4

Một giây, hai giây…

Mọi người im lặng nhìn tôi.

Thật xấu hổ, làm ơn có thể làm giảm cảm giác ngại ngùng này đi được không?

Vì thế, tôi siết chặt hai quai cặp, ngập ngừng chào Tạ Trầm: “Xin, xin chào, bạn học Tạ.”

Trong mắt Tạ Trầm loé lên một tia bất ngờ, cậu ấy nhỏ giọng lẩm bẩm điều gì đó.

Chỉ sau khi lắng nghe kỹ, tôi mới nghe thấy cậu ấy nói: “Chết tiệt, kết thúc rồi, thực sự kết thúc rồi, mọi chuyện đã kết thúc rồi.”

Tôi đứng ở cửa không dám cử động, Tạ Trầm lập tức trở lại vẻ lạnh lùng thường ngày, lặng lẽ đi ra ngoài, nhưng đôi tai lại hơi đỏ lên.

Lúc đi ngang qua bạn học nam kia, Tạ Trầm giơ chân đá cậu ấy một cái, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cậu hại anh rồi.”

Cậu bạn kia chạm mông xuống đất thật đau đớn: “Anh Trầm, em đang giúp anh mà. Anh đã trốn cô ấy hai năm rồi.”

Tạ Trầm không nói gì, cũng không dám nhìn tôi. Cơ thể cao lớn ấy có thể nói là đang chạy trối chết.

Mãi đến khi tôi vẽ xong báo tường và về nhà nằm lên giường, tôi mới nhận ra: Thực ra là cậu ấy không hề lạnh lùng chút nào. Cậu ấy đang che giấu cái gì? Thậm chí đã che giấu được hai năm rồi?

Tại sao?

Tôi đổi tư thế, tôi không thể hiểu nổi tại sao Tạ Trầm giấu diếm tận hai năm? Cậu ấy không thực sự thích tôi đâu, đúng không? Tôi và cậu ấy không cùng một thế giới.

Những người hôm nay đứng trong lớp đều là những người nổi tiếng ở trường, giáo viên không làm gì được họ nhưng có vẻ họ rất nghe lời Tạ Trầm.

Tôi ngồi dậy, đứng lên đi ra ban công, cơn gió đêm thổi tung bay mái tóc. Không ngờ tối nay lại nhiều sao trên bầu trời đến thế. Tôi ngước nhìn lên bầu trời, nhớ lại lần đầu tiên gặp Tạ Trầm, đó là vào năm đầu tiên của trường trung học.

5.

Đó là ngày đầu tiên đến trường cấp ba, một khởi đầu mới giao thoa từ cấp hai lên cấp ba, mọi thứ đều mới mẻ với mọi người.

Tôi búi tóc, đi đôi giày màu trắng và kẹp chiếc kẹp tóc hình dâu tây. Nhưng tôi đã gặp một chút rắc rối vào ngày đầu.

Ngày đầu tiên tới trường, tôi được xếp vào lớp 3, và đang phân vân trước chỗ ngồi cạnh cửa sổ.

Tôi chọn chỗ bên ngoài. Sau khi dọn dẹp xong, tôi bèn lau chiếc bàn bên trong, tôi dành chỗ cho Tiểu Lan, cậu ấy cũng ở lớp 3.

Nhưng ngay sau khi tôi lau sạch bàn, bỗng có một chiếc bóng đổ lên đầu tôi.

Tôi nhìn lên và thấy một cậu bạn mập mạp đang đổ mồ hôi.

Tôi vừa định nói: “Bạn gì ơi, bên cạnh mình có người rồi.” Thì cậu ấy đặt cặp sách của mình lên bàn bên trong.

Tôi cau mày, giải thích lại tình huống cho bạn ấy, nhưng có vẻ như cậu ta không thèm nghe, chỉ hung hăng bảo tôi tránh ra vì cậu ta muốn ngồi ở đây.

Cậu ta rất to lớn, cả người thấm đẫm mồ hôi, tôi không thể nhịn được, cả mặt đỏ bừng, sợ rằng cậu ta sẽ thành bạn cùng bàn của tôi.

Vì thế, mặc dù hai chân tôi đang run lên vì giận, tôi vẫn đứng yên mà không cho cậu ta bất cứ cơ hội nào.

Cậu ta hỏi tôi tại sao lại không được, tôi gằn giọng nói: “Mình không ngồi cùng bàn với cậu.”

Nhìn khuôn mặt cậu bạn ngày càng xấu xí, tôi bắt đầu hối hận, có phải cậu ta đã bị tôi làm tổn thương rồi không.

