16.

Tôi phát hiện, gần đến ngày tham dự cuộc thi, lại càng có nhiều người châm chọc tôi.

Trong mắt bọn họ, tôi hết sức bình thường, nhưng lại được đại diện cho trường đi tham gia cuộc thi. Bọn họ cảm thấy tôi không làm được.

Tôi đã dành một ngày trời để chuẩn bị tham gia cuộc thi, và hôm nay là ngày thứ hai.

Quốc ca vang lên, Tạ Trầm lấy danh nghĩa là người đứng nhất đứng trên sân khấu, suy nghĩ sâu xa.

Cả sân trường ồn ào im lặng trong nháy mắt, mọi người đều ngạc nhiên, bình thường người này không thích nói đột nhiên lại tự nguyện lên phát biểu.

Tạ Trầm có tiếng là lạnh lùng khó gần, thật hiếm có khi bắt gặp cảnh tượng này, tất cả mọi người đều tập trung tinh thần, ngay cả đến thầy hiệu trưởng cũng mang ánh mắt chờ mong.

Tầm mắt chậm rãi đưa ra xa, Tạ Trầm gõ nhẹ vào đầu microphone: “Hôm nay mọi người đều có mặt ở đây, tôi có chuyện cần nói.”

“Tôi đọc sách Trương Ái Linh có một câu, ngoài cửa sổ gió mưa, hôm nay khắp núi non đồng bằng.(Câu này dùng để diễn tả rằng một cô gái rất thích một người, dù ngoài trời có đổ mưa thì cô ấy cũng chỉ dành ánh mắt cho bạn.)….. Cho nên Cẩm Di…”

Tạ Trầm dừng vài giây, tôi đứng dưới sân trường bỗng nhiên nghe thấy tên mình, tim đập thình thịch.

Tôi đứng giữa đám đông nhưng lại chạm ánh mắt với Tạ Trầm đang đứng trên sân khấu.

Tạ Trầm nâng khoé miệng, khuôn mặt mang theo phần tự tin: “Mặc kệ người khác nói như thế nào về cậu, cậu chỉ cần kiên trì tin tưởng bản thân mình là được. Muốn làm gì thì làm, đời người ngắn ngủi, nhiều chuyện trôi qua chỉ trong chớp mắt. Tôi hy vọng cậu có thể dốc toàn lực trong cuộc thi, không hối hận. Mà tôi đây, mọi người đều nói tôi như sao trên trời đúng không? Nhưng tôi sẽ vĩnh viễn cúi đầu vì cậu.”

Nói xong, Tạ Trầm buông mic, các thầy cô giáo nhìn cậu ấy với anh mắt kinh ngạc.

Toàn trường im lặng, không biết ai hô lớn: “Anh Trầm thật trâu bò! Thật là đẹp trai quá đi!”

Tất cả học sinh bắt đầu phản ứng lại, âm thanh nói chuyện dồn dập.

“Vừa mới đây anh Trầm phát biểu sao?”

“A! Tôi mặc kệ, như này quá đỉnh rồi! Người này có phải Tạ Trầm lạnh lùng tôi thường thấy không?  Ngang nhiên trước mặt thầy hiệu trưởng công khai yêu đương?”

“Cẩm Di sẽ tham gia cuộc thi toán sắp tới? Công nhận cô ấy thật lợi hại, anh trai thế mà rất coi trọng cô ấy! Tôi mà là cô ấy thì tôi hạnh phúc chết mất! Cứu mạng, vừa rồi tôi còn tương nói chuyện gì nghiêm túc, không khéo lại là cơ hội học tập mang đến nhiều tri thức! Không nghĩ tới, anh trai thế mà lại tự tin đến thế.”

“Tớ đang bảo tại sao tự dưng Tạ Trầm lại đứng trên sân khấu, hoá ra là vì dũng sĩ xung phong vì tình yêu! Đột nhiên tớ thấy thần tiên hạ phàm rồi.”

Tôi đứng yên tay chạm vào trái tim đang đập, nhanh thật, cứ như sắp bay ra khỏi lồng ngực.

Bốn phía đều là tiếng nói chuyện của bạn học, nhưng tôi chỉ nghe thấy tiếng trái tim mình đập.

Xong rồi, tôi rơi vào bể tình rồi.

Ông trời ơi, tôi thật sự thích Tạ Trầm.

17.

