Ngón tay của Tạ Ôn Trần còn dừng lại ở chiếc cúc áo trên cùng, liền thấy Giác Chu, người vừa nãy còn lười biếng cụp mắt đột ngột ngồi dậy, thay đổi hẳn giọng điệu:

“Mau mau mau! Cậu mặc quần áo vào trước đã!”

Vừa dứt lời, cửa phòng liền bị người dùng chìa khóa dự phòng mở ra.

Người bước vào, ánh mắt đầu tiên liền nhìn thấy Tạ Ôn Trần đang chậm rãi mặc quần áo bên giường, và cả Giác Chu với mái tóc rối tung, quần áo xộc xệch.

Bị hoảng sợ đến luống cuống, Giác Chu đột nhiên ngã từ trên giường xuống, đau đến mức sắc mặt thay đổi, kêu lên: “Anh Niên!”

Người bước vào là một thanh niên tuấn tú, nho nhã, khoảng 25–26 tuổi, đeo kính gọng mảnh, cà vạt được kẹp ngay ngắn bằng một chiếc kẹp tinh xảo. Ánh mắt lạnh lùng dừng lại trên người Giác Chu.

Tạ Ôn Trần cài lại cúc áo, lúc này mới nhớ ra người vừa vào là ai.

Anh nuôi của Cố Giác Chu, người có lẽ là người duy nhất trên thế giới có thể quản được Giác Chu, nhà ngoại giao số một tinh tế, Giang Hạc Niên.

Quả đúng như lời đồn, người này giống như đem cấm dục khắc vào xương tủy, dọa cho tiểu thiếu gia Cố gia phải chạy trốn, co lại như một sinh vật nhỏ mềm nhũn.

Nếu Giác Chu biết được ý nghĩ trong đầu cậu ta lúc này, nhất định sẽ “phì phì” vài tiếng.

Theo cốt truyện gốc, Giang Hạc Niên là boss phản diện lớn nhất toàn văn. Mấy tháng nữa, hắn sẽ yêu Tạ Ôn Trần, hơn nữa vì người đó mà tra tấn Giác Chu không ít.

Giờ bị Giang Hạc Niên bắt gặp cảnh Giác Chu đang bao dưỡng Tạ Ôn Trần, chẳng phải xong đời rồi sao?

Hệ thống cũng căng thẳng nói: [Tôi tìm lại nguyên tác rồi, lần đầu Giang Hạc Niên xuất hiện, liền nhất kiến chung tình với Tạ Ôn Trần. Sau đó còn vì cậu ấy, đánh cậu một trận tơi bời.]

Nhưng theo nguyên tác, phải nửa năm sau khi Giác Chu bao dưỡng Tạ Ôn Trần, Giang Hạc Niên mới phát hiện.

Có lẽ do Giác Chu xuyên đến đã xuất hiện hiệu ứng cánh bướm, nên Giang Hạc Niên bước đến, chỉ nhẹ nhàng nhìn lướt qua Tạ Ôn Trần một cái.

Hắn bước đến trước mặt Giác Chu, hơi cúi người xuống.

Giác Chu tưởng hắn muốn đánh mình, căng thẳng đến độ cơ bắp cũng cứng lại.

Nhưng Giang Hạc Niên chỉ nhẹ nhàng đặt tay lên vai Giác Chu, qua lớp vải mỏng, cảm nhận được hơi ấm da thịt: “Không lạnh à?”

“Không, không không lạnh ạ!”

Tay Giang Hạc Niên rất lạnh, lòng bàn tay có nhiều chai sạn, xoa lên da mềm mại của Giác Chu có chút đau.

Ánh mắt lạnh lùng tuấn mỹ của thanh niên dừng lại trên người Giác Chu: “Chơi cũng lớn quá rồi.”

Giác Chu hận không thể chui xuống gầm bàn, mềm giọng lảng sang chuyện khác:  “Anh Niên, chẳng phải anh nói nửa năm sau mới về sao…”

Ánh mắt Giang Hạc Niên dừng lại trên chiếc giường hỗn độn: “Nếu nửa năm sau mới trở về, sao anh biết được em học được những thú vui chẳng ra gì như thế này.”

Hắn cởi áo khoác của mình khoác lên người Giác Chu, từ đầu đến cuối, không liếc nhìn Tạ Ôn Trần lấy một cái.

Giác Chu khó chịu vì màu áo khoác không hợp với chiếc trâm cài áo hôm nay cậu đeo, hơi giật giật người.

“Bên ngoài lạnh, ngoan ngoãn mặc vào.” Giang Hạc Niên như đang đối xử với một con mèo con, bóp nhẹ sau gáy Giác Chu, xách cậu rời đi.

