Giác Chu ngượng ngùng không dám nói thẳng yêu cầu của mình, nếu không thì e rằng mẹ Cố và Giang Hạc Niên sẽ cùng nhau bắt cậu đọc diễn cảm hết các tin tức tai nạn cơ giáp trong mấy năm gần đây mất. Bất đắc dĩ, cậu chỉ có thể im lặng nhận lấy hợp đồng.

Lần đầu tiên trở thành kim chủ ba ba, Giác Chu cảm thấy rất mới mẻ. Cậu khoe khoang một chút trên vòng bạn bè, gửi vào nhóm bạn thân toàn các cậu ấm cô chiêu như mình.

Nói thêm thì, bộ phim chuyển thể từ truyện tranh lần này do bạn từ bé của Giác Chu đóng vai chính, cũng là nhân vật công chính trong thế giới tiểu thuyết này, Chu Trầm Dụ.

Chu Trầm Dụ và Giác Chu cùng lớn lên trong một khu đại viện, tuổi tác xấp xỉ nhau, lẽ ra phải là bạn bè thân thiết. Nhưng vì Giác Chu từ nhỏ đã biết Chu Trầm Dụ trong tương lai sẽ hại chết mình, nên cậu liền bắt nạt Chu Trầm Dụ từ bé.

Lớn thì ăn bún ốc ngay trước mặt Chu Trầm Dụ, nhỏ thì chia cho anh ta mấy cái kẹo vị chuối khó ăn nhất.

Cố gia luôn thuận buồm xuôi gió, nuôi Giác Chu thành một người kiêu kỳ. Trong khi Chu gia lại phá sản giữa chừng, lúc đó Chu Trầm Dụ còn đang học cấp ba, ngay cả học phí cũng phải chật vật mới đóng được.

Sau này tốt nghiệp cấp ba, Giác Chu vào học viện nghệ thuật học vẽ, còn Chu Trầm Dụ thì bước chân vào giới giải trí để kiếm sống.

Từ một diễn viên phụ vô danh, dựa vào gương mặt đẹp và ý chí kiên cường, Chu Trầm Dụ từng bước đạt được danh hiệu Ảnh đế, thành tựu hiện tại đã vượt xa Giác Chu.

Nếu không phải tương lai Chu Trầm Dụ sẽ nhốt mình vào phòng tối đánh cho một trận, thì Giác Chu thật sự rất khâm phục anh ta.

Ban ngày Giác Chu ở nhà xem TV cùng mẹ Cố, buổi tối ăn cơm xong liền thuận miệng nũng nịu xin mẹ Cố được ra ngoài chơi, mẹ Cố lập tức đồng ý, chỉ dặn một câu là về sớm.

Giang Hạc Niên dường như nhìn thấu tâm tư của cậu, đi theo sát lại gần, thấp giọng hỏi: “Đi tìm thằng nhóc kia hả?”

“Không có, không có,” Giác Chu đứng ở huyền quan thay giày, vừa lắc đầu vừa nói: “Em nào dám chứ.”

Trong lòng cậu âm thầm nghiến răng, oán giận Giang Hạc Niên quản nghiêm quá thể.

“Tốt nhất là như lời em nói.” Giang Hạc Niên tháo kính gọng mảnh trên mũi xuống, nhẹ nhàng xoa trán.

Tầm mắt trở nên hơi mơ hồ, nhưng hắn vẫn nhìn rõ khuôn mặt xinh đẹp đến quá mức của Giác Chu dưới ánh đèn.

Không còn là một đứa trẻ nữa.

Hắn bỗng nhận ra Giác Chu đã vô tình trưởng thành từ lúc nào, đường nét rõ ràng, gương mặt có góc cạnh, nhưng vẫn mang tính khí bướng bỉnh, đến cả lúc rời giường cũng phải cọ qua cọ lại, muốn được dỗ dành.

Cho nên, vẫn chưa thể yêu đương được.  Ít nhất cũng phải đợi đến khi 30… Không, 35 tuổi đi đã.

