Khi ta trở về Quốc Tử Giám trong cơn say, trời đã sắp sáng.
Ta khó nhọc trèo qua tường, chỉ thấy trước mắt bóng người lờ mờ, đứng đầu chính là Tiêu Dục, ánh mắt tràn đầy sát khí quét qua Tần Lĩnh:
“Đưa đi!”
“Tần Xuân Nhi, lại đây để gia hôn một cái.”
Tần Lĩnh còn chưa biết tai họa sắp giáng xuống, vẫn quấn lấy người đến bắt hắn, bĩu môi tỏ vẻ mờ ám.
Sau đó thì bị một nhát chặt tay vào gáy làm cho ngất xỉu.
Chân ta lập tức mềm nhũn. Chỉ thấy ánh mắt của Tiêu Dục lạnh như sương, hỏi:
“Đi đâu?”
Ta ngoan ngoãn như một con chim cút:
“Đi uống rượu.”
“Say chưa?”
“Say rồi.”
“Nên phạt thế nào?”
Câu này ta biết đáp! Ta cười hì hì:
“Phạt ta ngủ cùng điện hạ!”
Tiêu Dục tức đến bật cười, vươn tay ra như túm gà con mà xách ta về phòng, ném lên giường.
“Ngủ đi, chờ ngươi tỉnh lại, Cô sẽ phạt ngươi!”
Thật ra ta không say. Ta rất rõ tình cảnh hiện tại của mình.
Phạt thì được, nhưng không thể để ảnh hưởng đến tiền đồ của ca ca. Nhất định phải nhờ Tiêu Dục giúp giấu chuyện tối nay!
Ta đáng thương ngẩng mắt, dùng giọng điệu học được từ các cô nương ở thanh lâu, mềm mại đến tận xương, nói với hắn:
“Ta muốn ngủ cùng điện hạ.”
“Một mình ta sẽ sợ hãi, không ngủ được.”
Trong mắt Tiêu Dục, dường như có cảm xúc nào đó thoáng qua. Ta nhìn thấy yết hầu hắn khẽ động.
“Cô không đi.”
Hắn nhắm mắt, như cam chịu ngồi xuống mép giường:
“Ngươi ngủ đi.”
Cơ hội tới rồi!
Ta nhảy bật dậy, nhanh gọn đè hắn xuống giường.
“Đều là nam nhân, điện hạ có gì, ta cũng có nấy, đừng khách khí vậy, đến đây ngủ cùng ta đi!”
Ta tiến sát Tiêu Dục, môi vô tình lướt qua vành tai hắn.
Hắn cứng đờ người. Ta, ta cũng hơi đỏ mặt. Nhưng nghĩ đến ca ca, ta vẫn mặt dày, dịu giọng làm nũng:
“Điện hạ, ta sai rồi, ta sẽ sửa, ngài tha thứ cho ta lần này được không?”
Tiêu Dục bỏ chạy trong hoảng loạn. .
Ta hơi hoảng.
Nếu hắn đem chuyện ta trốn đi thanh lâu kể lại với Quốc Tử Giám, giấc mộng trạng nguyên của ca ca sẽ tan vỡ.
Dẫu biết với học lực của ca ca, trạng nguyên chỉ là giấc mộng viển vông, nhưng không nên để ta là người phá vỡ.
Ta muốn cứu vãn tình thế. Thế nhưng mấy ngày liền, Tiêu Dục không quay lại, Tần Lĩnh cũng biến mất.
Ta trằn trọc không yên, ăn không ngon ngủ không yên, hoang mang chờ đợi cú chém định mệnh… nhưng Quốc Tử Giám vẫn yên bình như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Dường như Tiêu Dục đã giấu kín chuyện đêm đó.
Ta yên tâm, cũng buông lỏng tinh thần cảnh giác xuống.
Rất nhanh đến ngày nghỉ, ta háo hức trở về nhà.
A hoàn dẫn ta vào hoa sảnh, trong phòng đông người, có cả Các Lão tổ phụ, thượng thư phụ thân, và… ca ca đang giả nữ trang của ta.
Ngồi ở vị trí cao nhất chính là Tiêu Dục, người ta không gặp mấy ngày nay.
Tiêu Dục nhìn ta, cười nói:
“Cô đến đây hạ sính lễ.”