Giác Chu không cam lòng bị Giang Hạc Niên bắt cóc ra khỏi cửa, còn quay lại vẫy vẫy điện thoại với Tạ Ôn Trần, ám chỉ sẽ liên lạc sau.

Vừa rồi khi ra lệch cho Tạ Ôn Trần chơi game giúp mình, cậu đã lấy được phương thức liên hệ, hơn nữa Tạ Ôn Trần còn đang gánh một khoản nợ khổng lồ, chạy cũng không chạy được.

Xuống đến tầng một, nơi tổ chức yến tiệc, vì nể mặt Giác Chu, Giang Hạc Niên mới buông tay khỏi gáy cậu.

Trong tay Giang Hạc Niên nắm thực quyền, người muốn trèo lên giường hắn đếm không xuể.

Chủ nhà tổ chức yến tiệc không biết đã trốn đi đâu, vài vị quyền quý vây quanh Giang Hạc Niên, hỏi han vì sao hắn lại về sớm như vậy.

Phải biết, Giang Hạc Niên vẫn luôn làm việc ở nước ngoài, rất hiếm khi trở về.

“Xin lỗi,” Giang Hạc Niên mặt không biểu cảm đi giữa đám đông: “Đến giờ ngủ của em trai tôi rồi, hôm khác sẽ trò chuyện tiếp.”

Chiếc xe của Giang Hạc Niên đỗ ngay ngoài cửa, Giác Chu bị bắt cóc vào ghế sau.

Lời trách mắng dự đoán không vang lên. Giang Hạc Niên mở quang não, đặt lên đùi.

Hắn nghiêng màn hình về phía Giác Chu, hiện rõ toàn bộ tư liệu liên quan đến Tạ Ôn Trần.

Lúc biết Giác Chu định bao dưỡng ai đó, Giang Hạc Niên còn đang trên phi thuyền. Nhưng cấp dưới của hắn rất giỏi, nhanh chóng điều tra được toàn bộ thông tin của Tạ Ôn Trần.

Hắn chọn ra bản rút gọn trình chiếu cho Giác Chu xem, cả chuyện hồi tiểu học Tạ Ôn Trần từng bị thầy cô mắng bao nhiêu lần cũng không bỏ sót.

“Em lớn rồi, muốn yêu đương là chuyện bình thường, nhưng đừng chơi mấy trò bao dưỡng linh tinh này.” Giang Hạc Niên nói với giọng thản nhiên.

Nghĩ một chút, hắn bổ sung: “Rượu bia… Cũng đừng động vào, em còn nhỏ, hại thân thể.”

“…Anh Niên, em 22 tuổi rồi.”

“Ít nhất phải sau 30 tuổi mới được.” Giang Hạc Niên nói với vẻ nghiêm túc.

Giác Chu đoán được Giang Hạc Niên hiện tại đang không vui.

Tuy chưa đến mức nổi giận, nhưng phần lớn là thất vọng vì cậu không ra gì, còn có một chút cảm xúc khác mà cậu không đoán nổi.

Chẳng lẽ… Giang Hạc Niên thật sự giống như nguyên tác, vừa gặp đã phải lòng Tạ Ôn Trần, rồi bắt đầu ghen ngầm?

Với vai ác xấu xa, Giác Chu lúc này hẳn nên tiếp tục hãm hại Tạ Ôn Trần, liền cúi đầu vừa áy náy vừa chột dạ mà nói: “Anh Niên, anh phải tin em, là cậu ta quyến rũ em trước. Em đâu phải người dễ bị nam sắc dụ dỗ, làm sao lại ở nhà người ta làm chuyện như vậy?”

Nói xong câu đó, trong lòng thầm tặng Tạ Ôn Trần một cú… gõ đầu.

Để thể hiện thành ý, cậu cong mắt, ôm lấy eo Giang Hạc Niên, dụi dụi đầu vào vai hắn.

Giang Hạc Niên đỡ lại kính, nhàn nhạt liếc nhìn cậu một cái.

Một năm không gặp, gương mặt Giác Chu cũng không thay đổi mấy. Ánh đèn trong xe hắt xuống sống mũi trắng như sứ của cậu, in lại một chiếc bóng nhỏ nhàn nhạt.

Giác Chu nắm chặt lấy ngón tay Giang Hạc Niên, dùng chút lực, khiến khớp xương cậu hơi trắng lên. Hàng mi dài khẽ run, bởi vì chột dạ mà không dám đối diện với ánh mắt của Giang Hạc Niên. Trong đôi mắt nhạt màu còn vương ánh nước.