Bây giờ vẫn còn quá trẻ, Giang Hạc Niên sợ cậu sẽ bị người khác lừa gạt.

Vừa bước ra khỏi cửa, Giác Chu lập tức gạt chuyện Giang Hạc Niên vừa nói ra sau đầu, bảo tài xế lái xe tới trường đại học của Tạ Ôn Trần.

Cậu nhắn tin cho Tạ Ôn Trần: [Ra cổng trường gặp tôi.]

Phải mất năm, sáu phút sau Tạ Ôn Trần mới trả lời: [Tôi đang ở bệnh viện.]

Có vẻ thấy thái độ mình hơi lạnh lùng, cậu ta lại gửi thêm địa chỉ bệnh viện.

Lúc này Giác Chu mới sực nhớ mẹ của Tạ Ôn Trần đang bệnh nặng, ngày thường cậu ta không đến trường mà chỉ ở bệnh viện chăm sóc mẹ. Giác Chu lập tức bảo tài xế đổi hướng đến bệnh viện bà Tạ đang ở.

“Ông chờ tôi dưới lầu.” Giác Chu căn dặn tài xế, sợ ông ta quay lại mách với Giang Hạc Niên là mình tới gặp Tạ Ôn Trần.

Thang máy bệnh viện hôm nay bị hỏng, cũng may phòng bệnh của mẹ Tạ chỉ ở tầng 3, leo vài bậc cầu thang là tới.

Ngay góc cầu thang có một khu vực hút thuốc. Một thanh niên cao lớn đang đứng tựa vào tường, làn khói cam nhàn nhạt ánh lên trong mắt anh ta.

Giác Chu đi ngang qua, rồi bỗng khựng lại. Cậu nhận ra người kia, chính là Chu Trầm Dụ, người quen của mình.

Nam chính của các truyện đam mỹ trên Tấn Giang vốn toàn là mấy anh đẹp trai đỉnh cấp, Chu Trầm Dụ cũng không ngoại lệ.

Anh ta cao hơn 1m9, mỗi lần nhìn Giác Chu đều phải hơi cúi xuống. Hàng mi cong phủ một mảng bóng nhẹ lên đôi mắt. 

Gương mặt anh ta dưới làn khói mờ càng thêm sắc sảo, ngũ quan sắc nét như dao khắc. Sắc lạnh được một chút dịu dàng ở môi mỏng trung hòa lại.

Làm anh ta như một tác phẩm nghệ thuật sống, giống như tượng điêu khắc 3D, Chu Trầm Dụ hoàn hảo đến mức khiến người ta cảm thấy không thật.

Anh ta dụi tàn thuốc, khẽ cười đầy ẩn ý: “Tiểu thiếu gia.”

Giác Chu chào hỏi lại: “Đại minh tinh.”

Vì từ nhỏ anh ta đã bị Giác Chu cố ý nhắm vào, quan hệ vô cùng ác liệt. Mỗi lần gặp mặt đều phải đá đểu nhau một câu mới chịu.

“Nghe nói cậu cũng đang chơi trò bao nuôi hả?” Chu Trầm Dụ nhếch khóe môi, khinh thường cuời cười.

Trong lòng Giác Chu "lộp bộp" một cái, trong đầu vội nói với hệ thống: [Tui nghe nhầm không? Sao giọng Chu Trầm Dụ nghe ghen thế?]

Hệ thống cũng hùa theo: [Tôi cũng thấy thế, giống hệt mẹ cậu khi coi phim thấy bạn gái phản bội nhân vật nam phụ.]

Thật ra Giác Chu đã đoán trước tình huống này.

Đặt mình vào vị trí đối phương mà nghĩ, nếu người mình thầm thích bị Chu Trầm Dụ bao nuôi, Giác Chu không chỉ ghen mà chắc chắn sẽ nhảy vào liều mạng với Chu Trầm Dụ. 

Cho nên Chu Trầm Dụ chỉ nói mấy câu ghen tuông như vậy, đã là rất nhẫn nhịn rồi.

