Trong bữa tiệc rượu, mọi người áo quần là lượt, khung cảnh ăn uống linh đình, rộn ràng náo nhiệt.

Khi Giác Chu xuyên qua đám đông, một chàng trai trẻ không cẩn thận va vào cậu, làm đổ rượu lên áo khoác vest của cậu.

Chiếc áo vest may đo thủ công, đắt đỏ và sang trọng lập tức bị vấy bẩn, tỏa ra mùi rượu nồng đậm.

“Chậc.” Giác Chu cởi áo khoác ra, liếc mắt nhìn người vừa gây chuyện, thì ra là nam phụ số ba trong bộ phim truyền hình mới phát sóng.

Bộ phim ấy mẹ cậu cũng đang theo dõi, nên cậu cảm thấy khuôn mặt người này có chút quen thuộc.

“Xin lỗi, xin lỗi…” Chàng trai trẻ tuấn tú luống cuống xin lỗi: “Chúng ta có thể trao đổi phương thức liên lạc không? Tôi sẽ đền tiền cho anh.”

Cách đó không xa, người đại diện của cậu ta giả vờ thờ ơ, nhưng vẫn liếc mắt theo dõi sát sao tình hình.

Động tĩnh của hai người khiến không ít người chú ý, tụm năm tụm ba bắt đầu xì xầm bàn tán.

“Người kia là tiểu thiếu gia nhà họ Cố sao?” Một người mới vào giới quý tộc nhìn chằm chằm Giác Chu mà hỏi.

Chàng thiếu gia trẻ tuổi hạ mắt, vẻ mặt lười biếng và thiếu kiên nhẫn, đang ôm chiếc áo khoác bị ướt. Bên trong cậu chỉ mặc một chiếc sơ mi trắng đơn giản, vạt áo được sơ vin gọn gàng, phác họa rõ đường cong thon gọn nơi eo. Ống tay áo được xắn nhẹ, để lộ cổ tay trắng mịn, thon dài.

“Thật sự là…” Trăm nghe không bằng một thấy, tận mắt chứng kiến mới hiểu được thế nào là nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành.

Đứng cạnh tiểu thiếu gia, gương mặt của cậu tân binh giới giải trí kia như bị lu mờ hẳn, không khác gì người bình thường.

Trong giới quý tộc, danh tiếng của tiểu thiếu gia nhà họ Cố vượt xa cái tên mới nổi này.

Chủ nhân bữa tiệc hôm nay là một vị nhà giàu mới nổi, nhưng lại mời được không ít nhân vật quyền quý. Một nửa trong số họ chỉ vì nghe nói tiểu thiếu gia sẽ tới mà đến dự.

Một người bạn huých vào cánh tay anh chàng mới vào giới, cảnh báo: “Đừng có mà mơ mộng viển vông.”

Anh ta cười khẩy: “Tôi tự biết mình là ai.”

Anh ta xứng với tiểu thiếu gia sao?

Gia tộc họ Cố quyền thế ngút trời. Cố tiên sinh hiện đang giữ chức vụ cao trong chính phủ Liên bang, Cố phu nhân là nhà cung cấp vũ khí, còn anh nuôi của tiểu thiếu gia, là Giang Hạc Niên tiên sinh.

Sinh ra trong gia đình như thế, tiểu thiếu gia chính là điển hình của ngậm thìa vàng lớn lên

Dĩ nhiên, bản thân tiểu thiếu gia cũng có tính cách khiến người ta yêu mến. Nếu không vì gia đình cấm yêu sớm, có lẽ người theo đuổi cậu đã xếp hàng dài tới tận tinh hệ bên cạnh.

Tiểu thiếu gia từ nhỏ đã cực kỳ ghét người khác tiếp xúc thân thể, đặc biệt là động chạm tay chân.

Nghe nói một ảnh đế nổi tiếng từng đem lòng yêu thiếu gia, cuối cùng cũng phải từ bỏ không công.

“Nửa năm trước có một nam idol định leo lên giường tiểu thiếu gia, kết quả chưa đầy vài hôm thì bị đánh gãy chân, đến giờ vẫn chưa điều tra ra ai là thủ phạm.” Người bạn kia không rét mà run, lắc đầu nói.

Anh chàng kia lại cười khẩy, nhìn cậu tân binh với ánh mắt khinh bỉ: “Giờ loại nào cũng dám mơ tới thiếu gia.”

