Những ngón tay vừa được rửa sạch vốn có màu trắng lạnh, nhưng rất nhanh đã nhiễm lên một lớp hồng nhàn nhạt.
May mà những người khác trong phòng bệnh đã thu lại ánh mắt đánh giá dành cho Giác Chu, không ai chú ý tới thiếu niên tuấn tú đang nửa quỳ trước mặt cậu lúc này.
Đôi đồng tử sẫm màu bị hàng mi dày che phủ giờ đây ánh lên vẻ hưng phấn thần kinh, bên trong giấu kín một sự u ám khó gọi thành lời.
Lực giữ cho sống lưng Giác Chu thẳng tắp bỗng nhiên tan biến, một tay khác của cậu không nhịn được mà đưa lên sờ sau gáy Tạ Ôn Trần.
Những lời thốt ra chẳng giống đang quở trách, mà như một tiếng rên rỉ mơ hồ mang theo chút ám muội: “Cậu làm cái gì vậy…”
“Không thích sao?” Tạ Ôn Trần hơi ngẩng đầu, mang theo vài phần khó hiểu, nhíu mày rồi buông Giác Chu ra.
Trong mắt cậu ta phản chiếu dáng vẻ Giác Chu lúc này, vành tai trắng trẻo đã ửng đỏ, dấu hằn đỏ do Chu Thâm Dụ bóp ra vẫn còn in rõ.
Bất chợt mất đi cảm giác nóng ấm kề sát da thịt, Giác Chu suýt nữa đã chủ động nghiêng người về phía trước, phải cắn đầu lưỡi mới cưỡng ép mình dừng lại.
Giác Chu: [Hệ thống! Huhuhu trời ơi, nhân vật chính thụ chính là biến thái đấy!] Làm gay ngay bên cạnh tôi á trời.
Hệ thống vội vàng an ủi: [Ký chủ đừng hoảng, trong nguyên tác hình như là ngài đối xử với cậu ta như vậy trước mà, cho nên nhân vật thụ chính chỉ là thuận theo ý nghĩ của ngài thôi…]
Giác Chu bỗng nhớ ra, theo thiết lập, người làm gay chính là cậu. Tuy cậu tự nhận mình là loại phản diện năm trăm năm mới có một lần, nhưng cũng không thể biến thái tới mức ép nhân vật thụ chính làm ra mấy chuyện này với mình chứ!
Vì tiền thưởng cuối năm, cậu cũng không đến mức phải… Cậu nghĩ ngợi một chút, rồi tự nhủ mình có thể chịu đựng một chút xíu vậy.
Liếm thì liếm thôi, cứ xem như bị chó liếm, chó nhà hàng xóm cũng từng liếm tay cậu đấy.
“Cậu làm tốt lắm.” Giác Chu hít sâu một hơi, cắn răng nuốt nhục, nhẹ nhàng vỗ vào má Tạ Ôn Trần: “Lần sau cũng phải làm như vậy nhé.”
Có lẽ vì đêm qua ngủ muộn, cậu như nhìn thấy trong đáy mắt bình lặng của Tạ Ôn Trần thấp thoáng một ý cười.
Nụ cười ấy như băng tuyết đầu xuân, thoáng hiện rồi tan biến, khiến người ta hoài nghi có phải mình ảo giác. Giác Chu chớp chớp mắt nhìn lại, chỉ thấy gương mặt Tạ Ôn Trần không chút biểu cảm, mím môi im lặng, dường như lại hắc hóa nhanh hơn rồi.
Giác Chu cảm thấy nếu bây giờ còn nói với Tạ Ôn Trần rằng mình bao dưỡng cậu ta chỉ để nhờ cậu ta chơi game hộ thì Tạ Ôn Trần chắc chắn cũng sẽ không tin nữa rồi.
[Anh thống, Tổng cục có chi trả phí tổn thương tinh thần cho việc thẳng nam giả gay không?] Giác Chu uể oải hỏi.
Hệ thống: [Đương nhiên! Tôi sẽ cố gắng hết sức giúp ngài tranh thủ. Ngài thật sự đã vất vả rồi.]
Giác Chu rất muốn có tiền thưởng cuối năm, nhưng cậu không muốn ép buộc tình cảm với nhân vật thụ chính.
Với tiến triển này, nếu nhân vật công chính không sớm tỏ tình, thì cậu sớm muộn cũng sẽ chiếm đoạt thân thể của thụ chính mất thôi!
Giác Chu đang định nói thêm gì đó với Tạ Ôn Trần, thì chiếc điện thoại trong túi bỗng reo lên. Cậu lấy ra nhìn, là một cô gái từng gặp ở trường gọi tới.
Hoàn cảnh gia đình cô gái không tốt, vẫn luôn làm việc trong quán bar. Lần trước cô ấy xin Giác Chu số liên lạc, cậu cũng không từ chối. Là một thẳng nam chính hiệu, cậu rất ít khi từ chối yêu cầu của con gái.
Giọng nói hoảng loạn của cô gái vang lên trong điện thoại, bệnh phòng yên ắng, nên Tạ Ôn Trần đứng gần cũng nghe được…: “Bạn học Cố Giác Chu, bây giờ cậu có rảnh không? Có thể đến quán bar XX một chuyến không?”