Thoạt nhìn chẳng giống như Tạ Ôn Trần đã câu giẫn cậu.

Không biết lại học đâu ra cái thói xấu này, chỉ cần làm sai chuyện gì là làm nũng ngay.

Gạt bỏ những suy nghĩ lộn xộn trong đầu, Giang Hạc Niên trầm giọng nói: “Ngày mai giúp anh chép sách.”

Nghe vậy, Giác Chu âm thầm thở phào nhẹ nhõm, biết người anh trai này rốt cuộc cũng bỏ qua cho mình. Cậu níu lấy vạt áo Giang Hạc Niên, nhẹ nhàng lắc lắc: "Ba mẹ bên kia thì sao…”

Giang Hạc Niên không liếc nhìn cậu lấy một cái, chỉ thản nhiên đáp: “Giúp em giấu.”

Ngay lập tức, Giác Chu cười tít mắt, nửa người tựa lên vai Giang Hạc Niên, bắt đầu ríu rít kể lại những chuyện đã xảy ra mấy ngày qua.

Giác Chu là một tên trạch nam chính hiệu, rất ít khi ra ngoài, cuộc sống cũng chẳng có gì đặc biệt để kể. Thế là cậu đem toàn bộ những tin tức, những trò cười vô vị mà mình đọc được trong mấy ngày nay, lần lượt kể cho Giang Hạc Niên nghe.

*Trạch nam là những cụm từ có nguồn gốc từ tiếng Trung thường được dùng để miêu tả những cô gái, chàng trai chỉ luôn thích ở trong nhà, lẩn trốn mọi hoạt động bên ngoài (trạch có nghĩa là lẩn trốn)

Dạo gần đây, cậu đang theo dõi một bộ truyện tranh cơ giáp được chuyển thể thành phim truyền hình. Nhà đầu tư vô cùng coi trọng IP này, thậm chí còn đặt riêng từng bộ giáp máy mới cho mỗi nhân vật chính, dựa theo nguyên tác mà chế tạo.

Giác Chu đã lưu lại hình ảnh trong điện thoại, bèn giơ lên cho Giang Hạc Niên xem.

"Em thích à?" Giang Hạc Niên hỏi.

Giác Chu vội vàng gật đầu.

Giang Hạc Niên nhất định sẽ hiểu được ẩn ý của cậu, hơn nữa chắc chắn sẽ giúp cậu mua một bộ cơ giáp kiểu mới này.

Cậy sủng mà kiêu chính là như vậy. Vì biết đối phương chắc chắn sẽ đáp ứng yêu cầu của mình, nên Giác Chu chưa bao giờ thấy ngại vì chuyện "ăn bám".

Chỉ là cậu không ngờ rằng, đến ngày hôm sau, thứ xuất hiện trên bàn trong phòng ngủ của cậu lại là một bản hợp đồng.

Giác Chu dụi dụi đôi mắt ngái ngủ, nhìn kỹ ba lần. Ở mục "Bên A" có tên của mình, còn "Bên B" lại là kịch bản chuyển thể của bộ truyện tranh kia.

Cậu kẹp hợp đồng trong tay, bước ra khỏi phòng, đứng trên lan can tầng hai nhìn xuống.

Dưới lầu, Giang Hạc Niên đang ngồi cùng mẹ Cố xem một bộ phim truyền hình cẩu huyết. Mẹ Cố khóc đến nước mắt rưng rưng, Giang Hạc Niên liền rút khăn giấy đưa cho bà, kiên nhẫn an ủi.

Giang Hạc Niên được cha mẹ Giác Chu nuôi lớn. Dù không có quan hệ huyết thống, nhưng hắn vẫn luôn đối đãi với họ như cha mẹ ruột.

Mặc dù cha cậu là một kẻ chẳng đáng tin, nhưng Giác Chu chưa bao giờ coi mình là một công cụ, vẫn luôn nghiêm túc gìn giữ tình thân và trân trọng những người đối tốt với mình.

Vì vậy, tất cả người thân đều rất quý mến cậu.

"Chu Chu, sao hôm nay dậy sớm vậy?" Mẹ Cố hỏi.

Giờ cũng đã 8 giờ 30 sáng rồi.

"Anh Niên, cái này là gì vậy?" Giác Chu tựa người lên lan can, vẫy vẫy bản hợp đồng trong tay.

Giang Hạc Niên ngẩng đầu nhìn cậu một cái: “Không phải em thích bộ phim đó sao? Anh đã lấy danh nghĩa của em đầu tư 40 triệu điểm tín dụng.”

Giác Chu: ?!! Anh à, em thích phim hồi nào? Em thích cơ giáp cơ mà!

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play