Lúc đó tôi đã nghĩ gì nhỉ? Tôi nghĩ: Chúa ơi làm ơn, có ai đó đến cứu tôi đi.

Vì vậy Tạ Trầm đã đến, khi tôi và cậu bạn béo đang bế tắc thì cậu ấy đã đi tới với khuôn mặt lạnh lùng, một khuôn mặt đẹp trai tới nỗi khiến ai đều ghen tị.

Ngón tay mảnh khảnh của cậu ấy móc một tiếng “Bụp”, chiếc cặp sách của cậu bạn béo đã bị văng xuống đất.

Giọng nói lạnh lùng vang lên: “Tôi muốn ngồi bên trong, nhường chỗ cho.”

Hành động này khiến cả lớp chú ý. Tôi đoán rằng cậu bạn này rất nổi tiếng.

Vốn tưởng rằng cậu bạn mập mạp sẽ cãi nhau với cậu ấy, nhưng có vẻ cậu ấy còn không thèm để người ta vào mắt.

Tạ Trầm liếc người ta một cái, trong ánh mắt không mang theo chút cảm tình: “Sao thế? Cậu có ý kiến à?”

Bạn mập kia chỉ bỏ đi mà không nói lời nào.

Ánh mắt Tạ Trầm rơi vào người tôi, tôi ngơ ngác bước sang một bên, nhìn cậu ấy đi vào và ngồi xuống.

Tôi không dám bày tỏ sự tức giận bởi vì cảm giác áp bức mà cậu ấy mang tới rất mạnh mẽ. Cậu ấy cao 1m85, mặc chiếc áo thun trắng khiến cậu ấy trông có vẻ khá nghịch ngợm.

Đừng sợ, Cẩm Di, cậu ta đâu có thể một đấm mà đánh chết người khác đâu.

Tôi do dự hồi lâu rồi mới đưa tay về phía Tạ Trầm: “Xin chào, bạn cùng bàn, tớ tên là Cẩm Di, có ý nghĩa là hoa dâm bụt.”

Tạ Trầm không ngẩng đầu lên, chỉ mở cặp lấy ra cuốn sách vật lý dày cộm. Đang lúc tôi tưởng cậu ấy sẽ không trả lời thì một giọng nói vang lên: “Ừ, Tạ Trầm.”

Tôi lặng lẽ lau mồ hôi: Cứu với, cậu ấy lạnh lùng quá.

Sau này tôi mới biết đó là Tạ Trầm người đứng đầu trong cuộc thi tuyển sinh trung học.

6.

Trường trung học cơ sở Miên Thành là trường cấp ba tốt nhất Miên Thành. Học sinh ở đây hầu như là con cháu nhà giàu có và quyền lực hoặc là có thành tích tốt.

Tôi thuộc vế sau. Gia đình tôi không giàu có nhưng bố mẹ rất yêu thương tôi.

Tôi muốn sau này họ có một cuộc sống tốt nên tôi luôn cố gắng học hành rất chăm chỉ, không dám chểnh mảng.

Khi tôi đỗ vào trường trung học cơ sở số 1 Miên Thành, bố mẹ tôi vui mừng đến mức mang pháo ra đốt. Họ nói: “Bông hoa dâm bụt bé bỏng của bố mẹ thật là giỏi.” Một bên thì họ cân nhắc mua thêm quần áo mới cho tôi, vì sợ bạn học của tôi coi thường.

Tôi cười nói với họ: “Không cần đâu ạ, Tiểu Lan cho con rất nhiều quần áo cậu ấy chưa mặc, con mặc mấy bộ đó là được. Nếu được bố mẹ hãy tự mua vài bộ, đã bao lâu rồi bố mẹ chưa mua quần áo mới.”

Bố mẹ nước mắt lưng tròng: “Bé con nhà chúng ta thật hiểu chuyện.”

Học phí ở trường trung học cơ sở Miên Thành rất đắt, nhưng may mắn học phí của tôi được miễn phí.

Thực tế, tại trường trung học cơ sở Miên Thành là nơi tụ tập rất nhiều thầy cô giỏi, học sinh tốt. Ở đây phân chia lớp học theo cấp bậc.

Tôi thi đỗ lớp 3, còn lớp 1 và lớp 2 đều là những bạn học xuất sắc.

Vì thế tôi vẫn mãi không hiểu tại sao Tạ Trầm lại học lớp 3, lần nào thi cậu ấy cũng đứng đầu, và cậu ấy làm bài thi một cách dễ dàng, như thế cậu ấy nên học ở lớp 1 mới đúng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play