầy sơ hở, rất đáng nghi, nhưng nếu trực tiếp thừa nhận mình bày ra khổ nhục kế để bái sư, chẳng phải quá mất mặt sao?

Hơn nữa, còn có người ngoài ở đây!

Nhưng nếu không nói thật...

Có khi nào hắn sẽ bị trục xuất khỏi sư môn ngay trong ngày đầu tiên không?!

Trường Uyên thản nhiên gõ nhẹ lên trường án, ánh mắt bình tĩnh nhìn xuống.

“Sao vậy, khó trả lời lắm sao?”

“Yên tâm, chỉ cần ngươi không trắng trợn nói dối, chẳng hạn như viện cớ vì tình đồng môn sâu đậm nên chủ động hy sinh bản thân, bổn quân sẽ không phạt ngươi.”

Chiêu Chiêu: “……”

Cái vị sư phụ này, sao mà khó đối phó thế chứ!

“Không, không khó trả lời.”

Thiếu niên đáng thương nói nhỏ, giọng điệu có chút ủy khuất.

“Là ta… vì muốn được sư phụ chú ý, nên mới nghĩ ra hạ sách này.”

Nói xong, y cắn nhẹ môi dưới, đầu càng rũ thấp hơn.

Phạn Âm lúc này mới bừng tỉnh, thầm giật mình. Tiểu tử này lá gan cũng quá lớn, dám bày mưu tính kế lên đầu quân thượng. Hôm nay e rằng khó mà thoát thân dễ dàng.

Quả nhiên, Trường Uyên đứng dậy, nhướng nhẹ chân mày, chậm rãi tiến lên, đưa tay nắm cằm thiếu niên, ép hắn ngẩng đầu.

“Chỉ dựa vào khuôn mặt này, ngươi tự tin đến vậy sao?”

Không khí trong điện lập tức lạnh đến mức đóng băng.

Phạn Âm lo lắng lên tiếng: “Quân thượng…”

“Bổn quân quản giáo đệ tử, người ngoài không được xen mồm.”

Trường Uyên cảm nhận rõ ràng ấn ký giữa trán lại có dấu hiệu rung động bất thường.

Quả nhiên, có vấn đề.

Thanh niên đế quân rũ mắt, đôi con ngươi hàn ngọc lóe lên ánh sáng sắc bén, ánh nhìn lạnh như băng như có thể xuyên thấu linh hồn. Hắn nhìn chằm chằm vào cặp mắt phiếm hồng, trong suốt như nai con vô tội kia—một đôi mắt tràn đầy ý lừa gạt.

“Nói đi, từ khi nào bắt đầu tính kế bổn quân?”

Chiêu Chiêu bị ép ngửa mặt lên, khó chịu đến cực điểm. Càng thảm hơn chính là, luồng áp lực thuộc về Thượng Thần Vực kia đang bao trùm xuống, khiến y gần như không thể thở nổi.

“Ta…”

Môi thiếu niên mấp máy, định mở miệng thì giọng nói phía trên lại lạnh lùng vang lên:

“Nghĩ kỹ rồi hãy đáp. Trong điện của bổn quân không giống với Bích Hoa Quân, không chứa nổi những kẻ lươn lẹo.”

Chiêu Chiêu: “……”

Y nghiến răng thật mạnh.

Thầm nghĩ, cái vị sư phụ này không chỉ khó đối phó, mà còn cực kỳ đáng giận!

Nhất định phải lột sạch từng lớp như bóc cải trắng mới chịu buông tha sao?

Hừ, quả nhiên chẳng giống sư phụ chút nào.

Sư phụ thật sự sẽ không đối xử với y thô bạo như vậy.

Nếu không phải vì gương mặt này… y mới không cần… Hừ!

“Từ… từ…” Thiếu niên nhắm mắt chặt, lựa chọn tự buông xuôi: “Từ mấy tháng trước, khi Thiên Quân ban lệnh tìm thầy trị bệnh xuống Kỳ Lân Cung.”

“Trên đó… có bức họa của sư huynh.”

Trường Uyên dường như đã nghe đủ, nhưng hắn vẫn chưa buông tay, tiếp tục hỏi:

“Cuối cùng, còn một vấn đề. Ma vật đó đã chạy lên người ngươi thế nào? Theo lẽ thường, Thao Thiết không thể thay đổi ký chủ nhanh như vậy.”

Chiêu Chiêu tất nhiên không dám nói về vết thương sau lưng, do dự một lát rồi đáp:

“Là… thuốc.”

“Thuốc gì?”

“Một loại bột có thể dụ ma.”

Trường Uyên không lên tiếng, hiển nhiên đang cân nhắc lời này có thật hay không.

Chiêu Chiêu lập tức bổ sung: “Sư phụ nếu không tin, có thể tự mình lục soát. Thuốc giấu trong túi tay áo của ta.”

Lời còn chưa dứt, Phạn Âm đã tiến lên, lấy ra từ tay áo thiếu niên một bình thuốc nhỏ tròn.

“Quân thượng, đây đúng là vật dẫn dụ ma.”

Ánh mắt Trường Uyên trầm xuống, cuối cùng cũng buông tay.

Hồi lâu sau, hắn lạnh nhạt phán quyết:

“Việc này nghiêm trọng, không thể không phạt. Nhưng xét ngươi lần đầu phạm lỗi, tạm thời đến Tư Quá Điện tĩnh tu trăm năm, rèn luyện tâm tính. Nếu lần sau còn để bổn quân phát hiện ngươi dính líu đến ma vật, Tuyết Tiêu Cung này sẽ không chứa chấp ngươi nữa.”

Tư Quá Điện, nghe tên là điện, nhưng thực chất chỉ là một động đá nằm trên hàn đàm sau núi.

Điều kiện nơi đó vô cùng gian khổ, đối với một thiếu niên nhỏ tuổi như vậy, hình phạt này có phần hơi nặng.

Phạn Âm không nhịn được, lên tiếng khuyên nhủ:

“Quân thượng, có phải trăm năm hơi dài quá không?”

Trường Uyên lạnh nhạt liếc hắn: “Phạn Âm, hôm nay ngươi nói nhiều quá rồi đấy.”

Chiêu Chiêu im lặng một lát, rồi chậm rãi đáp:

“Ta chấp nhận trừng phạt. Chỉ cần sư phụ không đuổi ta đi, đừng nói trăm năm, hai trăm năm hay ba trăm năm, ta đều có thể chịu được.”

“Ta… ta rất dễ nuôi.”

“Không kén giường, cũng không kén chỗ ở.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play