Trong hành lang bệnh viện, nơi bất cứ lúc nào cũng có người qua lại, Giác Chu siết chặt lấy Chu Trầm Dụ, ôm không chịu buông.
Giọng cậu cũng trở nên khàn khàn. Rõ ràng không lâu trước còn đang mỉa mai Chu Trầm Dụ, vậy mà giờ phút này lại dùng giọng điệu hoàn toàn khác, khẩn thiết cầu xin anh ta đừng buông tay.
“Còn muốn ôm nữa sao?” Chu Trầm Dụ hỏi.
“Không muốn.” Giác Chu mạnh miệng, nhưng tay vẫn níu chặt cà vạt của anh ta.
Đuôi giọng cậu run rẩy, vỡ vụn.
Chu Trầm Dụ dễ dàng phát hiện ra sự bất thường trên người cậu, nửa ôm lấy Giác Chu đứng dậy.
Đến khi ôm trong lòng mới nhận ra cơ thể Giác Chu mềm nhũn, e rằng bình thường rất ít vận động, lượng cơ bắp cực kỳ thấp.
Ảnh đế đang hot cùng cậu ấm nhà hào môn công khai thân mật trong bệnh viện giữa ban ngày ban mặt, chuyện này e rằng có thể chiếm trọn trang nhất suốt cả tuần.
“Muốn tiếp tục thì ngoan ngoãn một chút.” Chu Trầm Dụ khẽ nói.
Trên người anh phảng phất hương nước hoa ngọt ngào, không nồng gắt, xen lẫn mùi thuốc lá nhàn nhạt đã gần như tan biến. Giác Chu vùi mũi vào hõm cổ anh, muốn há miệng cắn mạnh một cái.
Chu Trầm Dụ lúc trước vừa bị thương, đi lại cũng chậm hơn thường ngày, nhưng tay ôm Giác Chu vẫn vững vàng không buông. Tầng ba có nhà vệ sinh, anh ôm cậu vào đó, nhẹ nhàng đặt lên nắp bồn cầu. Ngón tay vừa rời ra, Giác Chu đã bất mãn nhào tới gần, dính sát vào.
“Mắc chứng khao khát da thịt sao?” Là ảnh đế, Chu Trầm Dụ từng tiếp xúc với nhiều thứ hơn so với người bình thường.
Giác Chu không muốn để đối thủ truyền kiếp nắm được điểm yếu của mình, mím môi không nói, hốc mắt lại càng đỏ.
Bình thường cậu luôn mặc áo dài tay để tránh tiếp xúc cơ thể, không ngờ bệnh này càng lớn càng nặng.
Đây là lần đầu tiên sau khi trưởng thành, cậu bị kích thích mạnh như vậy... Chỉ muốn được Chu Trầm Dụ ôm chặt hơn, hấp thụ thêm chút hơi ấm từ anh.
Chu Trầm Dụ không gặng hỏi, ngón tay thô ráp mang theo vết chai nhẹ nhàng vuốt ve sau gáy Giác Chu, dịu dàng trấn an.
Mùi thuốc sát trùng trong nhà vệ sinh nồng nặc khó ngửi, Giác Chu không thích mùi này, càng rúc sâu vào người Chu Trầm Dụ, tức tối cắn một cái vào hõm cổ anh.
Trên làn da trắng nõn che phủ lớp mạch máu xanh biếc liền xuất hiện một dấu răng mờ mờ.
Chu Trầm Dụ đưa tay sờ lên vết cắn, bật cười khẽ.
Có chút đau, giống như bị mèo con cắn một cái.
Anh chưa từng nuôi mèo, nhưng cũng biết, chỉ có sự khao khát vừa phải, không quá phô trương, mới khiến mèo nguyện ý ở lại.
Bên ngoài vang lên tiếng nước chảy ở bồn rửa tay.
Bàn tay của Giác Chu bị Chu Trầm Dụ giữ lấy, kéo ra khỏi vị trí ban đầđầu. Cậu không hài lòng, khẽ cọ cọ người. Chu Trầm Dụ cúi đầu, giọng trầm thấp khàn khàn vang lên bên tai cậu: “Được rồi. Em muốn bị người ta phát hiện sao?”
