Giác Chu bước ra khỏi phòng bao để nghe điện thoại, đầu dây bên kia vang lên giọng của Chu Trầm Dụ.

Chuyện xảy ra ở bệnh viện hôm nay không phải tai nạn, mà là đối thủ của Chu Trầm Dụ cố ý giăng bẫy. Bọn họ muốn hại tay của anh ta bị thương, không ngờ giữa chừng lại có một Giác Chu bất ngờ xuất hiện.

“Xin lỗi. Tôi đã liên hệ với bệnh viện xoá đoạn ghi hình camera rồi, sẽ không ảnh hưởng gì đến cậu đâu.” Chu Trầm Dụ hỏi: “Bên cậu sao ồn thế?”

“Tôi đang ở bên ngoài.” Nếu không phải vì vừa nãy muốn mượn cớ rời khỏi phòng bao, thì Giác Chu cũng chẳng nghe cuộc gọi lạ này: “Cậu đổi số rồi à?”

Chu Trầm Dụ im lặng một lúc, giọng điềm nhiên: “Cậu chặn số thường dùng của tôi rồi.”

“Tôi... tôi bận bao nhiêu việc một ngày, làm sao nhớ mấy chuyện nhỏ này được.” Giác Chu hùng hồn nói.

Cậu ngẩng đầu, vô tình đập trúng tường, bật ra một tiếng hít nhẹ, khẽ rên lên vì đau.

Nước mắt ứa ra đầy mất mặt, cậu vội vàng lau đi, may mà xung quanh không có ai nhìn thấy.

Chu Trầm Dụ đầu dây bên kia hỏi: “Sao thế?”

“Không có gì.” Giác Chu trả lời, hít một hơi, “Shh...”

Cậu cảm thấy giọng của Chu Trầm Dụ có chút khác lạ.

…Hình như khàn hơn bình thường, như đang kiềm chế điều gì đó.

Giọng của Chu Trầm Dụ từng lên hot search, được ví như một cây đàn piano hảo hạng. Một tờ báo mạng không chính thống từng bình chọn anh là người có “giọng nói khiến người ta muốn nghe anh thở hổn hển nhất” và “giọng nói lạnh lùng cấm dục nhất”.

Từng có thiên kim nhà tài trợ cầu xin anh thu chuông báo thức cho fan, bị anh từ chối thẳng thừng.

Giờ đây, chất giọng ngàn vàng khó cầu đó lại vang lên ngay bên tai Giác Chu. Sau vài giây im lặng, anh dùng giọng dụ dỗ, nói: “Kêu thêm tiếng nữa đi.”

?

Giác Chu: “Cút.” Cậu phát hiện Chu Trầm Dụ đúng là có bệnh.

Chu Trầm Dụ không đáp, Giác Chu chỉ còn nghe thấy tiếng thở nặng nề hơn bình thường của anh.

Giác Chu lập tức cúp máy, cảm thấy tai bên cầm điện thoại hơi nóng lên. Cậu đổ lỗi cho Chu Trầm Dụ vì quá biến thái: [Trời ơi, nam chính công sao lại biến thái thế này, tui bị đau mà hắn lại vui.]

Hệ thống: [Đây là chuyện tốt đấy ký chủ, nam chính công càng ngày càng ghét cậu rồi.]

[Phải ha.] Giác Chu giơ ngón cái tự khen mình.

Nữ sinh và đồng nghiệp cô ấy vừa thấy Giác Chu cúp điện thoại liền vội vàng bước tới cảm ơn cậu.

“Không có gì.” Giác Chu nghĩ một lát rồi hỏi: “Bình thường cô tan làm lúc mấy giờ?”

Nữ sinh: “Chín giờ tối, có khi tăng ca tới tận khuya.”

“Bây giờ trị an tuy tốt, nhưng ban đêm trên tàu điện ít người, vẫn có thể gặp kẻ xấu. Tôi gửi cô số điện thoại của tài xế nhà tôi, khi nào cần thì cứ gọi.” Giác Chu cong mắt cười.

Nữ sinh nắm chặt tay, mặt đỏ bừng cảm ơn.

Vừa ra khỏi cửa quán bar, Giác Chu liền cảm thấy có gì đó không ổn.