Buổi tối, sau khi thu dọn đồ đạc, tôi đứng ngoài ban công tận hưởng không khí trong lành, do dự hồi lâu, tôi liền bấm điện thoại.

Âm thanh mang theo tiếng cười, trong trẻo nhưng khá lạnh lùng.

Tôi nhẹ nhàng gọi cậu ấy: “Tạ Trầm.”

“Ừ, tôi đây.”

Hẳn là cậu ấy đang nhả khói, tôi vẫn luôn biết cậu ấy hút thuốc, bởi vì trên người cậu ấy luôn có mùi thuốc lá thoang thoảng, cũng không quá khó để ngửi thấy. Nhưng khi ở bên trước mặt tôi, Tạ Trầm chưa bao giờ hút thuốc.

“Tạ Trầm, mình có chuyện quan trọng cần nói với cậu.”

Có lẽ Tạ Trầm đang hút thuốc, giọng điệu nói chuyện có vẻ hơi sâu lắng, cậu ấy kiên nhẫn trả lời tôi: “Nói đi.”

Tôi hít một hơi thật sâu, trịnh trọng nói: “Nếu cuộc thi lần này mình đứng nhất, mình có chuyện muốn nói với cậu.”

Đầu bên kia bỗng yên lặng, Tạ Trầm không trả lời, mà tôi cũng không nói gì.

Bỗng nhiên trong điện thoại truyền tới một tiếng: “A”, Tạ Trầm chửi thề: “Chết tiệt.”

Tôi hỏi Tạ Trầm: “Sao thế Tạ Trầm?”

Tạ Trầm cúi đầu, trong giọng nói mang theo một chút tủi thân: “Không có gì, tàn thuốc không may rơi vào tay thôi.”

Tôi bỗng nhiên cảm thấy hơi buồn cười: “Cậu tin mình như vậy sao? Lỡ như mình không đứng nhất?”

Tạ Trầm tự tin đáp: “Bạn cùng bàn, cậu là học trò của tôi, tôi có tự tin cậu sẽ đứng nhất.”

Qua điện thoại tôi có thể cảm nhận được sự tự tin của Tạ Trầm, tinh thần cũng tốt hơn, giống như cậu ấy có sức hút kỳ lạ.

“Được, mình sẽ cầm giải nhất về.”

18.

Tôi và Tạ Trầm ngồi cạnh nhau, tôi không hề thua kém bất kỳ ai, cầm giải nhất của cuộc thi trở về, chứng tỏ thực lực của bản thân với những người coi thường tôi.

Dì Tống vừa ăn dâu tây, vừa vui vẻ cười nói: “Cẩm Di nhà chúng ta thật có triển vọng, quá lợi hại, lần đầu tiên tham gia cuộc thi liên tỉnh, ẵm luôn giải nhất. Nào đến đây ăn một quả dâu tây nào.”

Tôi ngượng ngùng há miệng, mẹ tôi ngồi bên cạnh dì Tống cũng cười tủm tỉm: “Vẫn là cảm ơn thầy giáo Tạ dạy gioit, Cẩm Di nhà tôi mới tiến bộ như vậy.”

Mà Tạ Trầm ngồi cạnh thường hay ngây ngô cười cười, tình trạng này diễn ra từ ngày chúng tôi bắt đầu ở bên nhau.

Ngày đó, Tạ Trầm nhìn tôi bằng ánh mắt đầy cảm xúc..

“Cẩm Di, ở bên cạnh anh sẽ không có chuyện chia tay, anh rất hay ghen, như vậy em có muốn ở bên cạnh anh không?”

Tôi nhìn cậu ấy, nhẹ nhàng gật đầu: “Tạ Trầm, em thích anh.”

Tạ Trầm bị tôi làm cho xúc động, bất chợt ôm chầm lấy tôi, xoay một vòng, không thèm để ý đến sân bay đang đông nghịt người.

Anh cười đến mức không ngậm được miệng: “Kết hôn đi!”

Tôi vốn sợ độ cao, vội vàng ôm cổ anh: “Thật ra cũng không cần vội thế đâu.”

Từ ngày đó, Tạ Trầm thường xuyên cười ngây ngô.

Ở trường mọi người không biết việc này, đã bắt đầu lan tin đồn học sinh giỏi Tạ Trầm học đến điên rồi, tất cả mọi người đều nói là do áp lực học hành quá lớn.

Mọi người bảo, chỉ thi đại học thôi cũng không cần phải áp lực quá như vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play