7.

Đã ba ngày Tạ Trầm không lên lớp. Từ ngày chúng tôi xấu hổ chạm mặt nhau đến nay đã ba ngày không thấy cậu ấy.

Không có cậu ấy ngồi cạnh ba ngày, đột nhiên tôi thấy không quen, tuy rằng mỗi lần ngồi cạnh nhau tôi đều duy trì dáng vẻ cẩn thận, sợ đắc tội với vị lão đại này, lâu dần đã thành thói quen.

Bởi vì cậu ấy không ở đây, tôi vẫn luôn giữ chiếc bình giữ nhiệt mới, không biết khi nào gặp lại cậu ấy để đưa tận tay.

Dù Tạ Trầm rất lạnh lùng, tôi không dám nói chuyện nhiều, nhưng mỗi lần tôi gặp bài khó, nhíu mày suy nghĩ, thì cậu ấy sẽ cầm bài tập lên xem.

Bàn tay Tạ Trầm rất đẹp, nhiều khi Tạ Trầm giảng bài cho tôi, tôi liền nhìn đôi bàn tay ấy đến mức phát ngốc.

Tạ Trầm sẽ đưa tay mà nắm lấy gáy tôi, trước sau như một mà nói: “Tỉnh lại đi.”

Cậu ấy rất cao, nhưng có lẽ vì nhường nhịn tôi nên mỗi khi giảng bài cho tôi, cậu ấy luôn tự giác khom lưng xuống.

Tầm mắt tôi dừng ở chiếc cổ thon gọn ấy, kia rõ ràng nhìn rất chăm chú nhưng cũng có phần xao nhãng.

Aizz, ngày thường sợ đến vậy, bây giờ không có ở đây mới nhớ tới Tạ Trầm.

Ba ngày Tạ Trầm không tới lớp, có khi nào cậu ấy đang trốn tránh tôi không? Bộ dạng ngày hôm ấy chạy trối chết của cậu ấy trông thật buồn cười, nhất định là cậu ấy không muốn tôi nhìn thấy. Có lẽ cậu ấy xấu hổ, nên không muốn ngồi cùng bàn với tôi nữa.

Tôi thở dài, sớm biết như vậy đã không đến lớp học vẽ báo tường, như vậy thì sẽ không bắt gặp.

Sự thật chứng minh, tôi đã nghĩ nhiều rồi.

Ngày thứ tư, Tạ Trầm đi học trở lại.

Mấy ngày qua cậu ấy không tới lớp là vì phải tham gia cuộc thi vật lý toàn quốc, còn nhẹ nhàng cầm cúp quán quân trở về.

Tôi nhẹ nhàng thở ra, thì ra là không phải trốn tránh tôi.

Chỉ là khi cậu ấy trở lại, tôi đã đổi chỗ ngồi.

8.

Tiểu Lan bị gãy xương, cô ấy gọi cho tôi khóc một trận thật to.

“Tiểu Cẩm Cẩm, tớ không muốn sống nữa.”

Tôi vội vàng hỏi cô ấy: “Có chuyện gì thế, đừng khóc nữa, cậu từ từ nói.”

Tiểu Lan nói ngắt quãng: “Tớ đi tắm bị ngã, nhưng mà là bị ngã gãy chân. Tớ thật xui xẻo, xui xẻo nhất quả đất! Trước kia có con chim bay qua ị trên đầu tớ, cái này tớ có thể nhịn.”

“Nhưng tớ có thể xui xẻo đến mức mới hết sốt đã bị ngã gãy chân. Tớ tưởng hết ốm sắp được đến trường, ai ngờ lại ngã gãy chân! Nhiều bài như vậy, nhất định là tớ không học nổi.”

Tôi lo lắng hỏi cậu ấy: “Chân cậu đã bó bột chưa? Còn đau lắm không?”

“Không đau, nhưng mà hoạt động không tiện lắm.”

“Không sao đâu, cậu cứ tới trường đi, tớ sẽ ngồi cạnh cậu, có gì tớ sẽ giúp cậu.”

“A, bạn cùng bàn của cậu liệu có đồng ý không, hai người ngồi cạnh nhau hai năm rồi mà.”

“Không có việc gì, Tạ Trầm đã ba ngày không tới lớp, ngày mai tớ sẽ nói với thầy cô một câu, dù sao bây giờ tớ cũng không ngồi cạnh ai.”

Đầu dây bên kia vang lên giọng mũi bị nghẹt: “Tiểu Cẩm Cẩm, cậu thật tốt.”

Vì thế ngày hôm sau khi Tạ Trầm trở lại lớp học đối diện với chỗ ngồi trống không, còn tôi thì đang ngồi ở đầu lớp học.