Chiêu trò quyến rũ cũng vụng về quá mức.

Sợ tiểu thiếu gia không vui, nhóm người này đều đứng cách xa một chút, lời bàn tán cũng hạ thấp giọng xuống.

Tân binh kia không hề hay biết hình tượng của mình đã bị người ta xem thường đến mức nào, vẫn còn đang cúi đầu xin lỗi, thậm chí định đưa tay chạm vào tay áo Giác Chu: “Cố tiên sinh, để tôi xử lý giúp bộ đồ của anh.”

Giác Chu vội vàng tránh đi.

Mỗi tháng đều có hai, ba người "vô tình" làm đổ đủ loại chất lỏng lên quần áo của Giác Chu. Giác Chu đã sớm quen với chuyện đó, chỉ lạnh mặt quăng ra một câu: “Không cần.”

Chàng tân binh mặt mũi đầy vẻ bất an đứng chết trân tại chỗ. Giác Chu liếc mắt, thấy xung quanh ai nấy đều bày ra vẻ mặt trách móc, như thể đang lên án cậu quá lạnh nhạt, không có tình người.

Cậu xoay người rời khỏi đám đông đang tụ lại, lập tức thay đổi nét mặt, từ cau có chuyển sang đắc ý, cười thầm nói với hệ thống trong đầu: [Tui đúng là một vai ác xuất sắc, ngay cả người lạ cũng chán ghét tui, còn cố tình đổ rượu lên người tui.]

Hôm nay lại còn công khai bắt nạt tân binh trước mặt bao người, chắc chắn chỉ số "chán ghét" của người khác với cậu sẽ tăng vọt.

Hệ thống reo lên cổ vũ: [Anh Chu, trâu bò thật đấy!]

[Đêm nay nhân vật chính thụ sẽ xuất hiện, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ, chúng ta có thể rời thế giới này và lĩnh thưởng rồi! ] Giác Chu đút tay vào túi quần, bước lên cầu thang dẫn lên tầng hai.

Mặt mày cậu trong sáng. Khi cười rộ lên vô cùng thu hút người khác, đôi môi màu đỏ nhạt hơi cong cong.

Đây là nhiệm vụ đầu tiên của Giác Chu sau khi gia nhập Tổng cục Xuyên nhanh.

Nhiệm vụ của cậu là đóng vai phản diện độc ác bị mọi người căm ghét. Để giữ được công việc không dễ gì có được này, cậu đã chọn hình thức xuyên thai, bắt đầu đóng vai ác từ nhỏ, tiểu học đã bắt đầu bắt nạt người khác.

Có lẽ cậu thật sự có thiên phú làm ác bá, danh tiếng hung hăng vang xa, khiến ai cũng phải e sợ.

Hệ thống cũng là tân binh mới được điều vào, vui vẻ cùng Giác Chu lên kế hoạch tương lai: [Theo cốt truyện gốc, ngài phải bao dưỡng nhân vật chính thụ, sau đó nhục mạ cậu ta. Càng nhục mạ sâu sắc, giá trị ức hiếp càng cao, tiền thưởng cũng càng nhiều. Khi chỉ số ức hiếp đạt đến mức nhất định, nhiệm vụ của ngài sẽ hoàn thành.]

Thế giới nhiệm vụ lần này được xây dựng dựa trên một tiểu thuyết có tên là “Sau khi đá tra công, tôi và ảnh đế ở bên nhau”.

Nhân vật mà Giác Chu đảm nhận chính là “tra công” bị đá trong tiêu đề truyện.

Cốt truyện chính vẫn chưa chính thức bắt đầu, cậu không biết rõ chi tiết nguyên văn cốt truyện, chỉ nắm được đại khái. Nhân vật cậu đóng vai là một thiếu gia nhà giàu, tính tình kiêu căng, thô lỗ, thậm chí có xu hướng biến thái, đặc biệt thích những thiếu niên xinh đẹp.

Theo nội dung giới thiệu, tối nay cậu phải bao dưỡng nhân vật chính thụ, sau đó tra tấn cậu ta. Nửa năm sau, công và thụ sẽ yêu nhau và liên thủ giết chết tên thiếu gia cậy thế hiếp người Giác Chu.

Bữa tiệc hôm nay được tổ chức để giới thiệu nhân vật chính thụ Tạ Ôn Trần với Giác Chu.

