Hắn nhìn ta, ánh mắt sâu lắng, giọng trầm thấp:
“Ta đã suy nghĩ rất lâu… Tiểu Vũ, muội không phải người bạc tình như vậy, chắc chắn có điều gì đó hiểu lầm.”
“Trong lòng muội có ta không? Nếu có, ba ngày sau, tại tiệc ngắm mai, ta sẽ thỉnh cầu bệ hạ ban hôn.”
Đôi mắt ôn nhu đó, luôn khiến người ta dễ dàng đắm chìm.
Đối diện với ánh mắt chờ mong của hắn, ta khẽ gật đầu.
Lục Thiên Châu lấy ra một chiếc túi hương, cúi người cột vào thắt lưng ta.
“Mùa hoa nhài đã qua từ lâu, nhưng ta đặc biệt giữ lại chút hoa khô cho muội.”
“Đừng tháo ra nhé, coi như ta luôn ở bên cạnh muội, không rời không bỏ.”
Trước khi gia đinh phủ hầu đến tìm, hắn đã lặng lẽ rời đi.
Ngay lúc đó, một giọng nói âm u khó phân thiện ý vang lên.
“Một buổi hẹn hò thật cảm động nhỉ?”
Giang Thận từ bóng tối bước ra, ánh mắt có chút giễu cợt.
Hắn khoanh tay, lười biếng nói:
“Tiệc ngắm mai xong là đến Tết rồi. Nửa năm của ta cũng sắp kết thúc, ngươi rất nhanh sẽ được tự do.”
Ta nhìn hắn, nhướn mày cười:
“Không thanh toán tiền công, ngươi đừng mong lấy lại vòng tay của mẹ ta.”
Ta vòng ra trước mặt Giang Thận, hai tay giấu sau lưng, vừa bước giật lùi vừa cười.
“Đã nửa năm rồi, dù ngươi không xem ta là tiểu thư, cũng nên coi ta là bằng hữu đi chứ?”
Giang Thận hờ hững liếc nhìn ta, nhàn nhạt đáp:
“Vị bằng hữu này, ta lúc đầu chỉ thấy ngươi đáng thương, vừa hay ta cũng không có chỗ nào để đi, nên thuận tiện giúp một tay, kiếm ít bạc mà thôi.”
Rồi hắn hạ giọng, cười như không cười:
“Đừng tưởng ta không thấy ngươi giấu ám tiễn trong tay áo đêm đó.”
Ta ngẩn ra, có chút bất ngờ.
“Hóa ra ngươi phát hiện rồi. Vậy tại sao không giết ta, còn đồng ý ở lại bảo vệ ta?”
Ánh mắt hắn lóe lên một tia không tự nhiên, nhưng rất nhanh đã che giấu đi.
Làn ánh sáng của những chiếc hoa đăng treo trên phố hắt lên gương mặt hắn, khiến vẻ lạnh lùng vốn có bỗng trở nên mềm mại hơn.
Chỉ là, giọng điệu hắn vẫn tùy tiện như trước:
“Đã nói rồi, vì thấy ngươi đáng thương thôi.”
Hắn không nhìn ta nữa, mà bắt đầu quan sát những người lướt qua chúng ta, thi thoảng lại quét mắt về con đường phía sau lưng ta, như đang đề phòng điều gì.
Ánh trăng rải trên mặt nước, từng mảnh sáng vỡ lấp lánh theo từng cơn gợn sóng.
Trở về phủ, Haha lao đến quấn quanh ta, không ngừng nhảy lên như muốn vồ lấy người.
Có bài học từ lần trước, ta lập tức dùng khăn lụa bọc túi hương thành mấy lớp, rồi cẩn thận cất đi, ép hương hoa nhài xuống để tránh bị chó cào ra.
Tiệc ngắm mai là yến tiệc hoàng gia tổ chức.
Toàn bộ thế gia công tử, tiểu thư trong Trung Kinh đều có tên trong danh sách khách mời.
Huynh tỷ ta không có lý do gì để ngăn cản ta tham gia.
Trên đường đến Mai Sơn Viên, ba vị tỷ tỷ đều trông có vẻ trầm trọng.
Ta lén nhìn thấy nhị ca lặng lẽ ra hiệu cho vài thân binh cải trang thành gia nô, trà trộn vào đoàn tùy tùng.
Hương mai thanh lãnh, tràn ngập khắp sườn núi.
Lục Thiên Châu lặng lẽ đứng dưới tán mai phủ tuyết, dáng vẻ tựa như một nhành thanh trúc kiên cường trong sương lạnh.
Ta nghiêng đầu, nhẹ giọng dặn Giang Thận:
“Canh chừng kỹ, có ai đến nhắc nhở ta thì báo ngay.”
Dứt lời, ta men theo đường đá xanh vòng qua, đến gặp Lục Thiên Châu.
Thấy ta, hắn thoáng ngạc nhiên, sau đó ánh mắt nhanh chóng lướt xuống thắt lưng ta.
Ta biết, hắn đang nhìn túi hương kia.
Sau khi rời phủ, ta đã lại đeo nó lên.
Lục Thiên Châu khẽ cười, bước về phía lương đình.
Ta không quanh co, đi thẳng vào vấn đề:
“Chàng định khi nào cầu hôn?”
Hắn hơi sững lại, sau đó dịu dàng xoa nhẹ đầu ta, ánh mắt cưng chiều:
“Tiểu Vũ đừng vội, bệ hạ đang dùng yến, đợi người rời tiệc đến thưởng mai, ta sẽ thỉnh cầu ban hôn.”
Ta chợt tiến đến gần hắn, khoảng cách kéo lại thật nhỏ, từ xa nhìn lại, hẳn sẽ giống như ta đang nép vào lòng hắn.
Ta thấp giọng thì thầm:
“Ta tin chàng, ta sẽ đợi.”