Tiên quan trông coi cũng chấn động.
"Này… sao lại có thêm một đệ tử nữa?"
Nam Sơn Quân nhanh chóng nhận ra Chiêu Chiêu.
Nhìn quanh một lượt, y nói: "Nhìn dáng vẻ, tiểu gia hỏa này đã lén mang theo đèn, trộm từ cửa sau tiến vào. Nhưng điều đáng ngạc nhiên là y làm sao có thể tránh được pháp trận ngoài điện?"
Trường Uyên khẽ nhíu mày, không nói lời nào.
Chỉ thấy hắn vung nhẹ ngón tay, một tấm phù chú màu vàng từ trong lòng Chiêu Chiêu rơi ra, nhẹ nhàng đáp xuống lòng bàn tay hắn.
Rõ ràng là một tấm Tàng Hải phù có thể che giấu khí tức.
Nam Sơn Quân bừng tỉnh: "Thì ra là nhờ vào phù chú."
Hắn tự mình bước vào trận kiểm tra một lượt, rồi trầm giọng nói: "Không ổn, ma vật đã chuyển sang tiểu gia hỏa này, hơn nữa ma lực còn có dấu hiệu tăng trưởng. Rất có thể viên Hàm Nguyên Đan mà nó nuốt vào đang dần phát huy tác dụng. Việc này không thể chậm trễ, chúng ta mau chóng bày trận."
Bích Hoa Quân từ đầu đến giờ vẫn đứng yên lạnh nhạt, lúc này mới lên tiếng:
"Trận pháp một khi khởi động sẽ không thể dừng lại. Trước khi động thủ, chúng ta cần xác định sẽ dùng loại phong ấn thuật nào."
*Tiên tộc thường dùng hai loại thuật phong ấn:
- Túc Thể Pháp – phong ấn cả ma vật lẫn ký chủ, triệt để nhổ tận gốc, vĩnh viễn không còn hậu hoạn. Tuy nhiên, ký chủ bị phong ấn sẽ vĩnh viễn trở thành vật chứa của ma vật, mất đi ý thức, không thể tỉnh lại. Cách này thường áp dụng khi ký chủ bị ma vật xâm chiếm quá lâu, tiên nguyên bị cắn nuốt gần hết, không còn cách nào cứu chữa.
- Bát Trừ Pháp – dùng tiên thuật tách ma vật ra khỏi ký chủ, sau đó phong ấn nó vào pháp khí. Cách này giúp giữ mạng ký chủ nhưng lại khó thực hiện, yêu cầu người thi thuật có tu vi cao và độ chính xác tuyệt đối. Nếu thất bại, ma vật có thể chưa bị trừ sạch, hoặc thậm chí nhân cơ hội phản công, gây ra nguy hiểm.
Dù tồn tại nhiều rủi ro, nhưng xét theo đạo nghĩa, tiên tộc vẫn ưu tiên sử dụng Bát Trừ Pháp để cứu lấy ký chủ.
Nam Sơn Quân không chút do dự: "Tiểu gia hỏa này vẫn còn ý thức, bị ma vật bám vào chưa lâu, tất nhiên phải dùng Bát Trừ Pháp."
"Còn cần gì phải xác định nữa?"
"Hay là… ngươi muốn dùng Túc Thể Pháp?"
Bích Hoa Quân cười lạnh:
"Cái gì mà 'muốn dùng'? Trước mắt tình huống rõ ràng đã chứng minh vật nhỏ này có liên quan đến ma vật. Không loại trừ khả năng viên Hàm Nguyên Đan kia chính do y đánh cắp để đút cho ma vật."
"Hơn nữa, tại sao y lại đến đúng lúc này? Sớm không đến, muộn không đến, lại lựa ngay thời điểm chúng ta chuẩn bị khởi động phong ấn để lẻn vào trong điện? Rất có thể y muốn làm vật chứa, mang ma vật ra ngoài!"
"Người này tâm thuật bất chính, hành sự mờ ám, không giống người tiên đạo. Thay vì giữ lại một mối họa, chi bằng nhân lúc y chưa đủ lông đủ cánh mà phong ấn cùng ma vật, vĩnh tuyệt hậu hoạn!"
Nam Sơn Quân nhíu mày.
