13.

Dì Tống hơi kích động nắm lấy bàn tay mẹ tôi: “ Hai người, à thông gia… à không phải, giới thiệu với hai người, tôi là mẹ thằng nhóc này.”

Mẹ tôi bị dọa sợ, gật đầu trả lời: “Xin chào, xin chào.”

Dì Tống vỗ nhẹ tay mẹ: “Thông gia, à không, chị yên tâm, việc này cứ để em, em sẽ giải quyết.”

Nói xong, một tay dì kéo mẹ tôi ra phía sau, thay đổi sắc mặt, giọng nói nghiêm túc: “Các người muốn cướp nhà của Tiểu Cẩm Cẩm đúng không?”

Người vừa mới dịu dàng nói cười với nhà chúng tôi, giây sau đã thay đổi khiến người khác cảm thấy áp lực, đó là người có quyền thế, làm cho người khác không nhịn được muốn nể phục.

Người phụ nữ trung niên kia nuốt nước bọt, có thế nào bà ta cũng không nghĩ đến đích thân chủ tịch tập đoàn Tạ Thị sẽ tới nhà đây.

Nếu biết, cho bà ta một nghìn lá gan cũng không dám mắng chửi nhà chúng tôi một câu, bởi vì tập đoàn Tạ Thị chính là người mở rộng con ngõ này.

Hơn nữa, không ngoa khi nói rằng Miên Thành được như hôm này đều nhờ một tay tập đoàn Tạ Thị.

Khi nãy còn lớn giọng quát mắng mỏ giờ đây họ sợ hãi trả lời: “Hiểu lầm, là hiểu lầm thôi.”

Quản lý nhà xưởng đẩy đôi vợ chồng trung niên kia ra, ân cần lấy lòng dì Tống và chú Tạ.

“Tạ Tổng, Tống Tổng, đều là hiểu lầm, họ không phải cướp, là mua! Bọn họ muốn mua căn nhà của họ Cẩm.”

Dì Tống ngay cả việc nhìn ông ta cũng lười: “ Ông là ai? Ông làm gì ở đây? Ông cũng xứng nói chuyện với tôi? A, ông có phải là quản lý nhà xưởng đã sa thải bố Tiểu Cẩm Cẩm đúng không?”

Quản lý nhà xưởng vội vàng khom lưng giải thích: “Không có, lão Cẩm hiểu lầm rồi, tôi không đuổi việc ông ấy, ngày mai ông ấy có thể đi làm rồi.”

Dì Tống nghịch lọn tóc của mình, một trợ lý đưa cho bà tập giấy tờ.

Dì Tống lật qua lật lại, không để ý đến quản lý nhà xưởng: “Ngày mai đương nhiên bố Tiểu Cẩm Cẩm sẽ đi làm lại, còn ông không phải đi làm, ông bị đuổi việc, nhà xưởng chúng tôi thu mua rồi.”

Nói xong dì bắt tay bố tôi: “ Bố Tiểu Cẩm Cẩm, ngày mai anh nhận chức quản lý nhà xưởng.”

Bố tôi ngơ ngác tiếp nhận, ông không tin nổi lời ông vừa nghe thấy. Nhiều năm làm việc đáng lẽ bố tôi đã được lên chức quản lý, bởi vì kỹ năng của ông rất tốt, nhưng ông không có quan hệ, luôn bị người khác dìm xuống. Phấn đấu hơn nửa đời người không ngờ hôm nay mọi thứ đến còn dễ hơn trở bàn tay.

Dì Tống nhìn đôi vợ chồng trung niên kia: “Các người cũng đừng vội mừng. Nghe nói nhà hai người có trang trại nuôi heo, ngày mai tôi sẽ sai người đào cái trang trại ấy lên xem các người nuôi heo ở đâu.”

Ba người quát mắng cả nhà tôi mặt trắng bệch, cả người bủn rủn ngồi dưới đất, người đàn bà trung niên vừa muốn khóc, dì Tống liền sai người chặn miệng bà ta lại, sau đó mạnh mẽ lôi ra ngoài.

Tôi nhìn dì Tống nói: “Bạn học Tạ”

“Sao thế?”

Ánh mắt tôi sáng lên: “Mẹ cậu thật xuất sắc.”

