1.

Sáng sớm tôi đã có mặt ở lớp học và muốn ăn sáng trước khi bạn cùng bàn đến. Nếu không khi cậu ấy đến, tôi thậm chí còn không dám nói to chứ nói gì đến ăn sáng.

Bạn cùng bàn của tôi là Tạ Trầm, gia cảnh tốt, học giỏi và có khuôn mặt đẹp trai khiến người khác phải ghen tị.

Nhưng cậu ấy lại nổi tiếng là có tính cách lạnh lùng, thậm chí tôi đã ngồi cạnh cậu ấy hai năm nhưng cậu ấy chưa từng nhìn tôi nghiêm túc lấy một lần.

Cậu ấy thật sự rất hung dữ. Mỗi khi có ai đó nhờ tôi đưa thư tình, cậu ấy sẽ dừng bút và nhìn tôi với ánh mắt lạnh lùng, sau đó chống tay lên mặt bàn, như đang nói với tôi: cậu dám làm như thế xem.

Nói tóm lại, tôi không dám nói chuyện với cậu ấy.

2.

Nhân lúc Tạ Trầm chưa tới, tôi phải tranh thủ ăn sáng thật nhanh.

Ngay khi tôi vừa bóc xong quả trứng, mới đưa vào miệng cắn một miếng, thì có ai đó đá nhẹ vào chân ghế tôi.

Một giọng nói lạnh lùng vang lên trên đầu tôi: “Dịch sang một chút.”

Theo bản năng tôi ngẩng đầu và nhét hết nửa quả trứng vào miệng, còn Tạ Trầm đứng chờ một bên, hai tay đút túi, mặt không biểu cảm.

Cậu ấy ngồi trong còn tôi ngồi ngoài, cậu ấy đang chờ tôi đứng lên để vào chỗ ngồi.

Tôi hoảng hốt đứng dậy, muốn ăn thật nhanh để nhường đường cho cậu ấy..

Nhưng tôi không thể nuốt trọn quả trứng nên bị nghẹn.

Tôi khó chịu vỗ vào ngực, khuôn mặt của Tạ Trầm không cảm xúc gì, chỉ cầm bình giữ nhiệt mở nắp rồi đưa cho tôi.

Tôi không suy nghĩ nhiều, theo bản năng cầm lấy bình nước và cố gắng nuốt trôi quả trứng, vì sợ bị nghẹn sẽ bị cười vào mặt.

Giọng nói của Tạ Trầm vang bên tai tôi: “Sao có thể bị nghẹn vì một quả trứng được?”

Xong rồi, tôi bị ghét rồi, tôi cẩn thận nhìn cậu ấy rồi trả lời: “Mình sợ cậu chờ lâu nên ăn hơi vội.”

Tạ Trầm cau mày, tôi chợt nhận ra hình như mình đang uống bình nước của cậu ấy.

Xong rồi, sao tôi lại uống nước của cậu ấy!

Tôi mím môi, không biết phải xin lỗi thế nào.

Thấy Tạ Trầm vẫn đứng chờ, tôi vội vàng tránh sang một bên.

Tạ Trầm bước vào chỗ ngồi mà không nói lời nào, còn tôi đang ngây ngốc đứng một bên lau chiếc bình giữ nhiệt.

“Cậu ghét tôi à?”

Tạ Trầm bất thình lình mở miệng làm tôi giật mình.

“Không có, mình chỉ muốn lau cho sạch thôi.” Tôi vội vàng xua tay “Mình thật sự không ghét cậu.”

Tạ Trầm im lặng khi thấy tôi nói vậy, quả nhiên, bạn cùng bàn của tôi vẫn lạnh lùng như ngày nào.

Tôi nhìn chiếc bình giữ nhiệt mà không biết làm gì với nó.

Cuối cùng tôi vẫn đưa cho Tạ Trầm: “Bạn học Tạ, cậu còn dùng nữa không?”

Không biết có phải ảo giác của tôi không, Tạ Trầm dừng mắt vài giây nhìn chiếc bình giữ nhiệt trên tay tôi.

Ánh mắt cậu ấy tối lại, mãi lâu sau mới trả lời: “Không cần đâu.”

Sau đó, cậu ấy không thèm để ý tới tôi nữa, bắt đầu mở cuốn sách vật lý đặt trên bàn.

Tôi lén nhìn bìa sách, bạn học Tạ thật lợi hại, cậu ấy đã học tới vật lý cao cấp, còn tôi đến vật lý trung học còn chưa hiểu hết.

