Nhị ca trầm giọng: “Phải dập tắt hào quang của nó, tuyệt đối không thể để nó chói sáng như kiếp trước!”

Đại tỷ phụ họa: “Đúng vậy, Tiểu Ngũ quá thông minh, rất dễ nổi bật. Tam muội, sau này trong các buổi nhã tập, muội cứ nhiều lần nhắc đến nó, nói rằng tính tình nó kiêu căng, thô lỗ khó coi.”

Tam tỷ chậm rãi nói: “Nhìn bộ dạng của Lục Thiên Châu, rõ ràng chỉ có nó trong mắt. Kiếp trước hắn còn nhỏ, không làm nên sóng gió, nhưng bây giờ không thể không đề phòng.”

Tứ tỷ hừ lạnh: “Ta không muốn sống uất ức như đời trước nữa. Ta đã cắt hết tiền của nó, không có tiền, nó cũng chẳng thể ra ngoài giao du gì được.”

Lục đệ tò mò xen vào: “Vậy còn đệ?”

“Đệ à? Đệ chỉ cần bám lấy nó, đệ còn nhỏ, nó không nỡ làm gì đệ. Mọi chuyện lớn nhỏ, ngày nào cũng đến báo cáo.”

“Gâu!”

Gió thu thổi đến, lạnh buốt như sương rơi trên cỏ.

Thì ra… bọn họ đều là người đã trọng sinh.

Nhưng kiếp trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, khiến họ phải tìm mọi cách đè ép ta như vậy?

Bàn tay đang định đẩy cửa của ta… lặng lẽ thu lại.
 

2

Hiện tại, đại tỷ muốn ta mỗi ngày đến thỉnh an, thực chất là giam chân ta bên cạnh nàng.

Phụ thân từ khi đại phu nhân mới mang thai tiểu Lục đã rời Trung Kinh, trấn thủ Tây Cương, đến nay đã sáu năm chưa từng quay về.

Đại tỷ và nhị ca năm nay hai mươi hai tuổi, tam tỷ hai mươi, tứ tỷ mười tám, còn ta vừa mới cập kê.
Nếu không phải phụ thân bận quân vụ chưa thể hồi kinh, bọn họ lẽ ra đã sớm thành thân.

Trong sân, đại tỷ đoan chính ngồi ngay ngắn, nhưng nét mặt lại tràn đầy hương xuân.

“Lý lang quân tặng ta một bức họa, ta nên hồi lễ thế nào đây?
“Hắn phong tư tuấn lãng, lại giỏi vẽ tranh, tặng gì mới có thể khiến ta trở nên đặc biệt trong mắt hắn?”

Đại tỷ luôn là người thấy một người liền thương một người.

Ta pha trà, dâng lên trước mặt nàng.
Nhưng nàng vẫn chỉ chăm chú nhìn bức họa, miệng không ngừng lẩm bẩm:

“Lý lang quân có đôi mắt đào hoa, nhìn ai cũng như đắm chìm trong tình ý. Thật muốn được ngắm nhiều hơn…”

Ta cười nhạt:

“Đại tỷ, chẳng lẽ tỷ đã quên bảy ngày trước còn bày tỏ tấm lòng với Lục công tử, vậy mà giờ đã phải lòng Lý lang quân rồi?”

Nhận ra là ta lên tiếng, nàng lập tức nghiêm mặt, thu lại dáng vẻ si mê.

“Khụ, ta vốn cũng có tình ý với Lục công tử của muội mà. Muội là tiểu bối, đừng tranh giành với tỷ tỷ.”

Ta không muốn đôi co, chỉ hành lễ rồi rời đi.

Dưới mái đình, con chó đen trắng kia lười biếng nằm duỗi dài, trông vô cùng nhàn hạ.

Ta bật cười, ngoắc tay: “Lại đây nào.”

“Haha” há miệng, vẫy đuôi chạy đến, miệng không ngừng thở hổn hển.

Ta cúi xuống xoa tai nó, nó híp mắt lại, cái đuôi sắp vểnh lên tận trời.

“Ngươi chỉ là một con chó, tại sao cũng trùng sinh? Chẳng lẽ kiếp trước ta còn cản đường ngươi sao?”

Tam tỷ nhìn thấy ta đùa giỡn với chó, cầm quạt phe phẩy bước lại gần, giọng điệu tao nhã:

“Ta đã nói rồi, nó tên là ‘Ngọc Trần’, nghĩa là ‘tuyết trắng’.
‘Mạc mạc phục phân phân, đông phong tán ngọc trần’…”

“Dừng!”

Ta nhíu mày, lập tức cắt ngang bài thơ của nàng.

“Tỷ đặt tên hay thật, cả Trung Kinh đều nói, trong phủ hầu, chỉ có mỗi con chó là có cái tên thanh nhã nhất.
“Ta cứ gọi nó là ‘Haha’, cái tên quê mùa dễ nuôi hơn.”

Tam tỷ ưu nhã ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng bịt tai con chó lại.

“Vô lễ, Ngọc Trần đừng nghe, toàn lời xấu xa.”

Ta cười nhạt, nhìn thẳng vào nàng:

“Tam tỷ, tỷ giả nét chữ của ta viết thơ tình, bôi nhọ danh dự ta, không sợ cả tỷ muội Tống gia đều bị thiên hạ chê cười sao?”

Nàng mỉm cười, nhưng chỉ nhìn chó, không nhìn ta.

“Ngươi là thân phận gì, chúng ta là thân phận gì?”

Tam tỷ thanh nhã đoan trang, trước kia chưa từng nói những lời như vậy với ta.

Nàng là tài nữ nổi danh Kinh Thành, tinh thông thi họa, thông đạt văn lý.
Kiếp trước ta rốt cuộc đã gây trở ngại gì cho nàng?

Hành động của ta bị hạn chế, nhị ca phái mấy kẻ thân hình cường tráng giám sát nhất cử nhất động.
Bổng lộc bị tứ tỷ khống chế, ngay cả thuốc uống gần đây cũng do nàng cấp phát theo giờ theo lượng, không thừa dù chỉ một chút bã thuốc.

Nhưng ta không thể cứ như vậy bị trói buộc.

Nhân lúc đêm đen gió lớn, ta mang theo chút bạc giấu kín, len qua một lỗ chó bên góc tường mà trốn khỏi phủ.

Trong cái phủ đệ này, khắp nơi đều là kẻ xa lạ.
Ta cần có người của chính mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play