Trong hầu phủ, ngoài ta ra, cả nhà đều trọng sinh, kể cả… con chó.

Nhưng mà…

Đại tỷ mê muội vì tình, chẳng nhìn rõ được gì ngoài chuyện yêu đương.

Nhị ca là Diêm vương sống, một ánh mắt cũng đủ dọa người ta khiếp đảm.

Tam tỷ lúc nào cũng vùi đầu vào sách, nói chuyện với nàng còn khó hơn đọc thiên thư.

Tứ tỷ thì keo kiệt đến mức vắt cổ chày ra nước, một đồng cũng chẳng muốn rời tay.

Lục đệ mít ướt, mở miệng ra là khóc, không biết lớn lên có khá hơn không.

Còn con chó… chỉ biết quậy phá, đập đồ trong nhà không chừa thứ gì.

Cả nhà bọn họ trọng sinh thì liên quan gì đến ta? Dù sao ta cũng chỉ là một thứ nữ, sắp thành thân rồi, chẳng mấy chốc sẽ rời khỏi nơi này.

Vậy mà ngay lúc ta tưởng mọi chuyện sắp ổn thỏa, bọn họ lại bất ngờ hủy bỏ tiệc đính hôn của ta và thanh mai trúc mã, cắt đứt nhân duyên duy nhất mà ta có.

Chưa hết, ta còn vô tình nghe thấy bọn họ bàn bạc với nhau:

“Phải dập tắt hào quang của nàng! Tuyệt đối không thể để nàng chói sáng như kiếp trước!”

Thì ra… cả nhà bọn họ trọng sinh, chỉ để ngăn cản con đường của ta sao?!

1

Ta tên là Tống Vũ, trong nhà xếp thứ năm.

Phụ thân ta thường nói một câu: “Lão tử phải trung quân ái quốc!”

Rồi ông xách đao đi biên ải, nhiều năm không trở về.

Mẫu thân đã mất từ lâu, ta vốn không có ai để dựa vào.

Người mà ta có thể dựa, thực ra cũng không đáng tin.

Đại phu nhân qua đời sau khi sinh lục đệ Tống Lưu, chẳng bao lâu sau, mẫu thân ta cũng ra đi.

Bà từng nói mình là người không hưởng được phúc, nghĩ rằng sau khi đại phu nhân mất đi, bản thân có thể nở mày nở mặt một chút, nhưng kết cục cũng chẳng được bao lâu.

Tống gia chỉ còn lại sáu huynh muội bọn ta.

Còn có một con chó.

Mấy ngày trước, trong tiệc đính hôn, ta và thanh mai trúc mã Lục Thiên Châu đáng lẽ sẽ trao đổi canh thiếp, bàn định hôn kỳ.

Nhưng đại tỷ Tống Nghi lại kéo hắn vào tiểu viện, thản nhiên nói:

“Tiểu Ngũ, dù muội là thanh mai trúc mã với hắn, nhưng nếu thật sự để hắn chọn, hắn chắc chắn sẽ chọn ta – đích trưởng nữ của Tống gia.”

Ta muốn đi tìm Lục Thiên Châu, hỏi hắn một lời rõ ràng.

Giữa tiệc hoa viên, tam tỷ Tống Sam lấy ra mấy tờ giấy, đọc một hồi rồi mặt đỏ bừng:

“Ôi chao, chữ này… chẳng phải là thơ tình do Tiểu Ngũ nhà ta viết sao?

“Mà mỗi bài lại gửi cho một người khác nhau đấy!”

Ta căn bản không thể viết ra mấy bài thơ sến súa như vậy.

Rõ ràng là tam tỷ – người có tài viết chữ bậc nhất, đã cố tình bắt chước nét chữ của ta, rồi vu oan giá họa.

Tiếng cười vang lên khắp nơi, mà bên hồ, Lục Thiên Châu trầm mặc nghe hết tất cả, trong mắt có điều phức tạp, còn mang theo chút thất vọng.

Ta muốn đuổi theo hắn, nhưng lục đệ lại bất ngờ nhào tới.

Nước mắt, nước mũi quệt đầy lên người ta, làm bẩn bộ váy mà ta đã cẩn thận chuẩn bị cho buổi tiệc.

Tiếng cười trêu chọc càng lớn, còn bóng lưng Lục Thiên Châu thì đã khuất xa.

Ta tức giận đẩy lục đệ ra, nhưng còn chưa kịp đi, đã bị nhị ca Tống Nhĩ – thống lĩnh hộ thành quân – chặn lại.

“Tiểu Ngũ, muội có thể đừng gây chuyện nữa không?”

“Nhị ca! Đây là tiệc đính hôn của muội! Là họ đang bắt nạt muội!”

“Ngụy biện! Dẫn xuống cấm túc!”

Vừa bị kéo ra khỏi viện, con chó vốn chưa bao giờ bị xích trong nhà lại nhào đến, cào rách đóa nhài trong tay ta.

Đó là quà Lục Thiên Châu tặng ta trước tiệc.

Hắn nói: “Thật tốt quá, cuối cùng chúng ta cũng sắp thành thân rồi.”

Cánh hoa rơi xuống, lẫn vào bùn đất.

Nước mắt ta cũng rơi theo.

Bên trong viện, giọng đại tỷ vẫn vang lên:

“Người không liên quan đi rồi, chúng ta tiếp tục ngắm hoa, nghe nhạc thôi.”

Không liên quan?

Nhưng rõ ràng… ta mới là nhân vật chính của bữa tiệc này mà.

Tứ tỷ Tống Tư vừa trở về liền thẳng tay cắt đứt tiền tiêu vặt hàng tháng của ta.

Rõ ràng nàng biết dạo gần đây sức khỏe ta không tốt, tiền mua thuốc cũng không phải ít.

Giờ bị cắt sạch, chẳng lẽ bắt ta ngồi chờ chết sao?

Trong căn phòng tối om, ta cuộn mình trên giường.

Mấy năm qua không phải chưa từng tranh cãi, thậm chí có lúc còn động tay động chân.

Nhưng ta luôn cho rằng đó chỉ là chuyện va chạm bình thường giữa huynh muội.

Ta chỉ muốn sống những ngày tháng bình yên.

Lục Thiên Châu và ta lớn lên bên nhau, nhà hắn làm việc trong Thái y viện, những năm gần đây rất được bệ hạ tín nhiệm.

Dù không có thực quyền, nhưng lại là gia tộc thanh danh trong sạch, ngay cả thái tử và Tề vương – hoàng đệ của bệ hạ – cũng phải nể trọng vài phần.

Trước đây huynh tỷ từng nói, ta gả qua đó sẽ được hưởng phúc.

Nhưng tại sao giờ đây lại quay sang phá hoại?

Sau khi lệnh cấm túc kết thúc, ta muốn đi hỏi cho rõ ràng.

Chưa kịp đẩy cửa vào, ta đã nghe thấy một cuộc trò chuyện khiến người ta kinh ngạc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play