Rõ ràng trăng vẫn treo trên trời, nhưng cậu lại thấy lạnh sống lưng.

Xe của tài xế vẫn đậu bên đường, cửa kính sau từ từ hạ xuống, lộ ra gương mặt quen thuộc: “Chu Chu, lại đây.”

Giác Chu rụt rè chui vào xe.

Thanh niên mặc vest chỉnh tề, gương mặt tuấn tú đầy lạnh lùng, rõ ràng vừa rồi còn đang bận xử lý công việc: “Lại nghịch ngợm gì đấy?”

Giác Chu vội vàng lắc đầu: “Không không không, em ngoan mà. Có cô bạn học làm việc ở đây, bị người ta gây khó dễ nên gọi em tới giúp.”

“Hơn nữa…” Cậu kéo dài giọng, cười khẽ với chút nịnh nọt: “Em đâu có uống rượu, đến quán bar thì chơi gì được chứ?”

Giang Hạc Niên “ừ” một tiếng: “Cũng không đi tìm thằng nhóc kia?” Hắn nói đến Tạ Ôn Thần.

"Không ạ.” Giác Chu dụi cằm vào vai Giang Hạc Niên, ôm lấy hắn: “Em ngoan như vậy mà.”

Chứng khao khát da thịt khiến cậu vô thức cọ sát vào người Giang Hạc Niên.

Hành động này trong mắt Giang Hạc Niên lại càng thấy cậu bám người hơn.

Hôm nay thật ngoan. Giang Hạc Niên thầm nghĩ.

Hắn giơ điện thoại của mình lên cho Giác Chu xem, trên màn hình là hàng loạt tin tức về việc giới trẻ chơi bời quá đà trong quán bar rồi đột tử.

Giác Chu: …

Cả vũ trụ một năm chắc chỉ có năm sáu người chết vì lý do như vậy, vậy mà ông anh trai rẻ tiền của cậu lại có thể thu thập được từng ấy bài báo, đúng là không dễ gì.

Vì sợ bị anh trai mắng, nửa ngày còn lại Giác Chu chỉ ngoan ngoãn ở yên trong phòng vẽ, không ra ngoài.

Cậu hiện đang học năm cuối đại học, đã hoàn thành sớm toàn bộ các môn học, nên tạm thời không cần đến trường. Chỉ cần nộp đồ án tốt nghiệp là có thể tính tiếp chuyện công việc sau đó.

Chủ đề đồ án tốt nghiệp của Giác Chu là “Ánh sáng”, nhưng cậu vẫn chưa nghĩ ra sẽ vẽ gì.

Đã vẽ nháp mấy bản thảo, nhưng không bản nào khiến cậu hài lòng, vẽ xong lại vứt, lặp lại đến mức hệ thống cũng không nỡ nhìn tiếp, phải dỗ dành: [Ký chủ à, lúc rời khỏi thế giới này ngài vẫn chưa đến thời điểm tốt nghiệp, không cần lo lắng việc không kịp hoàn thành đồ án đâu.]

“Không được, tôi muốn hoàn thành nó trước khi rời đi.” Giác Chu liếc nhìn thời gian, đã hai giờ sáng rồi.

Cuộc sống thật gian nan, Chu Chu thở dài.

Để tránh bị người nhà phát hiện mình thức khuya, cậu lén lút tắm rửa trong bóng tối, thay đồ ngủ rồi chui tọt vào chăn.

Hệ thống điều hòa nhiệt độ trong phòng đã được cài sẵn mức dễ chịu nhất, máy tạo ẩm phát ra tiếng động nhẹ. Giác Chu ôm lấy gối lăn một vòng trên giường, đầy tự tin nói: [Tôi cảm thấy, cho dù có khó khăn gì tôi cũng không sợ nữa!]

Hệ thống: [Xông lên!]

Sáng hôm sau, Giác Chu bị ác mộng dọa tỉnh, sờ cằm thấy ướt đẫm.

Mất mặt quá đi mất, may mà chỉ có hệ thống biết.

Cậu chui đầu vào chăn thêm một lúc, rồi nhặt cái gối dưới đất lên đặt lại trên giường, lững thững vào nhà vệ sinh rửa mặt đánh răng, tất cả đều thành thạo như bản năng.