“Bạn học Tạ, hôm nay thật sự có lỗi với cậu. Cậu yên tâm, lần sau mình sẽ mua cho cậu một chiếc bình giữ nhiệt mới.”

Tạ Trầm không ngẩng đầu lên, chỉ lạnh lùng nói ra hai chữ: “Không cần.”

Tôi hối hận muốn chết, xong rồi, khẳng định là tôi đã đắc tội với vị lão đại này, nghe đồn cậu ấy đánh nhau siêu lợi hại.

Nghe nói trường bên có một tên côn đồ đến tìm cậu ấy, kết quả bị cậu ấy lôi vào con ngõ nhỏ đánh cho một trận.

Tôi rất sợ hãi.

3.

Vì thế, buổi học tiếp theo tôi vượt qua trong sự thấp thỏm lo âu, đến chiếc bình giữ nhiệt mới mua cũng không dám đưa.

Nhưng Tạ Trầm có vẻ như không để ý lắm, thái độ vẫn giống như mọi ngày, tôi bắt đầu yên tâm hơn phần nào.

Cuối tuần, bạn thân Tiểu Lan nhắn tin tới.

“Tiểu Cẩm Cẩm, giang hồ cứu giúp! Cuối tuần cậu có rảnh không, giúp tớ vẽ báo tường trong phòng trưng bày. Tớ đang bị sốt, cậu giúp tớ đi!”

Tôi cầm điện thoại suy nghĩ, nếu như vẽ giúp cậu ấy thì được, tôi nhanh chóng nhắn tin phản hồi: “Được, cậu cứ yên tâm dưỡng bệnh, việc đó cứ để cho tớ.”

Hôm nay thời tiết rất đẹp, ánh mặt trời không quá chói chang, cuối tuần trường học rất yên tĩnh, lá phong bay trong gió xào xạc, nghe đặc biệt thoải mái.

Tôi đeo cặp sách, định quay lại lớp học. Hôm nay là thứ bảy, trên lớp không có ai, tôi có thể yên tâm vẽ báo tường.

Ngay khi tôi bước chân tới cửa lớp, phòng học đáng lẽ không có ai lại có rất nhiều người.

Bọn họ giống như đang bàn luận về một người đẹp nào đó. Tôi biết họ đều là những công tử giàu có và họ đều có thể thấy những minh tinh nổi tiếng trong các bữa tiệc gia đình.

Người bạn cùng bàn hay xa cách tôi đang ngồi ở trung tâm đám đông: “Có gì mà khoe? Còn không đẹp bằng Cẩm Di của tôi.”

Tôi đứng ở cửa không dám ngắt lời cậu ấy, bởi vì tôi chính là Cẩm Di.

Một cậu bạn hỏi anh: “Anh Tạ Trầm, Cẩm Di là bạn cùng bàn của anh à?”

Tạ Trầm lười biếng vắt chéo chân, ngón tay kẹp điếu thuốc đang cháy: “Ừ, bạn cùng bàn của tôi rất tốt.”

Tạ Trầm lúc này khác hẳn với Tạ Trầm tôi thường thấy. Nếu không phải là khuôn mặt đó, có lẽ tôi tưởng tôi nhận nhầm người.

Đột nhiên một bạn nam nhìn thấy tôi, cậu ta nở nụ cười gian xảo, thản nhiên cất tiếng hỏi Tạ Trầm: “Anh Trầm, có phải Cẩm Di mà anh nói hay búi tóc và đeo chiếc cặp màu trắng gạo không?”

Tạ Trầm rất vừa lòng, đáp: “Đúng vậy, cậu có ánh mắt tốt đấy.”

Vừa nói, cậu ấy vừa nghĩ điều gì đó, liền đá cậu thanh niên trước mặt: “Làm sao cậu biết cô ấy hay búi tóc? Anh nói cho cậu biết cậu không được để ý đến người của anh.”

Cậu ấy mỉm cười và giơ ngón tay chỉ về phía cửa lớp nơi tôi đang đứng.

“Sao em dám có hứng thú với chị dâu chứ? Nhưng anh Trầm, chúng em vừa được gặp Cẩm Di trong truyền thuyết.”

Tạ Trầm thờ ơ đáp: “Sao vậy, cô ấy có thể đứng ở cửa à?”

Nụ cười của cậu bạn kia càng đậm hơn: “Có lẽ thế?”

Thân thể Tạ Trầm cứng đờ, cậu chậm rãi dập điếu thuốc, hạ chân xuống sau đó xoay người lại.

Tôi không kịp trốn, liền chạm ánh mắt với Tạ Trầm.

Nhất thời, không khí xung quanh như đọng lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play