Dù có lòng khoan dung, hắn cũng không thể phủ nhận lời Bích Hoa Quân có phần hợp lý.
Thao Thiết không có hình thể cố định, một khi rời khỏi Ma giới, nó cần phải mượn thân thể ký chủ để tồn tại trong Tiên giới. Đồng thời, nó sẽ hấp thụ oán khí và sát khí trong thiên địa để ngày càng mạnh hơn.
Nhất Thập Tứ Châu khác với các tiên châu khác—không chỉ có tiên khí dồi dào, mà còn chịu sự trấn áp của Xích Tiêu Kiếm của Trường Uyên. Nếu không có ký chủ làm lá chắn, ma vật sẽ như một miếng thịt tươi bị ném vào chảo dầu sôi—chẳng mấy chốc sẽ bị kiếm khí xé thành mảnh vụn.
Để đảm bảo không xảy ra sai sót, tối nay Nam Sơn Quân đã đặc biệt yêu cầu bố trí thêm pháp trận quanh Giới Luật Điện.
Ma vật muốn chạy thoát? Cách duy nhất chính là tìm một ký chủ có thể mang nó vượt qua pháp trận.
Sự xuất hiện của Chiêu Chiêu vào thời điểm này… thực sự rất đáng ngờ.
Đau. Cơn đau như xé nát thân thể.
Chiêu Chiêu cuộn tròn trên mặt đất, thần thức đang kịch liệt chống cự với quỷ Thao Thiết.
Con ma vật này rõ ràng đã nhắm trúng nguyên đan trong cơ thể y. Nó há to chiếc miệng đầy máu, muốn một hơi nuốt chửng lấy y. Đây là tiên nguyên y đã dốc sức suốt mấy trăm năm mới luyện thành, sao có thể để tiện nghi cho kẻ khác được? Kỳ Lân Cung cũng sẽ không cho y cơ hội kết đan lần thứ hai.
“Hừ…” Trong lòng Chiêu Chiêu lôi tổ tông mười tám đời của quỷ Thao Thiết ra mà chửi một trận.
Thao Thiết đang cố gắng dung hợp với cơ thể mới, tự nhiên cũng có thể nhìn thấy thần thức của thiếu niên.
Nó lập tức bất mãn:
"Ngươi, cái tên tiểu tử này, đánh nhau thì đánh nhau, sao một chút khẩu đức cũng không có vậy?"
*"Khẩu đức" (口德) có nghĩa là "đạo đức trong lời nói" hoặc "đức hạnh khi nói chuyện". Nó chỉ việc giữ gìn lời nói, không nói những lời cay độc, ác ý, tổn thương người khác, và luôn dùng lời lẽ thiện lành, có đạo đức.
Chiêu Chiêu thầm nghĩ: Ta tích mẹ ngươi!
Thao Thiết quỷ: "……"
Mẹ nó! Tiên tộc không phải đều phong độ nhẹ nhàng, hào hoa phong nhã, phẩm hạnh cao khiết, giáo dưỡng đầy mình sao? Thế quái nào cái tiểu quỷ này không có nổi nửa phần tiên đức, miệng mồm còn bẩn hơn cả một con ma vật như hắn?
Mẹ nó.
Hắn bị lây bệnh mất rồi à?
Thôi bỏ đi, không chấp nhặt với tên nhãi này. Tiên đan mới là quan trọng nhất! Nếu không đoạt được tiên đan, hắn còn gì để mà hoành hành đây?
Thao Thiết nghiến răng, một lần nữa chảy nước miếng, nhắm vào viên tiên đan trong cơ thể thiếu niên—thứ đang phát ra ánh sáng lấp lánh đầy mê hoặc.
Chiêu Chiêu tất nhiên không chịu thua.
Y siết chặt nắm đấm, dồn hết sức lực, tung một cú đấm vô hình thẳng vào bụng Thao Thiết.
Hai bên bắt đầu giằng co kịch liệt.
Thao Thiết không ngờ tên tiểu tử này lại lì lợm đến vậy. Rõ ràng tu vi yếu ớt, ngay cả nguyên đan cũng chưa hoàn chỉnh, mà lại dám liều mạng đối kháng với hắn.
Chỉ cần bất cẩn một chút thôi, viên nguyên đan này có thể tự bạo!