Nếu bên ngoài có paparazzi, hai người cứ ở lì trong nhà vệ sinh thế này, chắc chắn sẽ lên trang nhất.
Chu Trầm Dụ kéo cánh cửa ngăn phòng ra một khe nhỏ, từ góc nhìn của Giác Chu vừa vặn có thể thấy người đang đứng trước bồn rửa. Cậu lập tức túm lấy vạt áo Chu Trầm Dụ: “Đừng ra ngoài.”
Tiếng tim đập thình thịch như muốn nhảy khỏi lồng ngực.
"Tạ Ôn Trần?" Chu Trầm Dụ liếc qua bồn rửa tay, rồi đóng cửa ngăn lại.
“Sao anh biết tên cậu ta? Ưm...”
Chu Trầm Dụ khẽ cong ngón trỏ, nhẹ nhàng vuốt ve cằm Giác Chu, ngữ khí mang theo ý vị khó hiểu: “Tiểu thiếu gia, từ ngày em bao dưỡng cậu ta, rất nhiều người đã điều tra toàn bộ thông tin về cậu ta rồi.”
Giác Chu hơi ngửa cằm lên, hàng mi ướt át, đôi mắt nhạt màu lộ ra chút hoang mang.
Trạng thái thần kinh bị kích thích quá mức, khiến ngay cả ngón tay cậu cũng mềm nhũn, chẳng còn sức lực, càng không thể hiểu nổi hàm ý trong lời Chu Trầm Dụ…
Có vô số ánh mắt đang dõi theo cậu, ghen tị vì lần đầu tiên cậu thực sự động lòng.
Mãi cho đến khi tiếng bước chân bên ngoài biến mất, Chu Trầm Dụ mới chịu buông Giác Chu ra, thong thả giúp cậu chỉnh lại cổ áo lộn xộn.
Chỉ là, làn da tiểu thiếu gia quá mềm mại, đôi mắt vẫn còn vương đỏ, nơi hõm cổ Chu Trầm Dụ cũng in rõ dấu răng. Với dáng vẻ mập mờ không rõ thế này, người từng trải chỉ cần liếc qua cũng dễ dàng suy đoán hai người trong nhà vệ sinh đã làm gì.
Khoảnh khắc được buông ra, Giác Chu khẽ cắn đầu lưỡi, mới miễn cưỡng kiềm chế được ham muốn tiếp xúc tiếp. Đế giày thể thao nện lên nền gạch men lạnh buốt.
Cậu còn phải dựa vào cánh tay Chu Trầm Dụ qua lớp áo để đỡ, mới gượng đứng dậy, từng bước lê tới bồn rửa tay.
Dường như cái chạm nhẹ ban nãy của Chu Trầm Dụ đã giải phóng phong ấn nào đó trong người cậu… Nếu không phải còn chút lý trí, có lẽ cậu đã nhào tới ôm lấy anh lần nữa.
Giác Chu thầm kêu lên trong lòng: [Hệ thống hệ thống! Có phải tôi có chút gì đó không ổn không!]
Hệ thống vội vàng tra cứu tư liệu, sau đó báo lại: [Chứng “khát khao tiếp xúc da thịt” là cài đặt sẵn trong nguyên tác của ngài, nhưng bản thân ngài ngoài đời vốn không mắc bệnh này. Vì thế, trước khi nội dung chính thức bắt đầu, sức ảnh hưởng của “sức mạnh cốt truyện” còn yếu, nên triệu chứng của ngài không rõ rệt. Gặp được nhân vật chính thụ rồi, triệu chứng sẽ ngày càng nghiêm trọng, hiện tại là hiện tượng bình thường.]
Giác Chu mơ hồ dâng lên một dự cảm chẳng lành.
Nhưng hiện tại chẳng có cách nào giải quyết, chỉ đành tạm thời nhẫn nhịn.
"Em tới bệnh viện là để thăm tình nhân nhỏ của mình?" Chu Trầm Dụ đứng bên cạnh cùng rửa tay, giọng nói mang theo ý cười mơ hồ.