Giác Chu lập tức đứng dậy, vừa đi ra ngoài vừa hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Đối phương là một cô gái rất độc lập, nếu không gặp phải chuyện gì thật sự không giải quyết được, sẽ không chủ động tìm đến cậu cầu cứu.
Hệ thống: [Đinh——Nhiệm vụ “Làm nhục nhân vật thụ chính” đã hoàn thành.]
Giác Chu thắc mắc: [Đã làm nhục từ sớm rồi mà, sao bây giờ mới báo hoàn thành nhiệm vụ?]
Hệ thống gãi đầu: [Tôi cũng không biết nữa, chắc là bị trễ tín hiệu thôi.]
Tình thế cấp bách, Giác Chu cũng chẳng buồn quay lại nhìn phản ứng của nhân vật thụ chính, vội vàng rời khỏi phòng bệnh. Trong điện thoại, giọng cô gái cố nén sợ hãi: “Trong phòng VIP có một nhóm khách mới đến, cứ bắt bọn tớ phải đi tiếp rượu. Lúc giằng co, có một chai rượu đắt tiền bị làm vỡ, đồng nghiệp tớ không đền nổi. Tớ còn nghe họ nhắc đến tên cậu…”
Tiếp rượu?
Giác Chu lập tức hiểu ra, chắc lại là đám công tử bột rảnh rỗi kiếm chuyện bắt nạt phục vụ. Cậu dịu giọng an ủi: “Được, cô đợi tôi, tôi sẽ đến ngay.”
Từ sau khi Giang Hạc Niên quay về, trong tinh cầu thủ đô, Giác Chu có thể ngang nhiên mà đi, chẳng cần sợ hãi bất kỳ cậu ấm nào.
Trong đại viện, Giang Hạc Niên là cơn ác mộng của vô số bạn cùng trang lứa, các bậc phụ huynh khi dạy con đều bắt đầu bằng câu: “Con nhìn Giang Hạc Niên người ta xem…”
Giang Hạc Niên thực sự là người xuất sắc từ nhỏ. Nếu không, cha mẹ nhà họ Cố cũng đã chẳng đưa hắn về nuôi sau khi cha mẹ ruột của Giang Hạc Niên qua đời.
Vì thế Giác Chu luôn cho rằng, Giang Hạc Niên tốt với mình như vậy, đều là để báo đáp ân tình của cha mẹ.
Tài xế nhận được yêu cầu của Giác Chu liền lái xe đến quán bar với tốc độ cao nhất có thể. Khi thấy Giác Chu xuống xe, sau một lúc do dự, ông ta vẫn quyết định nhắn tin thông báo cho Giang Hạc Niên.
Giác Chu không hề hay biết mình đã bị bán đứng bởi bác tài, liền bước thẳng về phía phòng bao nơi cô bạn học đang chờ. Từ xa đã nghe thấy tiếng cười nói ồn ào vọng ra.
Khi cậu đẩy cửa bước vào, âm thanh náo nhiệt lập tức im bặt.
Giác Chu đảo mắt nhìn một vòng, toàn là người quen.
Đám phú nhị đại luôn có vòng bạn bè riêng của mình, lũ chơi với Giác Chu là con cái của những gia đình thân với nhà họ Cố. Còn nhóm người trước mặt đây, cha mẹ của họ lại thân với nhà họ Giang, nên Giác Chu chẳng mấy khi giao du.
Dưới đất là một chai rượu đỏ đã vỡ nát, một cậu nhân viên phục vụ đang nơm nớp lo sợ quét mảnh vỡ bằng chổi.
“Tiểu thiếu gia” một thanh niên tuấn tú ngả người lười biếng lên sofa, cất tiếng chào Giác Chu.
Giác Chu nhận ra người đó là Đơn Hàm Dục, kẻ hay đóng vai con ngoan trò giỏi trước mặt người lớn, còn rất thích giả làm trà xanh. Mỗi dịp lễ tết tụ họp, mẹ Giang lại nói Giác Chu mấy câu vì chẳng thèm để ý đến hắn ta.
Đơn Hàm Dục chống cằm, vành tai đỏ lên vì uống rượu, đôi mắt mang theo chút nghi hoặc nhìn Giác Chu, Giác Chu vốn không bao giờ chơi với nhóm này.
“Là cậu ta làm vỡ chai rượu của cậu à? Tôi sẽ bồi thường.” Giác Chu liếc qua thân chai cũng đoán được giá trị không nhỏ, có khi cậu nhân viên làm việc mười năm cũng không trả nổi.
“Chai đó là chú tôi cất giữ hơn mười năm, tiền có thể đền được sao?” Đơn Hàm Dục cau mày.
Thật ra hắn ta đã hết giận từ lâu, cũng chẳng định bắt cậu phục vụ bồi thường. Nhưng nhìn thấy tiểu thiếu gia xưa nay luôn lạnh nhạt với mình lại đứng ra bảo vệ một người xa lạ…
Một cơn tức vô danh bỗng trào dâng trong lồng ngực.
