10.
Tôi và Tạ Trầm dường như đã có sự thay đổi, lại giống như không thay đổi.
Cậu ấy vẫn giống trước đây với bộ dáng lạnh lùng, như thể hình ảnh trong lớp học kiêu ngạo nói với mọi người rằng tôi xinh đẹp kia chỉ là giấc mơ, bởi vì có đánh chết cậu ấy cũng không chịu thừa nhận.
Hơn nữa bây giờ mỗi lần ngẩng đầu lên tôi có thể nhìn thấy ánh mắt hoảng loạn của cậu ấy, đôi tai dần chuyển sang màu hồng, nếu như bộ dạng này để các bạn cùng lớp nhìn thấy, không chừng nói ra không ai tin.
Phần lớn thời gian tôi và Tạ Trầm vẫn không nói chuyện với nhau. bởi vì cậu ấy luôn sột soạt viết cái gì đó.
Có một lần tôi không cẩn thận nhìn thấy trên mặt giấy có viết: “ XX nhớ quan sát”, không phải là viết nhật ký chứ? Tạ Trầm viết nhật ký á?
Tôi không tin.
Tôi không nghĩ đến một ngày có thể nhìn thấy bố mẹ Tạ Trầm, bởi vì bố mẹ Tạ Trầm là người đứng đầu một tập đoàn lớn, có thân phận địa vị cao quý, ở trường trung học cơ sở Miên Thành, một nửa các tòa nhà ở đây là do họ quyên góp.
Tôi còn nghe nói bố và mẹ Tạ Trầm là bạn học, hai người họ đặc biệt cho người ta cảm giác bị áp lực. Tôi thấy cũng đúng, dù sao họ cũng quản lý một tập đoàn lớn như vậy.
Tôi nghĩ rằng người như vậy có lẽ cả đời này tôi sẽ không thấy được, ai ngờ bọn họ xuất hiện thật đúng lúc.
11.
Mấy ngày hôm nay, tâm trạng tôi thực sự không thoải mái, bố tôi đã bị cho thôi việc ở xưởng.
Vốn dĩ ông không bị thôi việc, bởi vì ông là người có kinh nghiệm lâu năm ở xưởng, nhưng nhà tôi lại chọc phải người không nên động vào.
Nhà tôi ở trong một cái ngõ nhỏ, cổ kính, rất thích hợp để sinh sống.
Ngõ nhỏ này rất có tiếng tăm, có người để ý đến nhà chúng tôi, ra giá muốn mua lại.
Ngày đó, có một người đàn ông trung niên bụng to đi cùng vợ nghênh ngang dừng lại trước cửa nhà tôi.
Một đôi chân từ trên xe bước xuống, ánh mắt ghét bỏ nhìn nhà tôi: “Các người là chủ nhà à? Sao lại chậm chạp như vậy, nhanh chân dọn ngay đi, tôi muốn mua chỗ này, để các người ở thật là lãng phí.”
Bố mẹ tôi biết rõ không thể dây vào họ, chỉ dám nhỏ nhẹ từ chối: “ Vị phu nhân này, thực xin lỗi cô, chúng tôi mà dọn khỏi đây thì không biết đi nơi nào, cô xem có thể chờ chúng tôi tìm được chỗ khác rồi bán chỗ này cho các người? Chờ khoảng một năm thôi?”
Khuôn mặt người đàn bà trung niên trở nên hung tợn: “Tôi không chờ nổi các người, các người mau dọn đi đi.”
Mẹ tôi cau mày nói: “Vị phu nhân này, cô có thể nói lý lẽ được không? Đây là nhà chúng tôi, chúng tôi muốn bán thì bán, không bán thì không bán. Không có chuyện không bán mà đòi mua.”
Bà ta khinh thường nhìn mẹ tôi, giọng điệu khinh thường: “Lũ người keo kiệt như các người cũng xứng đáng ở chỗ này, cái ngõ này đang tốt như vậy, nghe nói sẽ được mở rộng, các người cũng xứng đáng được ở chỗ này à?”
Tôi cũng không nhịn nổi nữa: “Này bà cô kia, chỗ này là nhà chúng tôi.”
Người phụ nữ trung niên kia đen mặt: “Mày bảo ai là bà cô? Các người không bán đúng không? Được, đừng có mà hối hận. Đến lúc đó đừng có quỳ xuống cầu xin tao mua.”
Bà ta tức giận rời đi, không đến mấy ngày sau, bố tôi bị cho thôi việc.
Ông đã làm việc ở xưởng 20 năm, chỉ đơn giản quản lý xưởng là bạn của người đàn bà kia, bà ta nói một câu, bố tôi liền bị cho thôi việc.
Nhưng bố lại là trụ cột kinh tế trong nhà.