"Không liên quan tới anh." Giác Chu vốc nước lạnh vỗ lên mặt, tâm trạng lúc này mới dần bình tĩnh lại.
Trong gương, khóe mắt cậu vẫn đỏ bừng, tựa như cánh hoa đào bị nghiền nát, dòng dịch hoa mê loạn rỉ ra… Khiến Giác Chu cực kỳ khó chịu.
"Thế sao anh cũng có mặt ở đây?" Giác Chu hỏi ngược lại.
"Đến lấy bệnh án." Chu Trầm Dụ vừa chậm rãi rửa tay, vừa lơ đễnh đáp, dường như hoàn toàn không để tâm tới giọng điệu lạnh nhạt của Giác Chu.
Giác Chu châm chọc: “Ảnh đế Chu đúng là nên tranh thủ thời gian đi kiểm tra xem mình có mắc bệnh tâm thần không.”
Chu Trầm Dụ không hề phản bác, chỉ bật cười khẽ.
... Giác Chu nghi ngờ anh đang ngầm ám chỉ chứng "khao khát tiếp xúc da thịt" của mình.
Cậu vẩy sạch nước đọng trên đầu ngón tay, quay người rời khỏi nhà vệ sinh. Nhưng vừa ra tới cửa, liền phát hiện trong góc tường tối có một người đang đứng đó.
Là Tạ Ôn Trần.
Không biết cậu ta đã đứng ở đây bao lâu. Vừa bắt gặp ánh mắt của Giác Chu, Tạ Ôn Trần lập tức cụp mắt xuống, nhẹ giọng chào: “Giác Chu tiên sinh.”
Giác Chu hơi lúng túng, không biết Tạ Ôn Trần đã nghĩ lan man tới mức nào.
Nhưng nghĩ đến đây là cơ hội tốt để gia tăng giá trị ức hiếp, cậu liền gật đầu, thuận thế kéo lấy cánh tay Chu Trầm Dụ.
Ánh mắt Chu Trầm Dụ rơi lên người Tạ Ôn Trần.
Quả nhiên giống như lời đồn, ngoài khuôn mặt ưa nhìn ra thì chẳng có điểm nào đáng để khen ngợi. Thật không hiểu nổi ánh mắt cao ngạo của tiểu thiếu gia rốt cuộc nhìn trúng cậu ta ở chỗ nào.
Tạ Ôn Trần vẫn còn đang trong giai đoạn phát triển, chỉ cao hơn Giác Chu một chút. Nâng mắt nhìn thẳng vào Chu Trầm Dụ.
Chu Trầm Dụ hơi nghiêng đầu, như vô tình để lộ dấu răng mờ mờ nơi hõm cổ.
Bàn tay của Tạ Ôn Trần siết chặt.
Trong mắt Giác Chu, cảnh tượng này chẳng khác nào hai người đang nhìn nhau say đắm.
Trong nguyên tác, chắc chắn tác giả đã tốn không ít mực để miêu tả khoảnh khắc đối mắt này giữa công và thụ chính, vừa lãng mạn triền miên, vừa không quên giẫm đạp lên tên pháo hôi ác độc Giác Chu.
Rõ ràng, lấy Chu Trầm Dụ để khiến Tạ Ôn Trần ghen tuông là chiêu rất hiệu quả. Hệ thống lập tức vang lên âm báo: [Giá trị ức hiếp +20.]
"Tôi đi trước đây." Chu Trầm Dụ bóp nhẹ cổ tay Giác Chu qua lớp áo.
Giác Chu vốn dĩ muốn anh ta ở lại thêm chút nữa để tiếp tục cày giá trị áp bức trên người Tạ Ôn Trần, nhưng nghĩ đến việc bản thân vốn rất ghét Chu Trầm Dụ, đành phẩy tay tỏ ý đồng ý.
Tạ Ôn Trần cũng nói muốn quay về chăm sóc mẹ mình.
Giác Chu dứt khoát nán lại thêm một lúc, tiện thể tạo cơ hội riêng tư cho đôi tình nhân nhỏ kia.