Giác Chu ngoái đầu nhìn cô bạn học vẫn còn đang ở đó. Cậu không tiện gọi điện mách anh trai trước mặt con gái, liền gạt đống đồ ăn vặt trên bàn sang bên, ngồi xuống rồi đối mặt với Đơn Hàm Dục: “Vậy cậu muốn thế nào?”
Ngũ quan của cậu vốn đã nổi bật, nét đẹp rực rỡ khó cưỡng. Dù mặt lạnh lại cũng chẳng làm giảm đi phần nào khí chất ấy.
Đơn Hàm Dục vân vê chiếc khuyên sáng lấp lánh trên tai trái: “Chơi một trò chơi nhé?”
“Gì cơ?”
“Ở đây có mười lăm lá bài, cậu rút trúng lá nào thì phải làm theo hình phạt ghi trên đó.” Đơn Hàm Dục rút ra một xấp bài.
“Được thôi.”
Giác Chu rất tự tin. Cùng lắm là trò “Thật hay thách” thôi, trước đây chơi còn bị yêu cầu đi trộm áo sơ mi của anh trai, cậu vẫn sống nhăn răng đó thôi.
Cậu rút ra một lá bài, trên đó viết: “Hôn người ở gần bạn nhất.”
“…” Giác Chu ngẩng lên, nhìn người gần mình nhất, chính là Đơn Hàm Dục.
Hệ thống im lặng nãy giờ rốt cuộc cũng lên tiếng với vẻ xót xa: [Ký chủ, hay là đừng giữ sĩ diện nữa, gọi cho anh trai ngài đi…]
Thẳng nam nghẹt thở.jpg
Đơn Hàm Dục cũng thấy nội dung trên thẻ, vốn dĩ không nghĩ Giác Chu sẽ chịu chơi thật, đang định buông vài lời châm chọc…
Thì giây tiếp theo, thiếu niên xinh đẹp ấy lại lạnh mặt nghiêng người về phía hắn ta.
Giác Chu đã lỡ lời, không tiện thất hứa trước mặt đám người quen, đành đặt tay lên vai Đơn Hàm Dục.
Vừa mới còn cười mỉa, cơ thể Đơn Hàm Dục lập tức cứng đờ, qua lớp vải áo vẫn cảm nhận rõ hơi ấm từ người Giác Chu.
Giác Chu rất nhẹ, đến mức Đơn Hàm Dục không cần sờ cũng đoán ra cậu có vòng eo nhỏ. Vạt áo sơ mi rộng che mất chỗ tiếp xúc giữa hai người, nhìn từ góc độ của người ngoài thì gợi liên tưởng vô cùng.
Đám người xung quanh bắt đầu ồn ào cổ vũ, có vài người còn mang chút ghen tị hỏi sao tiểu thiếu gia lại không chịu chơi với bọn họ.
Đúng lúc đó, chuông điện thoại trong túi Giác Chu vang lên. Khi cậu vừa lấy ra xem, ánh mắt cũng quét một vòng qua đám đông đang hứng khởi kia.
“Một lũ ngu xuẩn.” Giác Chu chửi thẳng miệng, chẳng thèm giữ mồm giữ miệng.
Mọi người đều nhận ra cậu thật sự tức giận rồi, đôi mắt vốn hay cong cong như đang cười giờ đây đã lạnh tanh, khóe môi mím chặt. Nếu trong đầu cậu có nhiều từ ngữ tục tĩu hơn, chắc chắn còn muốn xả cho đã miệng thêm vài câu nữa.
Có kẻ to gan định lại gần dỗ dành, liền bị Giác Chu hất ra không chút khách khí.
Tạo hình “tiểu bá vương” được duy trì rất tốt.
Người bị Giác Chu đẩy ra ôm tay lui sang một bên, trong lòng còn hối hận vì lúc nãy không tranh thủ sờ thêm mấy cái.
Cuộc gọi đến là từ một số lạ, Giác Chu nhấn nút nghe rồi quay lưng đi.
Đơn Hàm Dục cuối cùng cũng giành lại quyền kiểm soát cơ thể mình, giật lấy chiếc áo khoác từ một cậu ấm bên cạnh rồi phủ lên đùi, ánh mắt hứng thú nhìn theo bóng lưng Giác Chu.
Tiểu thiếu gia có tỷ lệ cơ thể cực đẹp, eo thon chân dài, ăn mặc kín đáo chỉ để lộ một đoạn mắt cá chân trắng ngần.
Là một kiểu quyến rũ âm thầm.
Đơn Hàm Dục chợt thấy tò mò, vị anh nuôi của tiểu thiếu gia kia, nhìn người đẹp lượn lờ trước mặt bao nhiêu năm như vậy, làm sao có thể nhẫn nhịn mà chưa từng vượt quá ranh giới?
“Động lòng rồi à?” Một cậu ấm bên cạnh ghé lại hỏi nhỏ.
“Chẳng phải tụi mày cũng thế sao?” Đơn Hàm Dục cúi người nhặt một mảnh thủy tinh vỡ kẹt trong khe gạch, đưa lên soi dưới ánh đèn.