Qua một đêm, tôi thấy bố già đi nhiều, nhưng khi thấy tôi, ông vẫn xoa đầu tôi: “Tiểu Cẩm không cần lo lắng, bố sẽ nghĩ cách, con chỉ cần chuyên tâm học hành là được.”
12.
“Bang.”
Có cây bút gõ lên đầu tôi. tôi bình thường trở lại, nhìn khuôn mặt hơi tức giận của Tạ Trầm.
Tạ Trầm nhíu mày, tay chống cằm nhìn tôi: “Cẩm Di, mấy ngày nay cậu không tập trung chút nào.”
Tôi không dám đối diện cậu ấy, vội vàng cúi đầu nhìn tập đề: “Không có.”
Tạ Trầm nheo mắt nghĩ ngợi, rất có hứng thú đánh giá tôi: “Cậu có việc giấu tôi.” Một câu trần thuật.
“Không có. Mình làm gì có chuyện gì giấu cậu.”
Tạ Trầm trầm ngâm suy nghĩ, đôi mắt tối đi vài phần: “Tốt nhất là không có.’
Tôi nghĩ mọi chuyện như vậy là xong, lại không nghĩ đến, thế mà cậu ấy lại tìm đến nhà tôi.
Đôi vợ chồng trung niên kia lại tới, lần này còn dẫn theo quản lý nhà xưởng.
Lần này, mẹ tôi ôn tồn đối đãi bọn họ, bọn họ chỉ tay năm ngón gây khó dễ mẹ tôi, mẹ tôi vì cuộc sống sau này mà nhẫn nhịn.
Nhìn thấy cảnh này tôi lại không làm gì được.
Tôi bấm móng tay vào lòng bàn tay mình, muốn mình tỉnh táo, ngay lúc tôi không bình tĩnh được nữa thì có người kéo lấy tay áo tôi.
Tôi ngẩng đầu lên, là khuôn mặt tươi rói của Tạ Trầm.
Cậu ấy cười nhạt: “Cẩm Di, cậu có lá gan lớn đấy, thế mà dám lừa tôi.”
Người đàn bà trung niên kia cầm đĩa hạt dưa ném xuống đất, sau đó mắng chửi bố mẹ tôi.
Người quản lý nhà xưởng khó xử, người đàn ông trung niên đắc ý uống chén trà nói: “Lão Cẩm, ông nói xem, nếu như lúc đó ông đồng ý bán căn nhà này cho chúng tôi, thì công việc của ông không sao cả. Đã cho ông cơ hội nhưng mà ông không nắm lấy. Ông quả thật là…”
Ông ta còn chưa nói hết câu đã bị Tạ Trầm đá ngã lăn ra đất.
Ông ta khiếp sợ la lên: “Con mẹ nó là ai?”
Người phụ nữ trung niên lao tới: “ Các người dám đánh chồng tôi! Còn đánh chồng tôi ngã ra đất, các người xong đời rồi! Các người thật sự xong đời rồi.”
Tạ Trầm đút tay vào túi quần, âm thanh lạnh lẽo: “Tôi biết các người gấp gáp, nhưng các người đừng nóng vội.”
Sau đó không lâu, nhà tôi đầy một biển xe hơi.
Chiếc xe xa xỉ đi đầu dừng lại, một đôi nam nữ sang trọng bước xuống.
Người đàn ông lịch sự, người phụ nữ thanh nhã, hơn nữa còn rất đẹp.
Còn chưa tới gần, người phụ nữ tháo kính râm, giọng nói vang dội: “Là ai dám gây khó dễ Tiểu Cẩm Cẩm? Không muốn sống nữa đúng không?”
Bà ấy xoay qua xoay lại, bước đến nắm lấy tay tôi, vẻ mặt đầy thương tiếc: “Đây có phải là Tiểu Cẩm Cẩm không? Cuối cùng dì Tống cũng nhìn thấy con, con thật sự rất xinh đẹp. Dì đã biết con qua nhật ký, Tiểu Cẩm Cẩm, trong nhật ký của Tạ Trầm nói con rất xinh đẹp. Dì thấy đúng thật…”
Dì còn muốn nói nữa, Tạ Trầm đã ho một tiếng: “Đừng có quên chuyện chính.”
“Được rồi, Tiểu Cẩm Cẩm đừng sợ, dì Tống sẽ giúp con xả giận.”
Nói xong, bà ấy vội vàng đưa tôi đứng cạnh bố mẹ tôi.
Cùng với người đàn ông đi cùng gật đầu với tôi.
Tôi nhỏ giọng hỏi Tạ Trầm: “Bọn họ là ai thế?”
Ánh mắt Tạ Trầm không được tự nhiên: “Bố mẹ tôi.”
Bố mẹ Tạ Trầm, sao tôi lại thấy giống nhau.