—
Điều mà Giác Chu không biết là, sau khi ra khỏi nhà vệ sinh, Tạ Ôn Trần và Chu Trầm Dụ chẳng hề nói một lời, chỉ lướt qua nhau lạnh nhạt.
Tạ Ôn Trần quay về phòng bệnh nơi mẹ mình nằm, lặng lẽ ngồi bên giường, cẩn thận gọt vỏ một quả táo.
Trên giường bệnh là một người phụ nữ trung niên, sắc mặt vàng vọt, trên mặt đeo mặt nạ dưỡng khí. Tạ Ôn Trần lặng lẽ nhìn bà, ánh mắt trống rỗng như thể đang nhìn một người xa lạ chẳng liên quan gì đến mình.
Cậu ta có đôi mắt đen sẫm và tóc cũng tối màu. Khi không biểu lộ cảm xúc, khuôn mặt lạnh lùng ấy toát lên một sự lạnh nhạt khó diễn tả. Chỉ khi nghe thấy tiếng cửa mở, vẻ u ám bao trùm quanh người mới tản bớt.
Giác Chu bước vào phòng, nở nụ cười thân thiện chào người phụ nữ đang ngủ say: “Chào bác gái.”
Dĩ nhiên, mẹ Tạ Ôn Trần không thể đáp lời.
Đây là phòng bệnh bốn người, sự xuất hiện của Giác Chu nhanh chóng thu hút ánh nhìn của những bệnh nhân khác.
Cậu kéo một chiếc ghế ngồi xuống, tiện tay cầm lấy quả táo vừa được Tạ Ôn Trần gọt xong, cắn một miếng.
"Phí nằm viện của mẹ cậu, tôi sẽ lo liệu." Cậu nói.
Theo kịch bản, Tạ Ôn Trần là người rất coi trọng tình thân. Vì khoản chi phí này, những ngày sau đó anh sẽ phải bất đắc dĩ làm tình nhân bên cạnh Giác Chu.
Vậy mà Tạ Ôn Trần lại không lộ ra vẻ vui mừng nào, chỉ lặng lẽ cúi đầu, ánh mắt dừng lại ở đôi giày dưới chân mình.
"Lúc nãy trong nhà vệ sinh, người đó là tình nhân mới của Giác Chu tiên sinh sao?" Cậu chậm rãi hỏi, ngữ điệu bình thản.
Ban đầu Giác Chu còn tưởng Tạ Ôn Trần lo bị cướp mất khoản bao dưỡng, sau đó mới ngộ ra, Tạ Ôn Trần đang ghen, ghen với sự tiếp xúc thân mật giữa cậu và Chu Trầm Dụ.
Cậu cũng thấy bất đắc dĩ. Công thụ chính rõ ràng yêu nhau nhưng lại không chịu thổ lộ, cứ suốt ngày phát tán khí chất ghen tuông lên người tên pháo hôi công như cậu.
"Đương nhiên không phải." Giác Chu lắc đầu.
Hệ thống bỗng phát nhiệm vụ mới: [Xin hãy sỉ nhục Tạ Ôn Trần trước mặt mẹ cậu ta, phần thưởng nhiệm vụ: +10 giá trị ức hiếp.]
[Có hơi thất đức đấy nhỉ.] Giác Chu cắn một miếng táo.
Hệ thống cũng thấy vậy, nhưng nhiệm vụ không phải do nó đưa ra, mà là kịch bản nguyên tác vốn dĩ như vậy: [Nếu thất bại sẽ bị trừ 30 điểm ức hiếp.]
"Chậc." Giác Chu im lặng cau mày.
Cậu đưa những ngón tay ướt nước táo ra trước mặt Tạ Ôn Trần, giọng không vui: “Bẩn rồi.”
Ngụ ý muốn Tạ Ôn Trần rút khăn giấy lau tay cho mình.
Giác Chu vốn học hội họa, đôi tay cực kỳ đẹp, khớp xương rõ ràng, thon dài trắng trẻo.
Tạ Ôn Trần khựng lại một giây, rồi khẽ cúi đầu, từ các đốt ngón tay lồi lên bắt đầu nhẹ nhàng liếm sạch từng chút nước táo trên tay Giác Chu.