Ở đầu cầu thang tầng hai, một người đàn ông trẻ mặc vest chỉnh tề đang chờ sẵn. Anh ta tươi cười nói: “Tiểu thiếu gia, người ngài muốn gặp đã ở trong phòng.”

Bên cạnh anh ta là một người đàn ông trung niên ăn mặc luộm thuộm, đang không ngừng đưa mắt tham lam nhìn khắp những chi tiết trang trí xa hoa xung quanh.

Thấy Giác Chu xuất hiện, ông ta ngây ngẩn cả người, rồi cười nịnh nọt: “Tiểu thiếu gia, người trong kia là con trai ruột của tôi, ngài có thể chi thêm chút tiền được không?”

Theo thiết lập ban đầu, Tạ Ôn Trần – nhân vật chính thụ – năm nay mới 18 tuổi, vừa đậu đại học, đã bị người cha cầm thú bán cho Giác Chu làm tình nhân.

Người thanh niên mặc vest vỗ nhẹ vai ông ta, cười mỉa: “Trước khi nói câu đó, ông nên ngắm kỹ thiếu gia nhà tôi đã. Chỉ riêng gương mặt của thiếu gia thôi đã đủ khiến vô số người tranh nhau dâng hiến. Trong đó không thiếu những kẻ ưu tú, xinh đẹp hơn con trai ông gấp trăm lần. Con trai ông mà cũng xứng sao?”

Người đàn ông trung niên lập tức cứng họng, không dám nói thêm.

Giác Chu rút từ túi ra một tấm thẻ: “Mật mã là tám số 9.”

Người đàn ông mặc vest nhanh tay nhận lấy tấm thẻ trước cả Giác Chu, rồi đưa lại cho cha Tạ, ngăn không để hai người có tiếp xúc tay chân.

Anh ta chỉ về căn phòng ở cuối hành lang: “Ở đó đấy. Ngài cứ yên tâm, tuyệt đối không ai dám quấy rầy.”

“Tốt.”

Mới vừa đẩy cửa vào, Giác Chu liền nhìn thấy thiếu niên đang ngồi trên giường.

Cậu thiếu niên mặc áo trắng quần đen, da dẻ trắng nõn, tuấn tú sạch sẽ. Sau khi nghe thấy tiếng bước chân, anh ngẩng đầu lên, đôi mắt nâu sẫm tĩnh lặng như hồ mùa thu.

“Cậu là Tạ Ôn Trần?” Giác Chu lấy điện thoại trong túi ra xem.

Thiếu niên khẽ cuộn tròn ngón tay, rồi gật đầu.

Ánh mắt Giác Chu sáng rỡ, từ gương mặt không biểu cảm của Tạ Ôn Trần nhìn ra được tương lai thăng chức và tăng lương của mình, lập tức nhập vai kẻ ác, bước đến gần đối phương.

Tạ Ôn Trần rõ ràng rất kháng cự khi cậu tới gần, khẽ nhíu mày.

Trên bàn đặt hai ly rượu, là do người đàn ông mặc vest để lại giúp Giác Chu trợ hứng.

Giác Chu nâng ly nhấp một ngụm để lấy can đảm, sau đó ngồi xuống bên cạnh Tạ Ôn Trần.

Tạ Ôn Trần lặng lẽ nghiêng người tránh sang bên.

Theo thiết lập vai ác, Giác Chu hoàn toàn không để tâm đến những phản ứng kiểu này. Ngược lại, Tạ Ôn Trần càng chán ghét, Giác Chu càng cảm thấy phấn khích. Cậu cười rộ lên, đưa tay nắm lấy cằm Tạ Ôn Trần, cẩn thận quan sát.

Là vai chính thụ trong một truyện Tấn Giang chính hiệu, Tạ Ôn Trần tất nhiên sở hữu ngoại hình xuất sắc, cằm nhỏ nhắn, sờ vào rất mịn màng.

Hệ thống nhắc nhở: [Hiện giờ ngài có thể bắt đầu cưỡng chế chiếm hữu cậu ấy, nhất định sẽ gia tăng rất nhiều giá trị ức hiếp.]

Nhưng Giác Chu không nỡ ra tay với một thiếu niên vừa mới thành niên, chỉ làm bộ làm tịch bóp cằm cậu ta vài cái, để lộ bộ dáng háo sắc như quỷ đói.