Không được, không được! Cho dù có mặc kệ tên nhãi này sống hay chết, hắn cũng không thể để tiên đan xảy ra sơ suất gì.
Sợ vỡ mất bảo vật, Thao Thiết đành phải hạ bớt tần suất công kích, từ bạo lực dữ dội chuyển thành nhẹ nhàng thăm dò.
Chiêu Chiêu là loại người quý mạng, tất nhiên không thực sự muốn tự bạo nguyên đan.
Lợi dụng lúc tính toán được một chút với Thao Thiết, y âm thầm phân tán thần thức, dò xét tình huống trong điện.
Y tuy yếu đuối, đáng thương, bất lực mà cuộn tròn trên mặt đất, nhưng vị trí nằm này là đã được y tỉ mỉ tính toán.
Từ góc độ này, Trường Uyên chắc chắn có thể nhìn thấy mặt y.
Nhưng vì sao lâu như vậy rồi mà Trường Uyên vẫn chưa có phản ứng?
Khi đang hoang mang, Chiêu Chiêu liền nghe được cuộc đối thoại giữa Bích Hoa Quân và Nam Sơn Quân.
Y không ngờ rằng Bích Hoa Quân lại muốn đem y làm vật chứa, phong ấn chung với ma vật!
Hơn nữa, nhìn bộ dáng trầm mặc của Nam Sơn Quân, dường như còn đang nghiêm túc suy xét?!
Nếu không phải vì phải đối phó với Thao Thiết, đề phòng tiên nguyên bị cướp mất, Chiêu Chiêu thực sự gấp đến mức muốn nhảy dựng lên.
Y lẻn vào trong điện, dẫn ma vật tới trên người, chẳng qua chỉ để tìm cơ hội cho Trường Uyên nhìn thấy mặt y mà thôi, y hoàn toàn không có ý muốn cấu kết với ma vật!
Không được! Y còn muốn trở nên mạnh mẽ hơn để đi tìm sư phụ!
Y không thể chết trước khi xuất sư được! Hiện tại trong điện có tổng cộng ba vị Thượng Thần. Hai người trong đó đều muốn y chết. Duy nhất một người chưa lên tiếng, vẫn đang trầm mặc—chính là kẻ có gương mặt giống hệt sư phụ y. Chiêu Chiêu cắn răng, gắng sức ngẩng đầu. Một mặt là để người kia có thể nhìn thấy rõ mặt mình hơn. Một mặt tìm kiếm cơ hội cầu cứu. Rốt cuộc, ngoài sắc bạc và sắc xanh quen thuộc, y bắt được một góc màu huyền sắc mơ hồ.
Giống hệt như sư phụ!
Chiêu Chiêu dùng cánh tay chống đỡ, từng chút một bò về phía trận pháp.
"Y định làm gì?!"
Bích Hoa Quân thấy cảnh này, sắc mặt đại biến, quay sang Nam Sơn Quân nói:
"Ngươi còn do dự cái gì? Nếu thả tên tiểu tử này đi, hậu hoạn khôn lường! Thân là Châu chủ, ngươi không thể quá mềm lòng, còn phải nghĩ đến an nguy của các đệ tử trong châu!"
Ngay khi ngón tay Chiêu Chiêu sắp chạm vào rìa trận pháp, Bích Hoa Quân lập tức hóa ra một cây roi dài màu u lam, quất mạnh xuống!
Chiêu Chiêu tất nhiên không chịu để bị thương, lập tức lăn một vòng trên mặt đất, né tránh cú đánh, rồi nhanh chóng bò nhanh hơn ra phía ngoài.
Ngay trước khi nhát roi thứ hai giáng xuống, y dốc sức nắm chặt lấy góc huyền sắc kia.
"Sư phụ…"
"Cứu ta…"
Thiếu niên đôi mắt đỏ hoe, như một con thú nhỏ đang run rẩy, giọng nghẹn ngào cầu xin.
Bích Hoa Quân thấy vậy thì giận dữ, ống tay áo lay động, u lam tiên khí trong tay lập tức tỏa ra vô số băng hàn sắc bén.
Mang theo sát ý cực nặng, roi dài vung xuống!
"Phanh!"
Một đạo kiếm khí đỏ thẫm xé toang không trung, va chạm với roi dài, trực tiếp chém nó thành từng mảnh!