Mọi chuyện bình thường trở lại, bố mẹ tôi cảm ơn dì Tống, chú Tạ mời họ ở lại ăn cơm.

Hai người họ cũng không từ chối, sảng khoái ngồi gọi điện thoại huỷ bỏ các cuộc xã giao.

Dì Tống vuốt tóc tôi hỏi: “Tiểu Cẩm Cẩm, ai đặt tên cho con thế, thực sự rất hay, đặc biệt rất hợp với con.”

Tôi nghiêm túc trả lời dì: “Là ông nội đặt tên cho con ạ .”

“Vì sao ông nội lại đặt tên này cho con?”

“Mẹ con kể, lúc con sinh ra, ông nội mang giỏ trứng từ quê ra thành phố, đi xe phải hơn hai giờ mới tới.”

“Khi ấy nhà còn nghèo, không có điện thoại, ông nội không biết nhà con ở bệnh viện nào, ông lên thành phố cũng không biết đường, liền đi từng bệnh viện một để hỏi thăm. Lúc ấy lưng ông đã còng, bởi vì quanh năm làm việc đồng áng. Nhưng ông vẫn đi từng nơi hỏi thăm, vì muốn nhìn con một cái.”

“Bố con bảo ông nội đặt tên cho con, ông nội suy nghĩ thật lâu, bảo gọi là Cẩm Di, ông nói con là châu báu quý nhất trên đời này.”

Đây là lần đầu tiên tôi kể chuyện này với người ngoài, Tạ Trầm rất nghiêm túc lắng nghe.

Chú Tạ vẫn không nói chuyện cảm động rơi nước mắt, dì Tống cũng lau nước mắt: “Thật cảm động.” Dì ấy ghét bỏ nhìn Tạ Trầm: “Xong rồi, người nhà Tiểu Cẩm Cẩm yêu thương con bé như vậy, con trai mình phải làm sao.”

Tạ Trầm: ……………

14.

Gần đây, trường học muốn cử học sinh đi tham gia cuộc thi toán cấp tỉnh, người đứng nhất sẽ đại diện toàn trường tham gia cuộc thi toán liên tỉnh. Nếu đạt được thành tích tốt, có thể ghi vào học bạ.

Tạ Trầm bởi vì phải tham gia nhiều cuộc thi khác nên không tham gia cuộc thi lần này, mà tôi không nói một tiếng nào lại xếp thứ nhất cuộc thi trường.

Mọi người sau khi biết người được đại diện trường đi thi là tôi thì không mảy may để vào mắt.

Bọn họ đều nói lần này là do số tôi may mắn, có đi tham gia cuộc thi cũng làm trường mất mặt xấu hổ, không bằng đem cơ hội này nhường vị trí cho người khác sẽ mang lại danh dự cho trường.

Nhiều tin đồn trái chiều, thế nên ngay cả bản thân tôi cũng nghi ngờ chính mình, hẳn là do lần này may mắn đi, đối với người khác học ngày học đêm có tính là gì.

“Bộp”

Tạ Trầm đặt một đống sách trên bàn tôi, bàn tay của Tạ Trầm xoay khuôn mặt tôi đối diện với cậu ấy, hơi thở của cậu ấy quấn quanh người tôi: “Sợ à?”

Tôi nhìn cậu ấy, lời nói trong miệng mang theo chút tủi thân: “Mọi người đều nói mình không làm được.”

Tạ Trầm cong khoé miệng, giọng nói trong trẻo kèm theo chút tinh nghịch, nhưng lời nói lại khiến tôi yên tâm phần nào: “Đừng sợ, một cuộc thi thôi mà, mang giải nhất về cho bọn họ nhìn là được.”

Tạ Trầm nói rất nhẹ nhàng, giống như tôi nhất định có thể làm được điều ấy.

Thật lâu sau tôi mới nhìn thẳng vào mắt cậu ấy, trịnh trọng gật đầu: “Được.”

Vì thế tôi đã làm việc mà mình giỏi nhất: chăm chỉ học tập.

Mà Tạ Trầm lại biến thành thầy giáo của tôi.

Lúc này ở trường, để giảm bớt áp lực thi cử cho học sinh bèn tổ chức giao lưu bóng rổ.