Cậu bị chứng khao khát da thịt, bèn cắn nhẹ đầu lưỡi mình để kiềm chế ham muốn chạm vào Tạ Ôn Trần, rồi buông tay ra.

Giác Chu hỏi: “Điện thoại của cậu đâu?”

Như thể không ngờ Giác Chu lại hỏi điều này, Tạ Ôn Trần mất vài giây mới trả lời: “… Ở ngoài.”

“Đợi tôi chút.” Giác Chu xoay người đi ra ngoài.

Tạ Ôn Trần dõi theo bóng lưng cậu biến mất sau cánh cửa, rồi nhìn về ly rượu trên bàn.

Trên miệng ly có một dấu mờ nhạt, là chỗ Giác Chu đã chạm vào.

Tạ Ôn Trần cầm lấy ly rượu, không biểu cảm mà liếm lên viền ly.

Vẻ lạnh nhạt khi nãy bỗng trở nên dịu dàng, như đang đối mặt với một người yêu xa cách lâu ngày.

Cậu ta ngửi thấy rõ hương rượu, còn có cả mùi nước hoa nhè nhẹ vương trên ống tay áo thanh niên kia.

Môi và răng cậu ta chạm vào làn thủy tinh lạnh lẽo, ánh mắt cũng tối lại, như thể thật sự chạm được vào môi răng của đối phương.

“Không được dọa anh ấy.” Tạ Ôn Trần tự nhủ, rồi vội vàng đặt ly rượu xuống trước khi Giác Chu quay lại.

Giác Chu quay về với một chiếc điện thoại đen cũ kỹ trên tay, ném nó về phía Tạ Ôn Trần:

“Tôi có một sở thích kỳ lạ.”

Trong phòng mở điều hòa nhưng Giác Chu vẫn cảm thấy hơi nóng, liền nới cúc áo, để lộ xương quai xanh tinh xảo.

Từ nhỏ cậu đã sống trong nhung lụa, làn da trắng đến chói mắt. Khi cậu cởi cúc với chút lực, trên xương quai xanh liền xuất hiện dấu hồng nhạt.

Tạ Ôn Trần vẫn giữ bộ dáng im lặng cam chịu, như thể đã đánh mất cả ý chí sinh tồn, không hề có chút hứng thú với cái gọi là “sở thích” của Giác Chu.

Giác Chu nghi ngờ nếu mình yêu cầu cậu chơi mấy trò “người lớn” khó nói, thiếu niên này cũng sẽ mặt không biến sắc mà gật đầu đồng ý.

“Tôi đặc biệt thích nhìn thấy người ta không làm việc đàng hoàng,” Giác Chu nói: “Nghe nói cậu học giỏi lắm, vậy tôi ngủ một giấc. Đợi tôi dậy, cậu phải nâng cấp tài khoản game của tôi lên năm sao.”

Cốt truyện đại khái từng nhắc đến: nhân vật chính thụ ghét nhất là kiểu người lười biếng, không làm mà đòi có ăn.

Bắt một con mọt sách chơi game, xem như một cách khác để “bắt nạt”, đúng không?

Hệ thống tung pháo hoa trong đầu cậu, nhắc nhở: [Giá trị ức hiếp +10, tổng giá trị hiện tại: 10]

Điện thoại của Tạ Ôn Trần là mẫu cũ từ nhiều năm trước, bộ nhớ không đủ để tải game mà Giác Chu chơi. Giác Chu bèn ném điện thoại mình cho cậu ta, mở sẵn tài khoản game.

“Biết chơi không?” Giác Chu nằm lên giường, chiếm chỗ ban nãy của Tạ Ôn Trần.

Trong phòng không có ghế, Tạ Ôn Trần đành đứng dậy: “Biết một chút.”

Để kiếm thêm giá trị ức hiếp, Giác Chu đá vào chân Tạ Ôn Trần: “Ngồi xuống, cởi áo sơ mi ra.”

Tạ Ôn Trần khẽ mím môi, vẻ mặt lộ rõ sự nhẫn nhịn, nhưng vẫn nghe lời cởi từng chiếc cúc áo.

Khi cơ thể thiếu niên dần lộ ra, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng bước chân gấp gáp, cùng giọng nói đầy căng thẳng của người đàn ông mặc vest ban nãy: “Tiểu thiếu gia, anh của ngài tới rồi!”

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play