Tôi và cậu ấy chạm mắt nhau, cậu ấy không nói gì, nhưng cứ nhìn tôi chằm chằm.

Nếu không phải là tôi ảo giác thì ánh mắt kia của Tạ Trầm mang theo tức giận.

Tiểu Lan ngồi bên cạnh tôi bỗng run lên: “Tiểu Cẩm Cẩm, sao tớ cứ cảm giác như sắp bị đánh ấy nhỉ?”

Tôi vỗ lưng cô ấy an ủi: “Không phải đâu, cậu nhìn nhầm rồi.”

9.

Một tuần sau đó, tôi và Tiểu Lan đều bình yên vô sự, ánh mắt của Tạ Trầm càng thêm u oán.

Tôi và Tiểu Lan cùng nhau đi rót nước ấm đúng lúc gặp Tạ Trầm, theo sau cậu ấy là các bạn nam ngày ấy có mặt ở lớp học.

Cậu ấy hình như bắt đầu nổi loạn, mọi người cũng kinh ngạc khi thấy Tạ Trầm đi cùng đám học sinh hư, mà có vẻ đám học sinh hư ấy rất sợ Tạ Trầm. Lão đại quả nhiên là lão đại!

Tạ Trầm tay đút túi quần đi dẫn đầu, chúng tôi chạm mặt, ánh mắt va vào nhau, rồi lại cuống quít dời đi chỗ khác, tim tôi đập nhanh đến mức muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Hình như Tạ Trầm lại đẹp trai hơn một chút thì phải.

Đôi mắt cậu ấy đen lại, ngay lúc đi ngang qua tôi, tay cậu ấy liền giữ lấy cánh tay tôi lại.

“Cẩm Di, cậu sợ tôi à?”

Tôi hơi sửng sốt: “Không sợ.”

Ánh mắt Tạ Trầm nhìn vào cánh tay tôi: “Không sợ thì run cái gì?”

Tôi miễn cưỡng cười một cái, đáp: “Mình “kìm lòng không đậu”. Mình, không sợ cậu.”

Tạ Trầm chậm lại: “Vậy cậu còn đổi chỗ ngồi.”

Tôi ngơ ngác: “Không phải, là vì Tiểu Lan gãy chân, mình phải giúp đỡ cậu ấy.”

Tạ Trầm nhìn tôi, nhỏ giọng hỏi: “ Khi nào thì chuyển về?”

Vậy ra cậu ấy hy vọng tôi chuyển về chỗ ngồi, trong lòng tôi có chút vui vẻ mà chính bản thân tôi chưa nhận ra.

Tôi nghiêm túc giải thích với cậu ấy: “ Chân của Tiêu Lan chưa khỏi.”

Tạ Trầm buông cánh tay tôi ra, ánh mắt thêm phần u oán: “Cậu ta có mỗi cậu là bạn sao?”

Tiểu Lan ở bên cạnh nghe thấy câu này không dám đáp trả.

Tôi nhẹ nhàng nói: “Không phải, nhưng mình là bạn thân của cậu ấy.”

Trong con mắt màu nâu của Tạ Trầm toàn bộ đều là hình bóng của tôi, cậu ấy đưa tay lên sờ tóc mình, quét mắt qua nhìn Tiểu Lan, ngữ điệu hơi hung dữ: “Người này gãy chân đúng thời điểm ha.”

Tiểu Lan sợ hãi túm chặt lấy cánh tay tôi: “Tôi, tôi, cậu, cậu yên tâm, sẽ nhanh khỏi thôi.”

Tạ Trầm bất đắc dĩ thở dài, hơi khom lưng xuống, ánh nhìn đối diện tôi, trong ánh mắt đều là tôi.

Tôi khẩn trương hỏi cậu ấy: “Bạn học Tạ, sao vậy?”

Tạ Trầm nhìn ra tôi đang khẩn trương, cười dịu dàng, giọng nói có phần nghiêm túc: “Bạn cùng bàn, cậu ta hết bệnh cậu phải trở về chỗ cũ, nghe được không?

Tôi nhìn cậu ấy, nhẹ nhàng gật đầu: “Nghe được rồi.”

……………..

Một tháng sau, Tiểu Lan đi tháo thạch cao.

Tạ Trầm đích thân đưa tôi về chỗ ngồi cũ.

Cậu ấy không nói tiếng nào, khuôn mặt lạnh lùng đi tới, trước ánh mắt ngạc nhiên của mọi người mà đem đồ đạc của tôi đặt lại chỗ ngồi ban đầu.

Tạ Trầm không được tự nhiên quay đầu ra cửa sổ, sau đó tiếp tục xem đề vật lý trên bàn. mãi lâu sau đó mới nói: “Trở về thật tốt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play