Sau khi dò hỏi, ta biết được đại tỷ nhắm cho ta toàn những gia đình sa sút, không còn gốc rễ, không quyền không thế.

Bọn họ chặt đứt hôn ước giữa ta và Lục Thiên Châu, phá hủy danh tiếng ta nơi khuê phòng, cắt đứt tiền tài, ngăn cản ta giao thiệp.

Nhưng chính bọn họ lại ngấm ngầm qua lại với người của Thái tử và Tề vương.

Nếu để phụ thân ta biết được—một người chỉ biết đánh trận, chưa từng khom lưng kết đảng—chắc hẳn ông sẽ tức giận đến hộc máu.

Giờ đây, cục diện trong Trung Kinh chao đảo bất ổn.
Một gia tộc võ tướng như Tống gia bị cuốn vào vòng xoáy này, trong thời gian ngắn lại trở thành miếng thịt béo khiến ai cũng thèm khát.

Huynh tỷ không muốn ta xuất đầu lộ diện, bởi lẽ Tống gia con cháu đông đúc, thiếu đi một người chia chén canh, kẻ khác sẽ được nhiều hơn.

Điều duy nhất ta chưa rõ là—trong bàn cờ đầy sương mù này, bọn họ đã nhìn thấu ai, đã bỏ qua ai, lại lựa chọn đứng về phía ai?

Kiếp trước, bọn họ chắc chắn đã chọn sai.


Nên kiếp này, họ mới vội vàng thay đổi đến vậy.

Đêm khuya, tiểu Lục tìm ta dỗ ngủ.

Không những không chịu yên giấc, nó còn hết chuyện này đến chuyện khác mà hỏi.

Hỏi ta cứu Giang Thận từ đâu về.
Hỏi ta có dùng thuốc trị thương mà nhị ca đưa không.

Ta nhíu mày, cười lạnh:

“Ngươi không ngủ phải không? Được thôi, ta tìm người khác dỗ ngươi ngủ.”

Rồi ta gọi Giang Thận vào.

Tiểu Lục lập tức rụt người lại, cố nén nước mắt, môi mím chặt.

Ta nhìn nó, cố ý hỏi:

“Ngươi sợ hắn à?”

Rồi giọng ta mềm đi, như dỗ dành:

“Nói với tỷ tỷ, tỷ tỷ giúp ngươi đánh hắn nhé?”

Tiểu Lục cúi đầu, lí nhí:

“Ta không thích hắn… Hắn sẽ mang ngũ tỷ đi mất…”

Câu trả lời này khiến ta và Giang Thận đều ngẩn ra.

Tên nhóc này, ít ra cũng có chút tình cảm với ta.

Cuối cùng, nó cũng ngủ yên trên tháp.
Ta ngồi bên cửa sổ, nhìn tuyết rơi thật lâu.

Mãi cho đến khi Giang Thận thay nến mới, bỏ thêm than vào lò sưởi.

Ta chợt hỏi:

“Vì sao ngươi lại bị bán?”

Tay hắn thoáng khựng lại khi giúp ta khoác áo choàng.

“Đi lạc, bị lừa, bị chuốc thuốc không thể chạy thoát, rồi bị ngươi mua về.”

Ta gật đầu, rồi lại hỏi:

“Lời của tiểu Lục, ngươi nghĩ sao?”

Giang Thận tựa vào cửa sổ, ánh mắt rơi vào tuyết trắng ngoài đêm đen, chậm rãi đáp:

“Ngươi cứ mãi khất nợ tiền công của ta, nói không chừng có ngày ta thật sự sẽ đưa ngươi đi, cho đến khi ngươi trả đủ.”

Ta không nói gì, chỉ mỉm cười.

Lúc này, nội bộ Tống gia đã dần rơi vào tranh đấu.
Thái tử và Tề vương đều có ý lôi kéo Tống gia về phía mình.

Mấy tháng gần đây, bái thiếp gửi vào viện đại tỷ và nhị ca nhiều không đếm xuể.

Tam tỷ càng ngày càng tham gia nhiều buổi nhã tập, mà những người góp mặt đều là con gái các đại thần có tiếng trong triều.

Tứ tỷ thì dốc lòng vào mấy cửa hàng của nàng, mà kỳ lạ thay, chi tiêu trong phủ lại ngày càng tăng vọt.

Khó có khi, ta được cho phép ra ngoài nhân dịp Tết Nguyên Tiêu.

Lục Thiên Châu hẹn ta gặp bên bờ sông.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play