Nhưng nhìn Giang Thận—hắn chẳng lộ ra một tia dao động nào, sắc mặt bình thản như thể thật sự không nhận ra bọn họ.

Mặc kệ bọn họ đang nghĩ gì, ta dẫn Giang Thận về tiểu viện của mình.

Sáng hôm sau, có ba chuyện thú vị xảy ra.

Thứ nhất: Gia đinh nhà họ Lý đánh mất bức tranh của Lý lang quân.
Khi tìm lại được, trong lúc giằng co, hắn vô ý đánh chết người.

Sợ hãi trước vương pháp, hắn để lại thư nhận tội rồi tự vẫn.

Lý lang quân vốn có lòng nhân hậu, liền bồi thường hậu hĩnh cho gia quyến của hai kẻ đã chết.

Chuyện thứ hai: Nhị ca mở tiệc chiêu đãi đám công tử thế gia, trong đó có cả Lý lang quân.
Kẻ vốn quen hành sự một mình như “Diêm La sống” nay bỗng thay đổi tính tình, bắt đầu giao hảo kết bạn.

Theo ta biết, những người này hoặc là môn sinh của Tề vương, hoặc là khách quý dưới trướng Thái tử.

Chuyện thứ ba: Lục đệ gặp Giang Thận thì sợ đến bật khóc, khóc suốt một ngày không dứt.

Nhưng ta không để tâm đến những chuyện bên ngoài.

Lúc này, ta chỉ chuyên tâm một việc: bắt Giang Thận dạy ta võ nghệ.

Hắn hỏi ta:
“Muốn học cách tự vệ, hay học kỹ thuật chạy trốn?”

Ta đáp:
“Học giết người, loại chỉ cần một chiêu là lấy mạng.”

Hắn không nói gì, chỉ trầm mặc nhìn ta thật lâu, sau đó rút chủy thủ bên hông, đặt vào lòng bàn tay ta.

“Tốc độ giết người, quyết định bởi tâm ngươi.
“Nếu do dự, ra tay sẽ kéo dài, chậm chạp.
“Nếu quyết đoán, chỉ cần đâm chuẩn xác, không một kẻ nào có cơ hội sống sót.
“Nhìn vào mắt đối phương, nắm bắt sự dao động trong ánh nhìn của hắn—chỉ cần hắn lộ sơ hở, hắn chết.”

Ta gật đầu, từng chữ khắc sâu trong tâm trí.

Suốt một tháng luyện tập, trên người ta không biết có bao nhiêu vết bầm tím.
Từ chủy thủ đến trường kiếm, rồi đến cung nỏ, tuy chưa thuần thục nhưng cũng đã có thể sử dụng thuận tay.

Gia đình không còn tốn công phí lời, cũng không ai cố ép ta đuổi Giang Thận đi nữa.

Duy chỉ có nhị ca, bất ngờ sai người đưa đến cho ta một bình thuốc.

“Đây là thuốc chuyên trị chấn thương trong quân ta, muội giữ mà dùng.”

Nhị ca gửi đến một bình thuốc, ta cầm trong tay nghịch ngợm, chưa kịp mở ra thì có một gia nô rụt rè chạy tới.

“Ngũ tiểu thư, thuốc này vẫn nên cẩn thận thì hơn.”

Giang Thận bước lên trước ta, lấy bình thuốc, vặn nắp ngửi thử.

“Đa tạ đã nhắc nhở.”

Hắn nhìn gia nô, giọng không chút cảm xúc.

“Ngươi là ai?”

Tên gia nô hạ giọng:

“Ta mới nhập phủ không lâu, làm việc ở tiền viện. Chỉ là có chút thương cảm cho hoàn cảnh của Ngũ tiểu thư, có thể nhắc một câu cũng là chuyện nên làm.”

Ta cảm kích, tiện tay nhét cho hắn một thỏi bạc rồi tiễn đi.
Vừa quay đầu lại, đã bắt gặp ánh mắt tối sầm của Giang Thận.

“Không phải ngày nào ngươi cũng kêu không có tiền sao? Không trả công cho ta, lại có tiền thưởng cho hạ nhân?”

Ta thở dài, nhún vai:

“Người ta có lòng nhắc nhở ta, ta cũng phải có chút biểu hiện chứ. Hơn nữa, vừa rồi thực sự là đồng bạc cuối cùng của ta rồi.”

Ta nghiêng đầu cười:

“Lại nói, vòng tay hồi môn của mẫu thân ta chẳng phải vẫn đang tạm cầm cố cho ngươi sao? Ngươi yên tâm, số bạc ta hứa với ngươi, một xu cũng không thiếu.”

Cái gì mà vòng tay hồi môn chứ, chỉ là một chiếc vòng ngọc bích bình thường mà thôi.

Nhưng thực sự, trong tay ta lúc này chẳng còn lấy một xu.
Nếu không có bạc, những bước sau này của ta sẽ khó mà đi tiếp.

5

Ta gõ cửa phòng tứ tỷ.

“Tỷ tỷ, ta cần tiền.”

“Cút đi.”

Người này, chưa bao giờ chịu nói chuyện tử tế.

Ta cười nhạt, cố tình chọc tức nàng:

“Vậy ta đi tìm bọn cho vay nặng lãi, để họ đến phủ đòi nợ.”

“Quay lại!”

Tứ tỷ keo kiệt vẫn là tứ tỷ keo kiệt, nhưng cuối cùng vẫn mở rương chứa vàng lấp lánh, lấy ra mấy xâu tiền đồng ném cho ta.

Ta nhìn đống tiền còm cõi, bĩu môi:

“Tứ tỷ chẳng phải đang quản mấy cửa hàng sao? Rõ ràng kiếm không ít, có ai làm tỷ tỷ mà keo kiệt như tỷ không?”

Nàng lạnh lùng đáp:

“Ngươi nghĩ kiếm tiền dễ lắm à?”

Ta nhếch môi:

“Thế nhưng tỷ vẫn cho nhị ca, đại tỷ và tiểu Lục không ít, chỉ có ta là bị phân biệt đối xử.”

Tứ tỷ không nhịn được nữa, tùy tiện ném thêm mấy gói thuốc cho ta.

“Thuốc trong bảy ngày tới đều ở đây, cầm lấy rồi cút đi.
“Đại tỷ đang giúp ngươi xem xét nhà chồng, sớm gả ra ngoài, ta cũng bớt phiền lòng.”

Ta sửng sốt—dựa vào đâu mà tự ý quyết định hôn sự của ta?

Cầm những gói thuốc trong tay, ta chợt suy nghĩ một chuyện khác.

Hai tháng nay, bệnh của ta đến kỳ lạ, bao nhiêu phương thuốc đều không có tác dụng.

Ta quay đầu nhìn cánh cửa phòng đóng chặt, trong lòng bất giác siết chặt lấy bọc thuốc trong tay.

Cần phải kiểm tra thứ này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play