Nhưng tại sao Chu Trầm Dụ lại gặp được Tạ Ôn Trần sớm thế? Giác Chu có chút nghi hoặc, trong cốt truyện rõ ràng không nói hai người quen nhau lúc nào.

Giác Chu khó chịu nói: “Không ngờ ảnh đế Chu cũng bắt đầu hút thuốc, còn thích hóng hớt chuyện người ta, thói xấu ghê thật.”

“Người như anh cũng ở đây sao? Biết vậy tôi đã không tới. Thiệt xui muốn chết.” Giọng cậu nhanh như pháo nổ liên hồi.

Chu Trầm Dụ chỉ liếc mắt nhìn cậu, vỗ vỗ lớp bụi trên người, rồi lấy khẩu trang ra đeo, che kín khuôn mặt đẹp trai.

Hai người một trước một sau bước ra khỏi khu vực cầu thang.

Đang giờ hành chính nên bệnh viện khá vắng, hành lang trống trơn. Khi Giác Chu vừa đi ngang giá để hàng thì bất ngờ, giá ngã đổ xuống.

Ngay khoảnh khắc ấy, Chu Trầm Dụ nhào tới, ôm lấy Giác Chu lăn qua một bên.

Giác Chu mặc áo sơ mi không sơ vin, nên khi Chu Trầm Dụ ôm, tay anh chạm trực tiếp vào eo cậu. Cảm giác tiếp xúc lành lạnh làm Giác Chu giật mình.

Các vật nặng trên giá rơi ầm xuống đúng chỗ cậu đứng lúc trước.

Chu Trầm Dụ kêu một tiếng, khuỷu tay bị va đến tím bầm, nhưng vẫn ôm chặt bảo vệ Giác Chu.

Thấy Giác Chu giãy giụa, anh ta siết chặt hơn, nghiến răng nói: “Đừng động đậy, tay cậu là để vẽ tranh, không thể bị thương.”

Giác Chu lập tức dừng lại, mùi gỗ đàn hương thoang thoảng từ người Chu Trầm Dụ khiến cậu hoảng hốt. Cậu có chứng khao khát da thịt nhẹ, bình thường chạm vào thì không sao, nhưng kiểu tiếp xúc gần thế này thì…

Càng tiếp xúc, càng khiến cơ thể khao khát.

Qua muời giây liên tục đụng chạm.

Chu Trầm Dụ đặt tay nơi eo Giác Chu, ngón tay vết chai mỏng chạm vào phần thịt mềm, hơi thở lướt qua vành tai, rõ ràng cảm nhận đươc Giác Chu đã nóng bừng cả người.

Vòng eo nhỏ gầy tinh tế nhiễm một màu hồng ái muội.

Chu Trầm Dụ điều chỉnh tư thế, cố gắng chịu đựng cơn đau ở khuỷu tay, đang định đứng dậy thì bất ngờ bị Giác Chu nắm lấy cà vạt giữ lại.

“Từ từ…”

Màu hồnh nhạn nhạt lan ra nơi đuôi mắt Giác Chu.

Chu Trầm Dụ cúi đầu nhìn cậu: “Hửm?”

Giác Chu cắn môi, cố kiềm nén cơn xúc động sinh lý.

Một giọt nước mắt nóng hổi lăn từ khóe mắt cậu dọc theo thái dương. Đầu ngón tay Chu Trầm Dụ lướt qua nơi ấy, khiến eo Giác Chu run rẩy càng dữ dội hơn.

Chu Trầm Dụ khẽ nheo mắt, định kéo giãn khoảng cách giữa hai người.

Thế nhưng vị tiểu thiếu gia xưa nay kiêu ngạo, luôn ghét nguời khác đụng chạm vào mình, nay lại run run vươn eo vùi vào lòng anh ta, ngón tay siết chặt đến mức các khớp xương ửng hồng, ôm chặt lấy Chu Trầm Dụ không buông.

Tai đỏ bừng, như đang đòi một nụ hôn.

Chu Trầm Dụ nhìn sâu vào mắt cậu, mười ngón tay siết chặt lấy vòng eo Giác Chu.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play