Tạ Trầm đại diện lớp tôi tham dự.

Khuôn mặt của cậu ấy khiến biết bao bạn nữ điên cuồng, người đến cổ vũ cậu ấy đặc biệt nhiều, Tạ Trầm bình thường rất lạnh lùng, nên đây là cơ hội duy nhất có thể công khai cổ vũ cho cậu ấy.

Tôi cầm chai nước đứng giữa đám người, nhanh mắt tìm thấy cậu ấy.

Tạ Trầm nhanh chóng nhìn thấy tôi, trước đây cậu ấy luôn tỏ ra lạnh lùng xa cách ấy mà giờ đây cậu ấy cười trông rất không nghiêm túc

Các bạn nữ càng thêm điên cuồng.

Ngay từ khi bắt đầu trận đấu, Tạ Trầm luôn trong thế tấn công dồn dập, đối phương gắng gượng ứng phó.

Tôi đứng trong đám đông gật gù cảm thán, Tạ Trầm thực sự rất toàn năng.

Trận đấu diễn ra được một nửa, đã đến thời gian tạm nghỉ.

Người đưa nước cho Tạ Trầm rất nhiều, nhưng cậu ấy đều từ chối.

Tôi đứng bên ngoài vòng vây người đưa nước, chỉ là cậu ấy chưa kịp tới gần, thì chai nước trên tay tôi bị một người khác cầm lấy.

Người kia thở hổn hển, thở không ra hơi: “Cảm ơn bạn học, cậu mang nước tới thật đúng lúc.”

Tôi vốn định nói nước này không phải cho cậu ta, nhưng thấy tình hình của cậu ta không được tốt lắm tôi lại thôi.

Chỉ là khi tôi ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt u oán của Tạ Trầm, tôi còn chưa kịp giải thích với cậu ấy, trận đấu đã bắt đầu.

15.

Trận đấu cuối cùng, Tạ Trầm càng đánh càng hăng, như thể muốn đốt cháy quả bóng, không để cho đối thủ có cơ hội, quả thật khiến bọn họ áp lực.

Ai cũng cảm thấy cậu ấy đang rất tức giận.

Không chỉ đội đối thủ cảm thấy ngạc nhiên, đội chủ nhà cũng rất ngạc nhiên.

“Tạ Trầm sao thế? Đột nhiên bị sao vậy? Liều mạng à?”

Người đồng đội lau mồ hôi: “Ai biết đâu, Tạ Trầm rất lạnh lùng, ai biết cậu ấy suy nghĩ cái gì? Bình thường cậu ấy không thích nói chuyện, chúng tôi cũng không dám hỏi.”

Một giây cuối cùng, Tạ Trầm ném quả bóng ghi điểm chấm dứt trận đấu, kết thúc gọn gàng.

Trận đấu chấm dứt, đám đông bớt dần, tôi đi đến bên cạnh Tạ Trầm.

“Tạ Trầm.”

Tạ Trầm đút tay vào túi, giọng điệu hơi giận dỗi: “Gì chứ? Cậu đúng là không có lương tâm, đưa nước cho người khác, không đưa cho tôi.”

“Bạn học Tạ, cúi người xuống.”

“Cậu bảo tôi cúi là tôi cúi à?”

Tôi tươi cười nhìn cậu ấy: “Cậu sẽ cúi.”

Tạ Trầm lầm bầm nói: “Đm, đừng nhìn tôi như vậy.”, sau đó ngoan ngoãn cúi người xuống.

“Anh đây đúng là thất bại trên tay cậu rồi.”

Tôi lấy khăn lau mồ hôi trên trán cậu ấy, còn kề môi sát vào tai cậu ấykhen ngợi: “Tạ Trầm hôm nay giỏi quá, quả bóng cuối cùng rất đẹp, không hổ danh là bạn cùng bàn của mình.”

Ánh mặt tôi sáng rực, Tạ Trầm cuống quít đứng thẳng lưng, đôi tai hơi đỏ.

Sợ cậu ấy ngại ngùng, tôi định bước đi, Tạ Trầm liền kéo tay áo tôi.

Giọng điệu của cậu ấy không được tự nhiên: “Tôi hết giận rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play