"Ngươi—!"
Bích Hoa Quân trợn tròn mắt, không dám tin nhìn người vừa ra tay vào thời khắc quan trọng này.
"Trường Uyên! Ngươi rốt cuộc có ý gì?"
"Ngươi thấy rõ rồi đấy! Y không phải Mặc Vũ! Y là yêu vật!"
Trường Uyên khẽ nhíu mày, nhìn chằm chằm vào vật nhỏ đang túm lấy góc áo mình trên mặt đất. Thiếu niên kia vẻ mặt đáng thương, ánh mắt tràn đầy cầu xin, nhưng y không biết trong lòng Trường Uyên đang suy nghĩ điều gì.
Một lúc lâu sau, Trường Uyên mới ngước mắt lên, ánh nhìn hờ hững, lạnh nhạt dừng lại trên gương mặt Bích Hoa Quân—kẻ đang giận dữ đến mức sắc mặt trắng bệch.
"Y là yêu vật, còn ngươi là Thượng Thần, vậy là có thể tùy ý giết kẻ vô tội sao?"
Giọng Trường Uyên nhàn nhạt, không mang chút ấm áp. "Tên nhóc này tuy có hơi xảo quyệt, nhưng tội chưa đáng chết."
"Nói nhiều vô ích. Nam Sơn Quân, đừng thất thần nữa, làm việc đi."
Bích Hoa Quân thoáng sững sờ, ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc lẫn khó tin. Sắc mặt nàng lúc xanh lúc trắng, khó coi đến cực điểm.
Một hồi lâu, nàng mới cười lạnh, giọng nói ẩn chứa sự không cam lòng cùng cay nghiệt:
"Thật không ngờ, một chiến thần danh chấn tam giới như ngươi lại có đam mê nuôi thế thân."
"Ngươi thật sự cho rằng chỉ cần có một gương mặt giống Mặc Vũ, thì cũng có thể xuất sắc như Mặc Vũ sao?"
"Trường Uyên, ngươi điên rồi sao?!"
"Ngươi—" Bích Hoa Quân hít sâu một hơi, cố gắng kiềm chế cảm xúc, rồi giọng điệu chợt trở nên mềm mỏng hơn. "Nếu ngươi thực sự nhớ Mặc Vũ, muốn nhận một đồ đệ ưu tú giống hắn, ta có thể nhường một trong những đệ tử của ta cho ngươi. Ví dụ như Diệp Hành—hậu duệ của Bắc Hải Thủy Quân, ngoan ngoãn hiểu chuyện, dung mạo thanh tú, hơn nữa còn có thiên phú xuất sắc về thủy thuật…"
Lời nói sau cùng của nàng đã mang theo vài phần chân thành.
Bích Hoa Quân là một thần nữ cao cao tại thượng, sinh tử của một con tiểu yêu như Chiêu Chiêu đối với nàng mà nói chẳng đáng để bận tâm.
Nhưng Trường Uyên lại khác.
Là đồng liêu, nàng không thể khoanh tay đứng nhìn Trường Uyên nhận một tiểu yêu làm đồ đệ. Việc này không chỉ ảnh hưởng đến danh vọng cá nhân hắn, mà còn có thể đắc tội với năm tộc mười hai thế gia.
Thế nhưng, nàng hiểu rất rõ con người Trường Uyên.
Hắn xưa nay hành xử khác người, kiêu ngạo cố chấp, căn bản không để cái gì gọi là "năm tộc mười hai thế gia" vào mắt.
Nếu dùng lý lẽ để thuyết phục, chỉ e sẽ phản tác dụng.
Vậy nên nàng mới đổi sang cách tiếp cận uyển chuyển hơn.
Nhưng Trường Uyên hiển nhiên đã nhìn thấu dụng ý phía sau lời nói khéo léo của nàng.
"Bích Hoa Quân, nếu đã biết ta có đam mê này, vậy chắc ngươi cũng hiểu rõ—ta thu đồ đệ, xưa nay chỉ trông mặt mà bắt hình dong."
"Y sao? Thiên phú kém chút cũng không sao, nhưng có một gương mặt được trời ưu ái như vậy, nuôi để ngắm chơi cũng không phải không được."
"Nói đúng không, Nam Sơn Quân?"
Nam Sơn Quân: "……"