Mặc dù cực kỳ muốn ngủ tiếp một giấc nữa, nhưng Giác Chu thấy hơi đói rồi, quyết định đi ăn sáng trước rồi ngủ sau.

Cha mẹ Cố đều không ở nhà, cậu dựa vào lan can tầng hai nhìn xuống, phát hiện bàn ăn chưa bày bữa sáng nên quyết định đi tìm Giang Hạc Niên đòi anh làm bữa sáng cho.

Cửa phòng ngủ của Giang Hạc Niên khép hờ, Giác Chu đẩy cửa bước vào, thấy hắn đang ngồi trước bàn làm việc, xử lý tài liệu trên quang não.

Dù là ở nhà, chàng thanh niên vẫn ăn mặc không chê vào đâu được: áo sơ mi cài đến tận cúc trên cùng, ống tay để hở cổ tay thon dài, xương cổ tay rõ nét, làn da mịn màng trắng trẻo.

Giác Chu nhớ đến cảm giác thỏa mãn khi chạm vào Chu Trầm Dụ tối qua, bèn bám vào cửa, mắt lộ vẻ thèm thuồng.

Nghe thấy tiếng động, Giang Hạc Niên quay đầu lại, ánh nắng vẽ lên từng đường nét sắc sảo trên gương mặt hắn: “Sao vậy?”

Giác Chu mang dép lê lạch bạch đi vào, ngồi vắt ngang lên đùi Giang Hạc Niên, ôm cổ hắn dụi dụi.

Cảm giác dễ chịu từ sự tiếp xúc da thịt khiến cậu khẽ cong mắt, rút ngắn thêm khoảng cách giữa hai người.

Cậu còn mặc bộ đồ ngủ in hình Ultraman, động tác lơ đãng để lộ vòng eo thon gầy, đôi mắt vẫn còn vương cơn buồn ngủ, ánh nhìn mơ màng phủ một lớp sương mỏng, tròng mắt nhạt màu thoáng vẻ xa xăm: “Anh Niên, em đói rồi.”

“Chu Chu.” Giang Hạc Niên gọi nhẹ một tiếng, tay theo thói quen đặt sau gáy Giác Chu.

Giang Hạc Niên thường hay dùng giọng điệu nghiêm túc đó để nói chuyện, nên Giác Chu cũng không quan tâm, uể oải đáp: “Ừm?”

Cậu dụi mặt vào bàn tay lạnh của Giang Hạc Niên, giọng còn đượm vẻ ngái ngủ, đuôi âm nghe như đang làm nũng.

Bộ đồ ngủ mỏng manh, Giác Chu khẽ cử động hông, cảm thấy nhiệt độ bắt đầu trở nên hơi quá mức, liền thuận theo lực kéo của Giang Hạc Niên rúc vào hõm cổ hắn. Cậu nghe thấy hắn thở dài bất lực: “…Anh đang livestream.”

Giác Chu ngây người vài giây rồi mới phản ứng kịp, quay ngoắt lại nhìn màn hình quang não trước mặt Giang Hạc Niên.

Chỉ thấy trên màn hình hiển thị bản phát biểu đã chuẩn bị từ trước, bên cạnh là khung chat, nội dung chủ yếu đều là “A a a a a a a a!”

[Ủa? Nhà ngài nhà ngoại giao có người?]


[Oa, tiểu mỹ nhân kìa aaaa! Tôi có thể huhuhuhu!]

[Gương mặt này tôi mê rồi! Tiểu mỹ nhân lại còn sống chung với ngài ngoại giao sao?]


[Trả lời bạn trên, tiểu mỹ nhân chắc là em nuôi của ngài ngoại giao, không có quan hệ huyết thống, cũng không cùng hộ khẩu, các bạn hiểu rồi đó.]


…………

[Trời trời trời sao em trai lại ngồi lên người luôn thế kia, đã thế còn thành thục như vậy nữa chứ!]


[Aaaa đây là thứ mà tôi không nạp tiền mà sáng sớm đã được xem sao?!]


[Cái eo này, cái chân này, tôi có thể.]


[Anh em ơi, tôi lên trước đây!!!]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play